Mẫn Nhi Em Đừng Hòng Chạy Thoát!

A Mẫn sau khi mắng Long Ngạo Thiên xong thì nhìn Đại Lan nói: “Nói đi Đại Lan, tôi cũng muốn biết tình hình sức khỏe của mình.”

“A Mẫn, lúc trước tôi nói với cô về việc sau này cô khó mang thai. Cô có còn nhớ không?” Đại Lan đột nhiên hỏi khiến A Mẫn hơi nhíu mày, chuyện này A Mẫn vẫn luôn nhớ.

Long Ngạo Thiên ở bên cạnh nghe vậy thì trầm tư, việc này anh cũng có biết nhưng là biết sau khi A Mẫn rời đi. Nguyên nhân xuất phát cũng từ việc A Mẫn đỡ đạn cho Long Ngạo Thiên, viên đạn có độc nên mới làm cho máu có vấn đề. Sau đó lại vì cứu mẹ Long Ngạo Thiên mà mất rất nhiều máu.

Nhiều lần như vậy khiến máu trong cơ thể A Mẫn cũng thay đổi theo. A Mẫn biết bản thân mình như thế nào nên đối với vấn đề này có chút e ngại vì Long Ngạo Thiên đang ở bên cạnh. Anh thấy vậy thì liền an ủi: “Không sao cả! Dù sao chúng ta cũng đã có hai đứa rồi, em không cần để tâm đến vấn đề này đâu.”

“Đại Lan, có phải là vì vấn đề đó nên dạo gần đây tôi mới thấy không khỏe không?” A Mẫn lại hỏi Đại Lan, gương mặt có chút buồn.

Đại Lan không nhịn được liền cười một cái, chỉ muốn thông báo một tin quan trọng thôi mà hai người này lại quan trọng hóa vấn đề lên khiến Đại Lan không biết phải làm sao. Đại Lan lấy tờ giấy ra đưa cho Long Ngạo Thiên và A Mẫn xem sau đó nói: “Tôi cũng khá bất ngờ đấy! Chúc mừng cô nha, cô mang thai được hơn mười tuần rồi.”

“Hả? Đại Lan, cô có nhầm lẫn gì không vậy?” A Mẫn bất ngờ sau đó là bối rối nhìn Đại Lan, không thể nào có chuyện đó xảy ra được.

A Mẫn nhớ lại, khoảng thời gian gần nhất mà A Mẫn gần gũi với Long Ngạo Thiên chắc chỉ có hôm cô ngủ quên ở nhà tắm mà thôi. Cô liền đánh vai Long Ngạo Thiên một cái sau đó lại hỏi Đại Lan: “Có ảnh hưởng đến việc phát triển của đứa bé sau này không? Tôi không muốn lại như Thiên An và Mẫn An nữa.”


“Hiện tại thai nhi vẫn rất khỏe mạnh, tôi sẽ định kỳ khám cho cô. A Mẫn, tạm thời khoảng thời gian này cô ít vận động một chút. Đừng bưng bê hay làm việc quá nặng nhọc, chú ý đi đứng nha.” Đại Lan vừa cười vừa dặn dò A Mẫn kỹ đến mức A Mẫn phải thở dài.

Từ khi về Long Gia cứ hễ A Mẫn vừa cảm thấy mệt là Long Ngạo Thiên lại lập tức ở bên cạnh, cũng không cho cô làm mọi việc trong nhà kể cả dọn dẹp hay là học nấu ăn. Anh suốt ngày cứ bắt cô ở không, ăn rồi ngủ khiến A Mẫn chán muốn chết. Bây giờ Đại Lan nói như vậy thật sự hại A Mẫn rồi.

“Em nghe chưa? Sau này anh sẽ quản việc này, em đừng hòng viện lý do nữa.” Long Ngạo Thiên nhéo nhẹ mũi A Mẫn khiến cô nhăn mặt, “Anh quá đáng!”

“Được rồi, anh cũng là muốn tốt cho em thôi. Vậy thì việc chuẩn bị hôn lễ phải nhanh chóng thôi, không kéo dài nữa.” Long Ngạo Thiên xoa đầu A Mẫn cười cười, bây giờ anh sẽ không để A Mẫn phải bị thương hay là làm việc nặng nữa.

“Thiên, mời cả Cáp Lai Nhĩ và A Tam nữa nha.”

“A Tam anh không nói, tại sao lại mời Cáp Lai Nhĩ? Anh vẫn là không ưa tên đó, tại hắn anh mới bị em bỏ.”

A Mẫn từng hứa nếu đám cưới sẽ mời Cáp Lai Nhĩ, dù gì thì cô cũng xem cậu là bạn. Bây giờ đột nhiên Long Ngạo Thiên lại không chịu, còn làm nũng như vậy khiến A Mẫn không biết làm sao. Anh cứ ôm cánh tay cô không buông khiến cô phải lên tiếng: “Gì vậy? Sao lại giở chứng nữa rồi.”

Đại Lan nhìn hai người này rải thính mà không biết làm sao, bản thân cô ấy cứ như người vô hình trước hai người này vậy. Đại Lan liền ho nhẹ, “E hèm… Hai người cứ tiếp tục nói chuyện, tôi có việc phải đến cửa hàng bánh đây.”


A Mẫn liền đẩy Long Ngạo Thiên ra sau đó nhìn Đại Lan cười, “Đại Lan, khi nào về đem cho tôi ít bánh và kẹo socola nha. Chúc cô và ai kia đi hẹn hò vui vẻ nè.”

“A Mẫn, nói bậy gì vậy? Cô mà nói linh tinh là tôi giận đó.”

“Rồi rồi, đi đi kẻo trễ hẹn kìa.”

Đại Lan đứng lên rời đi mà hai má có chút ửng đỏ, A Mẫn nhìn theo vẫy tay sau đó cười cười. Gì chứ chuyện tình cảm không qua mặt được cô đâu, giấu kỹ thế nào cô cũng sẽ biết thôi. Long Ngạo Thiên tò mò nhìn A Mẫn, “Đại Lan đang quen ai sao?”

“Ừm, người hay ghé đây ăn đó. Anh đã biết là ai chưa?” A Mẫn ẩn ý nhìn Long Ngạo Thiên thì anh liền gật đầu, “Biết rồi!”

Cả hai sau đó lại nhìn nhau cười rồi bắt đầu lên kế hoạch cho buổi lễ sắp diễn ra. Tất cả mọi thứ đều theo ý của A Mẫn, anh không hề phản đối hay xen vào. Long Ngạo Thiên cũng mời rất nhiều người. Danh sách được lên sẵn và thiệp mời ngay sau đó cũng được gửi đi.

Áo cưới và trang phục đều được đem đến tận nhà để cho A Mẫn thử mà cô không cần phải đi đâu xa. Từ khi biết tin A Mẫn có thai thì việc đi đứng của cô cũng được chú ý vô cùng. Ngay cả sàn nhà hay thảm trải cũng được thay đổi toàn bộ. Cái nào A Mẫn bị dị ứng là Long Ngạo Thiên lập tức tháo bỏ và đổi ngay.

Tuyết Nhi và Minh An thì cứ mỗi tuần đều đến thăm và nói chuyện với A Mẫn. Còn Minh Khang con của hai người đó thì đi ra sau vườn chơi với chị em Thiên An, Mẫn An. Sau khi nói chuyện thì A Mẫn cũng nhờ Tuyết Nhi làm thủ tục nhập học cho hai đứa con mình vào học cùng trường với Minh Khang, còn cho cả hai đứa học chung lớp luôn.


Kill và Kiều Vy cũng có tin vui, Kiều Vy mang thai được hơn ba tháng rồi khiến Kill hoãn hết công việc lại sắp xếp thời gian bên cạnh Kiều Vy khiến cô ấy vui vô cùng. Ba của Kiều Vy cũng không ngăn cản chuyện của hai người nữa nhưng vẫn không chấp nhận.

Kill ở phía sau có Kỳ Thiên Như làm chỗ dựa nên ba của Kiều Vy cũng không dám làm càn, chỉ đành mặc kệ và cắt đứt liên hệ với con gái. Kiều Vy không hề trách ba mình, lâu lâu cũng có gửi quà về kèm thêm mấy lời hỏi thăm sức khỏe.

[…]

Một tuần sau Long Gia bắt đầu bận rộn hơn trước, mọi người đều giúp một tay để chuẩn bị hôn lễ cho A Mẫn. Còn A Mẫn thì chỉ ngồi xem mọi người làm và giữ mấy đứa trẻ. Cô muốn làm gì cũng bị giành, không ai cho cô làm khiến cô chỉ biết thở dài. Lúc này A Mẫn chợt nhớ gì đó, đến tối đợi Long Ngạo Thiên về thì nói chuyện.

“Thiên, em muốn nói chuyện với anh một chút.”

“Đợi anh tắm đã, nhanh thôi.”

Long Ngạo Thiên nói xong thì vào nhà tắm, A Mẫn từ hôm làm hòa với Long Ngạo Thiên vẫn bận rộn mà quên mất chưa đi thăm một người. Khi Long Ngạo Thiên tắm xong thì lại giường ngồi xuống nhìn A Mẫn hỏi: “Em muốn nói chuyện gì?”

“Ngày mai anh rảnh không? Em muốn đi gặp Tô Tuyết Đồng.”

“Vậy để anh liên hệ với lão Cao, ngày mai chúng ta cùng đi.”


Long Ngạo Thiên không hỏi bởi vì biết A Mẫn muốn đến đó làm gì, hai người hiểu nhau đến mức chỉ cần đối phương nói ra câu trước liền biết câu sau. Thấy anh không từ chối thì cô ôm anh cười, “Anh không muốn biết lý do sao?”

“Dù ý định của em là gì thì chắc chắn điều đúng, cho nên anh không cần phải hỏi.” Long Ngạo Thiên cười, anh không muốn khiến A Mẫn cảm thấy bị áp lực hay bị ràng buộc thêm nữa.

Sáng hôm sau A Mẫn cùng Long Ngạo Thiên đến sở cảnh sát thăm Tô Tuyết Đồng, khi cả hai vừa đến nơi thì lão Cao đã đợi sẵn. Bọn họ vào phòng thăm Tô Tuyết Đồng, dạo này cô ta ốm đi nhiều rồi. A Mẫn nhìn Long Ngạo Thiên thì anh liền hiểu ý, anh cùng lão Cao rời đi để lại không gian cho hai người phụ nữ nói chuyện.

Sau khi chỉ còn lại hai người thì A Mẫn mới lên tiếng: “Dạo này thế nào rồi? Cải tạo có tốt không?”

“Vẫn ổn! Cảm ơn cô đã chiếu cố.”

“Nếu có cần gì thì cứ nói với người canh gác, bọn họ sẽ giúp cô.”

A Mẫn từng nhờ Long Ngạo Thiên nói với lão Cao về việc chỗ ở của Tô Tuyết Đồng, cô không muốn cô ta bị người khác bắt nạt. Hơn nữa cô cảm thấy đồng cảm với Tô Tuyết Đồng nên muốn cô ta cải tạo cho tốt, vậy nên nếu cô ta có nhờ gì thì cũng có người giúp.

Tô Tuyết Đồng nhìn A Mẫn sau đó lại hỏi: “Cô với Thiên sao rồi? Tôi nghe nói hai người sắp kết hôn.”

“Đúng vậy! Vài hôm nữa sẽ tổ chức hôn lễ, nếu cô muốn tham gia thì…” A Mẫn nói tới đây thì Tô Tuyết Đồng đã lên tiếng, “Không cần đâu! Chúc hai người hạnh phúc.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận