Mẫn Nhi Em Đừng Hòng Chạy Thoát!

Nhưng mà thật đáng tiếc, ba tên kia nghe xong vẫn không hề sợ hãi ngược lại còn cười: “Long Ngạo Thiên sao? Anh ta đang trên đường đến cứu cô đấy, làm sao có thể ở Long Gia được.”

“Không thể nào!” A Mẫn nhíu mày nhìn ba tên kia.

Long Ngạo Thiên không thể nào đến đây được, nếu Long Ngạo Thiên vì A Mẫn mà rời khỏi Long Gia thì A Mẫn sẽ không tha thứ cho anh. Bởi vì cô tin tưởng anh, cho nên mới để hai đứa con của mình quay về đó.

Bây giờ nếu anh đến cứu cô, thì Đại Lan và Tiểu Lan làm sao có thể bảo vệ an toàn tuyệt đối cho Vương Thiên An và Vương Mẫn An. Lúc này A Mần thật hy vọng Long Ngạo Thiên đừng vì cô mà đến.

Hai đứa con gái của A Mẫn đúng là nhược điểm của cô, chỉ cần suy nghĩ về hai đứa trẻ thì A Mẫn liền lơ là mọi thứ xung quanh. Cũng chính vì vậy mà ba tên kia lợi dụng thời cơ đó ra tay khiến A Mẫn không kịp xoay sở.

Nếu cả ba cùng lên thì A Mẫn không thể nào đánh, cô chỉ dùng cách phòng thủ để bản thân ít bị thương nhất nhưng cuối cùng vẫn bị một trong ba tên kia dùng dao rạch một đường dài ở cánh tay.

A Mẫn nhíu mày nhìn vết thương trên tay, từ nãy đến giờ đã kéo dài thời gian rất nhiều rồi. Nếu cứ tiếp tục thế này cô thật sự không đủ sức đánh nữa. A Mẫn dùng tay còn lại chạm vào vết thương giữ chặt, dù đau nhưng ít ra sẽ không để máu chảy nhiều hơn.

Hai tên kia lấy súng ra hướng về A Mẫn cười, “Tôi cho cô nói tâm nguyện cuối cùng trước khi chết đấy.”


A Mẫn cười lạnh, chết đi sống lại mấy lần cô nào còn sợ chết nữa. Chỉ là cô vẫn không hoàn thành tốt vai trò người mẹ của mình thôi. A Mẫn nhìn ba tên kia mà điềm nhiên: “Tâm nguyện của tôi tất nhiên là được chết chung với các người rồi.”

A Mẫn khá nhạy cảm với thuốc nổ, cho nên lúc nãy khi cô đánh cùng đám người này đã cảm thấy khu vực xung quanh có chút kỳ lạ. Xe của đám người này đậu cách đây không xa, lúc nãy bọn chúng còn lái lại gần cho nên có thể âm thanh bíp bíp mà cô nghe được nằm ở trong xe.

Hai tên kia nghe A Mẫn nói vậy thì cười lớn: “Hahaha! Vậy thì hai bọn tôi sẽ tiễn cô trước, sau đó là hai đứa con gái của cô.”

“Pằng!”

“Pằng!”

m thanh tiếng súng vang lên đột ngột, hai tên đứng đối diện A Mẫn cũng ngã xuống khi âm thanh vừa dứt. Viên đạn phía sau lưng A Mẫn xược ngang qua cô và ghim thẳng vào hai tên kia.

A Mẫn quay đầu lại thì bóng dáng quen thuộc ấy đã đứng cách cô không xa. A Mẫn không nghĩ rằng Long Ngạo Thiên thật sự lại đến. Trong lòng cô dâng lên một loại cảm xúc khó tả, vừa lo lắng lại có chút vui mừng. Nhưng A Mẫn không muốn Long Ngạo Thiên biết được điều đó.

A Mẫn nhíu mày, nhìn Long Ngạo Thiên có chút tức giận mà mắng: “Long Ngạo Thiên! Tại sao lại đến đây? Anh có biết Thiên An và Mẫn An đang gặp nguy hiểm không? Tên tài xế đó là đồng bọn của những người này đấy.”

Long Ngạo Thiên nghe xong hình như không bất ngờ lắm, ngược lại vẫn bình thản đi về phía A Mẫn khiến cô không vui. Anh thấy biểu hiện của A Mẫn thì nhẹ nhàng nói: “Em không cần lo lắng về vấn đề an toàn của Thiên An và Mẫn An.”

“Tôi biết khả năng của Đại Lan và Tiểu Lan rất tốt, nhưng nếu có sơ xuất thì sao hả?” A Mẫn nhìn Long Ngạo Thiên chất vấn.

Long Ngạo Thiên biết A Mẫn đang lo lắng nên mới như vậy, anh không trách ngược lại còn trấn an: “Tôi có thể dùng mạng mình để đảm bảo. Vậy nên em không cần lo lắng đâu.”

