Mẫn Nhi Em Đừng Hòng Chạy Thoát!

A Mẫn nhìn Hoắc Gia Dĩnh sau đó lại nhìn Lam Bắc Phong, bọn họ đến đây nếu không tìm Long Ngạo Thiên thì chắc chắn là tìm cô. A Mẫn không trả lời câu hỏi của Hoắc Gia Dĩnh mà hỏi ngược lại hai người đó: “Thiên đang ở đâu?”

Hoắc Gia Dĩnh và Lam Bắc Phong nghe vậy thì nhìn nhau, vốn dĩ bọn họ đến đây là để nói với A Mẫn chuyện này. Vậy mà A Mẫn lại đi trước một bước gọi cho Long Ngạo Thiên rồi.

“Thiên đang ở hộp đêm.” Lam Bắc Phong nhìn A Mẫn trả lời, giọng nói có chút khó xử. A Mẫn nhíu mày nhìn Lam Bắc Phong, chắc chắn cậu đã biết được gì rồi. Cô ra phòng khách lấy áo khoác len sau đó nhìn Lam Bắc Phong nói: “Dẫn tôi đến đó.”

“A Mẫn, thật ra khi Thiên đến đó đã ra lệnh bất kỳ ai cũng không được làm phiền.” Hoắc Gia Dĩnh nghe vậy liền ngăn lại, cũng không hẳn là ngăn cản A Mẫn đi đến hộp đêm mà là vốn dĩ bọn họ đi đến đó không được gì mới về đây.

A Mẫn khó chịu cau mày, “Giỏi lắm! A Mẫn này lại thích làm phiền đấy. Đưa tôi đến đó, tôi bảo toàn cho hai người.”

Nếu A Mẫn đã lên tiếng như vậy thì bọn họ cũng không sợ khó nữa. Dù ở tình huống nào thì đứng trước Long Ngạo Thiên uy lực của A Mẫn vẫn có tác dụng hơn bọn họ.

“Vậy lên xe đi!” Lam Bắc Phong nói xong thì đi trước, A Mẫn và Hoắc Gia Dĩnh đi sau.


Đại Lan và Tiểu Lan nhìn nhau cười cười, lần này thiếu gia của bọn họ sẽ bị mắng tơi bời cho mà xem. Lam Bắc Phong và Hoắc Gia Dĩnh biết A Mẫn giờ là cổ thụ rồi, cho nên sẽ không sợ Long Ngạo Thiên cậy quyền nữa.

Khi đến hộp đêm nổi tiếng của nước Z thì xe dừng lại, ngoài ba người bọn họ thì có thêm hai xe khác đi theo để bảo vệ cho A Mẫn. Thật ra nguồn thông tin đầu tiên là rơi vào tay Phương Minh, sau đó cậu ấy liên hệ cho Triệu Tuấn Kỳ đến hộp đêm tìm Long Ngạo Thiên.

Tuy nhiên khi đến nơi Triệu Tuấn Kỳ lại không vào được nên gọi cho Lam Bắc Phong và Hoắc Gia Dĩnh. Cả hai vừa từ Hắc Long Ưng giải quyết một số chuyện, nghe vậy cũng nhanh chóng đến nơi nhưng cũng không thể trực tiếp gặp được Long Ngạo Thiên.

Cuối cùng liền tìm A Mẫn, bởi vì ngoài A Mẫn thì không ai có thể dám ngông cuồng với Long Ngạo Thiên. Khi A Mẫn bước xuống xe thì trên người cô vẫn là chiếc đầm hai dây cùng áo khoác len bên ngoài.

Áo khoác len có thể che đi những vết sẹo ở trên người nhưng vết sẹo ở vai vẫn không tài nào che được. Dù là qua nhiều năm thì nhan sắc của A Mẫn cũng phải khiến người khác ngưỡng mộ. A Mẫn bước đến quầy lễ tân thì nhìn nhân viên hỏi: “Long Ngạo Thiên phòng nào?”

Nhân viên nghe A Mẫn hỏi vậy liền có chút ngạc nhiên, ít ai dám gọi thẳng tên lão đại của bọn họ như vậy. Bên cạnh A Mẫn là Lam Bắc Phong và Hoắc Gia Dĩnh, hai người này cũng là cánh tay đắc lực của Long Ngạo Thiên. Hơn nữa trên vai của A Mẫn có vết sẹo, chuyện này rất nhiều người biết. Nhân viên nhìn thấy liền biết đây là người từng đỡ đạn cho Long Ngạo Thiên.

Nhân viên liền cúi đầu lịch sự, “Phòng vip 101, tuy nhiên lão đại không cho ai làm phiền.”

A Mẫn nhíu mày nhìn xung quanh hộp đêm, rất nhiều cô gái đang nhìn cô tò mò lẫn ganh ghét. Xung quanh cô có đám đàn em đi theo nên không hề sợ hãi, ngược lại A Mẫn còn rất phách lối hỏi: “Hộp đêm này của ai?”

“Là của lão đại!” Nhân viên không dám ngẩng mặt lên, cũng không dám hỏi nhiều vì sợ mất việc còn mất luôn cả mạng.

Triệu Tuấn Kỳ từ trên lầu đi xuống nhìn hai người bạn của mình sau đó nhăn mặt nói: “Vẫn không cho vào, thằng Thiên nó làm gì trong đó không biết.”

“Ủa A Mẫn, cô đến đây làm gì vậy?” Vừa nói chuyện với hai người kia xong thì quay sang thấy A Mẫn nên hỏi, Lam Bắc Phong nhìn chỉ biết lắc đầu không nói gì. A Mẫn nhìn Triệu Tuấn Kỳ hỏi lại: “Không mở cửa được sao?”

“Ừm! Vừa lên đến nơi là bị chặn, không hề nể mặt bọn tôi tí nào cả.” Triệu Tuấn Kỳ liền nói cho A Mẫn biết tình hình lúc cậu ở đây. A Mẫn nghe xong liền khó chịu quay sang đập tay lên bàn nói với nhân viên: “Đưa chìa khóa phòng, tôi sẽ bỏ qua. Bằng không ngày mai cái hộp đêm này đừng hoạt động nữa.”


“Chìa khóa ạ!” Nhân viên bị A Mẫn dọa sợ mà đặt chìa khóa lên bàn. A Mẫn cầm lấy chìa khóa sau đó nhìn xung quanh thấy vẫn còn nhiều người nhiều chuyện đứng xem, cô liền lạnh giọng: “Hôm nay đóng cửa hộp đêm, tất cả giải tán đi. Người không liên quan thì về đi, ở lại đây có gì thì đừng bảo sao tôi không nói trước.”

“A Mẫn, đừng làm quá chứ. Mau lên xem Thiên thế nào đi.” Hoắc Gia Dĩnh lại gần kéo tay áo nhắc nhở A Mẫn.

Hoắc Gia Dĩnh nói đúng, nên lên xem tình hình của Long Ngạo Thiên trước rồi mới tính tiếp. Nếu để người khác tính toán thì Long Ngạo Thiên chắc chắn phải cưới thêm vợ rồi.

A Mẫn lên đến phòng vip 101 thì bị chặn lại, vệ sĩ canh cửa không cho cô vào bên trong. Hơn nữa lại là phòng cách âm nên A Mẫn không nghe được bên trong rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra hay không.

A Mẫn nhìn Lam Bắc Phong và Triệu Tuấn Kỳ cười nói: “Giữ lại, hậu quả tôi chịu.”

A Mẫn có thể tự mình ra tay, nhưng vì sức khỏe và vết thương còn chưa hồi phục hẳn nên cô không thể liều lĩnh. Hơn nữa ở đây lại có hai người giỏi võ rồi thì cô không cần ra tay làm gì.

Sau khi đã khống chế hai tên vệ sĩ canh cửa thì A Mẫn lại gần cửa phòng nhìn. Cô lấy chìa khóa ra định mở cửa nhưng giữa chừng thì dừng lại, cô đã đổi ý rồi. A Mẫn không mở cửa nữa mà dùng chân đạp mạnh cửa xông vào.

Cánh cửa đổ sập xuống khiến người phụ nữ đang ngồi trên giường kia giật mình mà quay ra nhìn. Cô ta nhìn thấy A Mẫn liền quát lớn: “Con nhỏ kia, mày là ai mà lại dám lên đây hả? Không nghe lão đại bảo không được làm phiền sao?”

A Mẫn bước vào trong phòng mà không bị ai ngăn cản, cô đi đến giường thì dừng lại nhìn người phụ nữ quần áo không ngay ngắn mà cười lạnh: coi “Muốn biết tôi là ai, cô có tư cách sao?”


A Mẫn lườm cô ta một cái sau đó leo lên giường kéo Long Ngạo Thiên ngồi dậy nhưng anh vẫn nằm lì ở đó khiến cô nhíu mày, “Long Ngạo Thiên! Dậy mau.”

“Tránh ra! Đừng làm phiền tôi.” Long Ngạo Thiên hất tay A Mẫn ra khiến cô có chút bất ngờ, là say quá nên không nhận ra cô hay thật sự là giận rồi. Người phụ nữ kia liền được nước lấn tới cười nhạo A Mẫn: “Cô nghĩ mình là ai mà muốn khuyên nhủ lão đại vậy? Anh ấy không muốn bị làm phiền, cô nghe có hiểu tiếng người không?”

A Mẫn không để ý đến những lời nói khó nghe kia mà vẫn cứ nhìn Long Ngạo Thiên đang nằm trên giường. Thấy A Mẫn phớt lờ lời nói của mình thì người người phụ nữ kia liền cầm tay A Mẫn kéo rời khỏi giường khiến cô suýt ngã, may mà có Triệu Tuấn Kỳ đỡ nên mới không sao.

“Có sao không?” Triệu Tuấn Kỳ và Lam Bắc Phong đều lên tiếng hỏi nhưng A Mẫn chỉ lắc đầu.

A Mẫn lần này vẫn bước lại gần giường, không làm lớn cũng không im lặng mà thẳng tay cho người phụ nữa kia một bạt tay.

“Chát”

“Cô… Cô dám đánh tôi? Có tin tôi bảo Thiên xử lý cô không hả?” Người phụ nữ kia bị ăn một bạt tay quá bất ngờ nên liền giận dữ trách mắng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận