Mẫn Nhi Em Đừng Hòng Chạy Thoát!


Sau khi thấy Tô Tuyết Đồng rời khi thì Gia Dĩnh lại trêu A Mẫn: "Mẫn Nhi! Cô đúng thật là không cho Tô Tuyết Đồng một chút mặt mũi nào.

"
"Tôi có sao nói vậy, hơn nữa tôi nói đúng chứ đâu có sai.

"
A Mẫn câm ly nước uống một ngụm rồi nói.

A Mẫn quay sang nhìn Ngạo Thiên chán nản: "Vị hôn thê của anh đúng là khiến tôi mở mang tầm mắt đấy"
Ngạo Thiên suốt mấy năm qua bị Tô Tuyết Đồng làm phiền đến mức chẳng còn muốn để tâm tới, nhưng anh vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng trả lời A Mẫn: "Đó là hôn nhân chính trị, tôi không thích điều đó.

"
"Không thích thì hủy bỏ, anh muốn làm gì không được"
A Mẫn liền trả lời lại, cô không tin Ngạo Thiên lại không thể tự hủy bỏ hôn nhân này.

Tuấn Kỳ cốc nhẹ đầu A Mẫn khiến cô bất ngờ mà quay lại nhìn.

Cậu mới giải thích: "Ngạo Thiên có thể hơn vạn người, nhưng vẫn dưới một người.

"
"Là ai?"
A Mẫn thắc mắc nhìn Tuấn Kiệt.

Trong giới häc đạo và bạch đạo A Mẫn cảm thấy Long Ngạo Thiên là một người không ai dám đụng vào, hoặc ít nhất là không muốn gây hấn.

Người có thể trên Ngạo Thiên mà A Mẫn nghĩ tới chỉ có thể là người từng khiến cả hắc bạch tôn trọng - Ngạo Vương.

Tuấn Kỷ nhìn A Mẫn: "Long Ngạo Vương!"
"Ngạo Vương đúng là từng khiến häc bạch tôn trọng.

"

A Mẫn lẩm bẩm.

Khoan đãi Long Ngạo Vương! Long Ngạo Thiên!
Cả hai đầu họ Long, lại đều là người khiến giới hắc bạch kiêng dè.

Hơn nữa tính cách đúng là có đôi phần giống Long Ngạo Vương, giống nhất chính là cách làm việc.

Đột nhiên A Mẫn quay sang nhìn Ngạo Thiên nghi hoặc: "Chẳng lẽ! người đó là ba anh!?"
Ngạo Thiên gật đầu, A Mẫn đoán đúng rồi.

Cô tự đánh nhẹ đầu mình một cái, không ngờ hai người này lại là cha con.

Sau đó cô liên nói: "Nhưng mà anh không thích cô ta, tại sao phải đồng ý chứ? Cho dù là ba anh thì anh vẫn có quyền tự quyết định mà.

Hôn nhân đâu phải chỉ dựa vào quyền lực"
"Vậy nên Ngạo Thiên mới dọn ra ở riêng, tự dựa vào chính mình gầy dựng Hắc Long Ưng phát triển như ngày nay"
Bắc Phong giải thích cho A Mẫn hiểu, vì có một số chuyện có vẻ như A Mẫn không hiểu lắm.

A Mẫn gật đầu: "Vậy mới là Long Ngạo Thiên chứ.

Ai như người nào đỏ suốt ngày thay bồ như thay áo, ai mà điên lắm mới nhào vào.

"
Đám bạn Ngạo Thiên nghe A Mẫn nói vậy liên cười lớn, chỉ có duy nhất Tuấn Kỳ là khó chịu nhìn A Mẫn: "Muốn gây sự sao?"
A Mẫn nhún vai: "Nào dám! Tôi cũng đâu nói tên ai, tự anh cho rằng là bản thân mình thôi.

"
Tuấn Kỳ bị A Mẫn làm cho không nói thành lời.

Cô chợt nhìn mọi người thắc mắc: "Sau này tôi ra ngoài liệu có vì cái hư danh bạn gái Ngạo Thiên mà bị truy sát không?"
Ngạo Thiên nhìn cô nở một nụ cười đầy sự gian xảo cùng ánh mắt nguy hiểm: "Ai biết!"
A Mẫn ngớ người, Gia Dĩnh nhìn cô khen ngợi: 'Mẫn Nhi! Cô đúng là vừa đấm vừa xoa mà"

"Tôi có sao nói vậy thôi, hơn nữa tôi đã bảo tôi không sợ ai rồi mà"
Ăn nốt phần còn lại thì A Mẫn Nhin Ngạo Thiên nói: "Tôi chỉ ở đây một tuần thôi đấy, sau đó còn phải đi đảo Phù Hoa tìm bạn nữa, chúng tôi có hẹn nhau rồi.

"
"Đảo Phù Hoa! Đó là nơi mà lão Châu cùng lão Bản hợp tác với nhau"
Bắc Phong giải thích, nghe xong A Mẫn liên không cười nữa, nếu như vậy thì lần này A Phần và Tiểu Minh gặp nguy hiểm rồi.

(! Đảo Phù Hoa là một hòn đảo mà ở đó hoa rất nhiều, nhưng người dân ở nơi này thì không đông lắm.

)
Hai năm trước lão Bản và lão Châu nhìn được đảo này nên đã mua lại.

Từ đó nơi này bên ngoài thì là nơi cho khách tham quan chiêm ngưỡng vẻ đẹp của hoa, bên trong thực chất lại là những buổi hợp tác phi pháp.

A Mẫn trầm tư hồi lâu sau đó lại tỏ vẻ lo lắng, hôm đó cô bảo bọn họ đến đảo Phù Hoa!
Lỡ như tay sai của lão Bản liên hệ với lão Châu thì bọn họ chết chắc.

A Mẫn quay sang hỏi Ngạo Thiên: "Ngạo Thiên! Hôm đó! Chắc chắn là không ai sống sót chứ?"
"Cái đó thì cô yên tâm, tôi diệt là diệt tận gốc.

"
Tuấn Kỳ nhìn A Mẫn đắc ý nói, đối với anh một khi giết là giết sạch không để lại ai sống sót.

A Mẫn vẫn không nói gì, nếu lợi dụng được Ngạo Thiên thì A Phấn và Tiểu Minh sẽ được cứu.

Nhưng A Mẫn chỉ dám suy nghĩ trong đầu mà không dám nói ra.

Lợi dụng Ngạo Thiên là một việc vô cùng khó, có khi còn bị Ngạo Thiên lợi dụng ngược lại mà đẩy vào chỗ chết cũng nên.

"Không cần nói, tôi biết em muốn gì.


"
Ngạo Thiên lên tiếng khiến A Mẫn có chút hoang mang.

Anh chỉ cần nhìn một cái là biết A Mẫn đang nghĩ gì khiến cho cô có cảm giác nguy hiểm.

Trong đầu cô liền xuất hiện một tia cảnh báo không nên dây vào.

A Mẫn Nhin Ngạo Thiên: "Vậy! Anh có giúp không?"
"Tùy"
Chỉ một chữ thôi có thể khiến hai mạng người chết bất cứ lúc nào, vậy mà anh chỉ dửng dưng như thế.

A Mẫn không sợ chết, chỉ là sợ chết một cách khó coi trong tay Ngạo Thiên mà thôi.

"Vậy thì! Như thế nào anh mới giúp?"
Cô nhìn Ngạo Thiên hỏi, thật sự thì cô không thể đi một mình đến đảo Phù Hoa cứu người được.

"Vợ hợp pháp!"
Ngạo Thiên nhìn A Mẫn nói, dường như không biểu lộ một chút cảm xúc nào.

Chỉ nghe vậy thôi mà bốn người bạn của anh cùng A Mẫn sốc cực kì.

Cái gì mà vợ hợp pháp, nghe cái hư danh đó thôi là đủ khiến cả nước Z kinh ngạc rồi chứ đừng nói thực sự là vợ hợp pháp của Ngạo Thiên.

"Thiên! Mẫn Nhi không biết còn tưởng mày nói thật đấy.

"
Bắc Phong nhắc nhở, chuyện hôn nhân không phải trò đùa, mà chuyện liên quan đến Ngạo Thiên lại không phải chỉ nói là xong.

Gia Dĩnh nhìn Ngạo Thiên: "Đừng bảo mày nói thật đấy nhé?"
Thấy anh không trả lời thì Phương Minh và Tuấn Kỳ nhìn A Mẫn, A Mẫn lúc này cũng đang ngớ người ra.

Thấy hai bọn họ cứ nhìn mãi thì cô buộc phải lên tiếng: "Ưm!
Anh nói thật đấy à?""Em nghĩ tôi sẽ nói đùa những chuyện thế này sao?"
Ngạo Thiên nhìn A Mẫn hỏi lại khiến cô bất ngờ, sâu trong ánh mắt ấy cô biết anh không đùa mà còn rất nghiêm túc.

Nhưng mà cô biết, loại người như anh nếu muốn một người vợ hợp pháp thì không khó!
Nhưng sao lại chọn cô? Thấy A Mẫn im lặng không nói, Phương Minh liền xen vào: "Mày làm Mẫn Nhi sợ kìa! Nhưng chuyện này không giỡn được đâu.


"
Ngạo Thiên nhìn Phương Minh: "Mày nghĩ đây là lời nói đùa?"
Phương Minh im lặng không trả lời lại, thật sự Ngạo Thiên quá tùy hứng rồi.

A Mẫn Nhin Ngạo Thiên hỏi: "Mục đích của anh là gì?"
A Mẫn biết ngoài nhan sắc cùng sự hống hách kia thì cô chẳng có gì cả.

Bạn của Ngạo Thiên cũng thắc mắc cùng một điều nên tất cả đều chờ đợi anh trả lời.

"Không biết!"
Ngạo Thiên đưa ra câu trả lời khiến mọi người đều hụt hãng, như vậy khác gì không trả lời đâu.

Ngạo Thiên đứng lên rời khỏi phòng bếp và bước lên lầu mà không nói gì nữa.

A Mẫn Nhin theo bóng lưng sau đó cũng rời phòng bếp đi theo sau Ngạo Thiên lên phòng, cô thực sự muốn hỏi ý của anh là thế nào.

Đám người nhìn A Mẫn rời đi mới bày vẻ mặt nghiêm túc, chuyện này đúng là không thể đùa rồi.

Gia Dĩnh lên tiếng: "Nó đã có vợ sắp cưới, giờ còn muốn Mẫn Nhi làm vợ hợp pháp! Chuyện này là sao chứ?"
"Mày không nghe nó nói à? Nó bảo đó là hôn nhân chính trị, nó không thích.

"
Bắc Phong nhăn mặt nhìn Gia Dĩnh.

Ngạo Thiên tuy khiến người người đều sợ nhưng với Long Ngạo Vương thì anh vẫn chẳng là gì cả.

Tuấn Kỳ lại cười thích thú: "Chẳng phải bảo nó nếu 26 tuổi chưa tìm được ai thì mới cưới Tuyết Đồng mà.

Giờ tìm được rồi lo chỉ nữa"
Tuấn Kỳ nói đúng, tuy hôn nhân được Long Ngạo Vương sắp đặt nhưng cũng chính vì điều đó mà Ngạo Thiên mới rời khỏi nhà ra ở riêng.

Và cũng chính Long Ngạo Vương ra điều kiện cho Long Ngạo Thiên nếu như đến năm 26 tuổi vẫn không tìm được ai thì buộc phải cưới Tô Tuyết Đồng.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận