“A Nhất, coi như cậu còn chút lương tâm. Tôi sẽ gọi cho A Mẫn, cảm ơn cậu đã nói ra.”
A Tam nói xong thì tắt máy sau đó gọi ngay cho A Mẫn, Tiểu Cửu ở bên cạnh cũng không nói gì cả mà tiếp tục xếp đồ để vào ba lô. Dù sau cô ấy cũng không hối hận vì đã đỡ đạn cho A Tam, nếu A Tam không cho Tiểu Cửu cơ hội thì cũng đành thôi vậy.
Gọi mãi một lúc thì A Mẫn mới chịu nghe máy. A Mẫn vừa nghe máy thì A Tam đã lên tiếng trước: “A Mẫn, đừng đi với Cáp Lai Nhĩ.”
A Mẫn chưa kịp nói thì đã nghe giọng A Tam, cậu khuyên cô không đi với Cáp Lai Nhĩ là có lý do. Cô biết nhưng vẫn không để ý mà hỏi sang chuyện khác, “A Tam, anh khỏe rồi sao? Tiểu Cửu có bên cạnh không?”
“Có! Nói chuyện của em trước đi! Cáp Lai Nhĩ là đang lừa em đó, sự thật không như em nghĩ đâu.”
“Tôi biết, Cáp Lai Nhĩ đang tính toán điều gì tôi rất rõ.”
A Mẫn không bất ngờ, cũng không lo lắng mà nhàn nhạt trả lời khiến A Tam cảm thấy không an tâm. A Mẫn như vậy có nghĩa là đang không vui, mà chuyện không vui chắc là chuyện liên quan đến Long Ngạo Thiên. A Tam nghĩ như vậy nên liền giải thích cho A Mẫn hiểu, “Vậy sao em còn chấp nhận đi cùng cậu ta? Em có biết ai mới là người hại gia đình em không? Không phải Long Gia đâu, đừng tin vào những gì em nhìn thấy.”
A Mẫn biết A Tam là có ý tốt nên mới nói như vậy nên cũng không trách gì. Chỉ là không ngờ chuyện của chính bản thân cô ai cũng biết rõ, chỉ có cô là mập mờ đoán mò rồi biết sau cùng. A Mẫn thở dài một cái sau đó lại nói: “A Tam, cảm ơn anh nhắc nhở. Tôi không rời đi cùng Cáp Lai Nhĩ nhưng cũng không ở lại nơi này. Tôi đã có dự tính sẵn hết rồi, anh đừng lo lắng.”
“A Mẫn, nếu cần nhờ vả cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp em.”
“Vậy thì tôi muốn anh đối xử tốt với Tiểu Cửu một chút, nếu không thể cho cô ấy cơ hội thì cũng đừng làm tổn thương cô ấy. Anh biết không, vì anh đối với Tiểu Cửu quan trọng nên cô ấy mới không tiếc mạng mình đỡ đạn cho anh. Tôi thật sự cảm ơn tình cảm anh dành cho tôi nhưng chúng ta chỉ có thể là bạn thôi.”
Dù biết A Tam có ý với mình nhưng A Mẫn vẫn muốn dứt khoát lần cuối, hơn nữa A Mẫn có nghe Thiên An nói lại chuyện Tiểu Cửu từng cứu con bé nên coi như đây là cô trả ơn cho Tiểu Cửu đi. Cô biết Tiểu Cửu cũng không phải người xấu tính, nếu không thì đã không cứu Thiên An rồi.
A Tam lần này không có cảm thấy buồn như lần trước bị A Mẫn từ chối nữa mà cảm thấy có chút nhẹ lòng hơn. Tuy nhiên cậu vẫn muốn trêu đùa A Mẫn một chút, “A Mẫn, ngay lúc này em lại thẳng thắn nói ra như vậy thật khiến tôi có chút đau lòng đó. Tôi vừa mới đỡ đạn cho em, em không trả ơn lại còn nhẫn tâm như thế.”
Chuyện này A Mẫn không phủ nhận, lúc đó A Tam không đỡ đạn thì A Mẫn coi như xong đời khi rơi lầu lần nữa rồi. Vết thương chồng chất vết thương thì cũng khó mà cứu cho nỗi, cũng may hôm đó cô không bị thương nặng lắm nên thời gian hồi phục mới nhanh như vậy.
“Chỉ cần anh sống tốt là được rồi, hay là lần khác có dịp tôi mời anh đi ăn được không?”
“Cũng được! Em mau giải quyết chuyện của mình đi, có gì thì tôi sẽ giúp em.”
“Cảm ơn anh! Giúp tôi che giấu hành tung sau này nha, tôi cúp máy trước.”
A Mẫn nói rồi cúp máy và chờ Cáp Lai Nhĩ đến đón. Đi được một đoạn thì xe Cáp Lai Nhĩ cũng đã tới, vừa thấy A Mẫn Cáp Lai Nhĩ đã xuống xe sau đó ôm chằm lấy cô mà nói: “Anh nhớ em lắm, sau này anh sẽ không để ai làm hại em nữa đâu.”
A Mẫn im lặng không nói gì, cũng không đẩy Cáp Lai Nhĩ ra mà cứ để cậu ôm như vậy một lúc. Cuối cùng cả hai lên xe rời đi, lúc xe chạy một đoạn A Mẫn mới quay sang nhìn Cáp Lai Nhĩ lên tiếng hỏi: “Anh sẽ không lừa dối tôi đúng không?”
“Tất nhiên rồi! Sao em lại hỏi như vậy?”
“Cáp Lai Nhĩ, tôi cho anh một cơ hội nói sự thật. Anh hiểu tính tôi mà đúng không? Nếu tôi muốn biết chuyện gì thì sẽ biết thôi, không thể che giấu được đâu.”
A Mẫn đã hỏi rõ như vậy mà Cáp Lai Nhĩ vẫn có thể không ngượng miệng mà nói rằng không nói dối cô, thật sự là không muốn nhìn mặt nhau nữa sao. A Mẫn nhìn Cáp Lai Nhĩ nói thẳng ra, nếu để cô nói hết thì chắc chắn sau này Cáp Lai Nhĩ đừng mong nói chuyện với cô nữa.
Cáp Lai Nhĩ thấy trong lời nói của A Mẫn có chút khó chịu nhưng cậu đoán A Mẫn là đang muốn dò xét nên mới nhìn A Mẫn, “Em nói gì anh không hiểu! Chẳng phải thông tin điều tra anh đã đưa cho em rồi sao?”
A Mẫn không tức giận, vì có tức giận cũng không thể giải quyết được gì cả. Cô cười nhạt, “Nhà họ Cáp của anh mới chính là nguyên nhân khiến gia đình tôi bị sát hại, anh còn định che giấu đến bao giờ hả?”
“Em nghe tin này ở đâu vậy? Đó chỉ là tin đồn nhảm thôi.” Cáp Lai Nhĩ có chút bất ngờ nhưng vẫn cố gắng tỏ vẻ không biết gì. A Mẫn liền gằn giọng nói lại lần nữa: “Cáp Lai Nhĩ, tôi không đủ kiên nhẫn đâu. Nếu anh còn như vậy, về sau ngay cả bạn bè cũng không có nữa.”
A Mẫn trước giờ nói được làm được, Cáp Lai Nhĩ nhìn thấy Long Ngạo Thiên từng bị A Mẫn ngó lơ không nói chuyện thì cũng đủ hiểu rồi. Nếu A Mẫn thật sự làm như vậy với cậu thì bản thân cậu sẽ rất khó chịu và áy náy. Cuối cùng Cáp Lai Nhĩ quyết định nói sự thật, cùng lắm là bị A Mẫn ghét cả đời thôi.
“A Mẫn, xin lỗi! Lúc đó anh không ngăn cản được bọn họ nên mới khiến gia đình em bị hại nhưng mà Long Gia cũng có lỗi. Long Gia thấy chết làm ngơ, cho nên anh không muốn em ở cạnh Long Ngạo Thiên.”
“Vậy anh ở bên cạnh tôi là vì mục đích gì? Nếu như là vì chuyện liên hôn lúc xưa thì tôi không bao giờ chấp nhận. Hơn nữa tôi cũng sẽ không khôi phục lại thân phận của mình, vậy nên có cưới tôi cũng không ích gì đối với nhà họ Cáp đâu.”
A Mẫn đã quyết định rồi, từ khi sinh ra đến lớn lên cũng vì cái thân phận đó mà biết bao nhiêu người đã chết oan. Cô cho dù có khôi phục lại thân phận và sống trong nhung lụa cũng không thể nào xóa đi được sự thật chính cô cũng là nguyên nhân khiến người vô tội chết oan.
Cho nên A Mẫn vẫn sẽ là A Mẫn, cô chỉ lấy lại tên thật của mình là Vương Mẫn Nhi. Toàn bộ tài sản hay thân phận mà ba cô để lại cô sẽ không lấy, cũng không nhận bất cứ thứ gì. Cô sẽ dùng toàn bộ số tiền đứng dưới danh nghĩa ba mẹ cô mà từ thiện tất cả, cô chỉ giữ lại những kỷ vật của ba mẹ cô mà thôi.
“A Mẫn, em có cần phải nói những lời tuyệt tình vậy không? Bao năm qua anh cũng là vì muốn bù đắp lại lỗi lầm mà nhà anh gây ra cho em. Vậy nên khi tìm được em anh mới không từ bỏ.” Lời A Mẫn đúng là có chút tàn nhẫn nhưng điều là sự thật. Cô không bắn chết Cáp Lai Nhĩ đã là quá nhân từ rồi. Cáp Lai Nhĩ vậy mà lại nói A Mẫn tuyệt tình.
A Mẫn không quan tâm người khác nghĩ mình thế nào, bây giờ chuyện gì cũng đã rõ ràng hết rồi nên cô cũng không muốn kéo dài nữa. A Mẫn nhìn Cáp Lai Nhĩ khuyên nhủ, “Cảm ơn lòng tốt của anh, bây giờ đã không có chuyện gì nữa. Mong anh sau này đừng đi theo tôi, cũng đừng làm phiền tôi. Hãy là một nhà cố vấn như trước đây đi, đây chính là yêu cầu của tôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...