Trước khi Long Ngạo Thiên đến đây thì anh đã tính toán và sắp xếp rồi mới rời khỏi Long Gia. Tên tài xế kia làm sao có thể qua mặt được Long Ngạo Thiên chỉ với vài chiêu diễn xuất đó.

Ngay khi vừa bước vào Long Gia thì tên tài xế kia đã nằm trong tầm kiểm soát của Long Gia, muốn ra tay với ai thì phải xem bản lĩnh của tên đó đến đâu cả. Nhưng thật đáng tiếc, tên tài xế này vừa ngông cuồng lại vừa ngu ngốc.

Ngồi được một lúc hắn lại nhìn hai đứa trẻ rồi lại quan sát xung quanh. Đại Lan vẫn luôn ở bên cạnh Thiên An và Mẫn An không rời nửa bước. Tên tài xế sau đó đứng lên đi về phía Đại Lan.


Đại Lan nhìn tên tài xế không chút cảnh giác, cũng không có gì là lo lắng hay nghi ngờ. Tên tài xế nhìn Đại Lan hỏi thăm: “Người cô sắp xếp vẫn chưa đến sao?”

“Bọn họ đang trên đường đến đây! Ông có thể chờ thêm chút nữa.” Đại Lan điềm đạm trả lời.

Vương Thiên An từ lúc nãy đến giờ chỉ lo dán mắt vào điện thoại bấm gì đó liên tục. Mẫn An nghe Đại Lan nói vậy thì hứng khởi: “Có phải là lát nữa chú đẹp trai sẽ đón mẹ cháu về đây luôn không dì Đại Lan?”

“Có lẽ vậy!” Đại Lan cười cười xoa đầu Mẫn An.

Ngay lúc này tên tài xế liền nhanh tay lấy điện thoại của Vương Thiên An khiến con bé nhíu mày: “Trả điện thoại cho cháu.”

Tên tài xế lướt đọc tin nhắn của Vương Thiên An sau đó cười cười: “Cháu luôn báo cáo tình hình cho người khác nhỉ? Thật là một đứa trẻ ngoan mà.”

Đại Lan nhíu mày nhìn tài xế lạnh giọng: “Trả điện thoại cho con bé đi, ông không biết làm vậy là bất lịch sự sao?”

Tài xế không trả lại điện thoại mà quăng mạnh vào tường khiến điện thoại vỡ nát. Vương Thiên An và Vương Mẫn An khá bất ngờ với hành động này. Cả hai liền nấp phía sau lưng của Đại Lan.

Đại Lan nhìn tài xế nhíu mày, tên tài xế cười đểu: “Nếu giết hai đứa trẻ ở đây, thì hẳn A Mẫn sẽ hận Long Gia lắm nhỉ?”

Hắn ta vừa nói vừa lấy khẩu súng ở sau lưng ra chĩa thẳng về phía Đại Lan. Đại Lan vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh không chút sợ hãi nhìn tên tài xế cười nhạt: “Long Gia không phải nơi tùy tiện để các người muốn làm gì làm. Ông chỉ có thể lừa được con nít, chứ không lừa được chúng tôi.”


Đại Lan nhếch môi nhìn tên tài xế, hắn ta thấy Đại Lan có vẻ đắc ý thì cũng có chút lo sợ. Tuy nhiên hắn vẫn cố ra vẻ: “Nhưng hiện tại Long Ngạo Thiên không có ở đây, một mình cô thì làm gì được tôi chứ.”

“Tất nhiên không chỉ có Đại Lan, mà còn cả tôi nữa.” Tiểu Lan từ trong nhà đi ra, trên tay cầm hai cây súng ngắn.

Tiểu Lan đi đến chỗ chị mình thì dừng lại và đưa cho chị mình một khẩu súng. Đại Lan cầm khẩu súng trên tay sau đó nói với Thiên An và Mẫn An: “Hai đứa vào nhà trước đi, chuyện ở đây để dì xử lý.”

“Hai dì phải cẩn thận đó!” Mẫn An nói với chị em Đại Lan, Tiểu Lan.

Vương Thiên An sau đó dẫn em mình đi vào nhà, tên tài xế định đi theo thì bị Đại Lan chặn lại. Hắn ta lên đạn nhắm về phía Đại Lan, khi chuẩn bị bắn thì Tiểu Lan đã nhanh tay hơn bắn vào cánh tay khiến hắn làm rơi súng xuống đất.

Hắn ta nhăn nhó ôm cánh tay của mình, gương mặt đầy sự phẫn nộ nhìn Tiểu Lan: “Con khốn! Hôm nay tao sẽ cho toàn bộ Long Gia biến mất.”

“Ha… Ông nghĩ mình có bản lĩnh đến thế sao? Hình như ông quá tự tin về khả năng của mình rồi đó.” Tiểu Lan bắn thêm một phát vào chân của tên tài xế.

Hắn ta ôm chân đau đớn, không nghĩ bản thân lại rơi vào tình huống thế này. Nếu như đã không thể trực tiếp giết chết những người này, vậy thì chỉ có thể dùng cách còn lại mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận