Mẫn Nhi Em Đừng Hòng Chạy Thoát!

A Mẫn sau khi thay đồ xong định mở cửa ra ngoài thì nghe A Tam đang nói chuyện cho nên cô đã nấp ở gần cửa để nghe thế nào. Nhưng một lúc sau A Tam lại nói nhỏ đi khiến cô không nghe được những câu sau là gì.

Tuy nhiên A Mẫn không trách A Tam về việc cô bị thương, bởi đó không phải lỗi của A Tam. Mà cách A Tam quan tâm cô khiến cô có cảm giác hình như A Tam đối với cô rất khác. A Mẫn có thể đoán ra A Tam vẫn còn có ý với cô, nhưng cô không muốn làm A Tam thất vọng.

Cuối cùng A Mẫn quyết định sẽ chọn thời điểm thích hợp nhất mà nói ra, dù sao nói hết ra vẫn tốt hơn là kéo dài. Cô cảm thấy A Tam rất tốt, có thể làm bạn được. Cho nên cô không muốn ngay cả bạn bè cũng không thể, vì xung quanh cô có quá nhiều kẻ thù rồi.

A Mẫn đẩy nhẹ cửa bước ra ngoài, cô lại gần thì thấy A Tam đang ngồi suy tư gì đó. Cô vỗ nhẹ vai A Tam hỏi: “Đang nghĩ gì mà chăm chú vậy?”

“Không có gì! Đi thôi, tôi dẫn em đi ăn sáng sau đó đưa em đi mua thêm một số đồ dùng.” A Tam rời khỏi giường sau đó mở tủ lấy hai cái áo khoác.

“Vậy có thể đưa tôi về Long Gia được không?” A Mẫn vừa hỏi vừa đi lại gần chỗ A Tam, cậu khoác áo lên cho cô sau đó nói: “Tôi muốn quan sát vết thương của em thêm vài ngày, tạm thời ở lại đây đi.”

A Mẫn im lặng không nói gì, cô có chút lo lắng cho hai đứa nhỏ mặc dù cô biết hai đứa nhỏ sẽ an toàn khi ở Long Gia. Cô không muốn Long Ngạo Thiên phát giác ra hai đứa trẻ này giống anh, căn bản là cô không muốn anh biết cô sinh con cho anh.

“Yên tâm! Nếu vết thương ổn tôi sẽ không giữ em lại đâu.” A Tam vừa đi vừa nói, cậu biết dù có muốn cũng không giữ được. Đi một đoạn cậu lại hỏi: “Em không muốn biết Long Ngạo Thiên sẽ làm gì khi không tìm được em sao?”


“Tại sao phải biết? Hơn nữa tôi cũng không quan trọng đến mức Thiên phải công khai tìm tôi đâu.” A Mẫn quay sang nhìn A Tam nói, gương mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc nào.

A Tam đi trước vài bước, khóe môi cong lên một chút như đang cười nói: “Năm năm trước có đó! Lúc đó em chưa thấy vẻ mặt tuyệt vọng của Long Ngạo Thiên đâu.”

Giọng điệu khi nói của A Tam khiến A Mẫn cảm thấy hình như cậu khá vui làm A Mẫn cũng tò mò muốn biết xem khi Long Ngạo Thiên tuyệt vọng sẽ như thế nào. Nhưng cô không nói ra, cũng không biểu hiện ra.

A Mẫn phản bác lại lời của A Tam, “Nhưng bây giờ thì không hẳn. Ai cũng biết Tô Tuyết Đồng mới là vợ chưa cưới, còn tôi không là gì cả.”

“Nhưng Tô Tuyết Đồng cũng đâu thể nào làm lay động Long Ngạo Thiên.” A Tam nói xong thì đi thẳng vào tầng hầm lấy xe ra.

A Mẫn cũng vội vàng đi thẳng ra ngoài sân nhà và mở cửa cổng sau đó đứng bên ngoài chờ cậu. A Mẫn cũng không biết vì sao cô lại động lòng với Long Ngạo Thiên, cũng rất muốn biết lý do vì sao Long Ngạo Thiên lại chọn cô mà không phải người khác.

Đang suy nghĩ vẩn vơ thì tiếng động cơ xe vang lên kéo A Mẫn trở về thực tại. A Tam xuống xe sau đó đóng cổng lại và mở cửa ghế phụ cho A Mẫn. Cô vào trong xe thắt dây an toàn, A Tam cũng ngồi vào ghế lái và bắt đầu cho xe di chuyển.

Xe đi được một lúc thì dừng lại, cả hai cùng nhau bước vào một nhà hàng khá sang trọng. Bàn được đặt sẵn, món ăn cũng đã được gọi. Phục vụ thấy hai người thì chào hỏi sau đó đem thức ăn lên.

A Mẫn nhìn những món ăn trên bàn mà ngưỡng mộ, A Tam đúng là rất chu đáo. Trên bàn toàn những món ăn có thể giúp cho vết thương của A Mẫn hồi phục nhanh hơn mà không có nguy cơ để lại sẹo hay di chứng.

“Anh chu đáo thật đấy! Cô gái nào may mắn lắm mới có thể ở bên cạnh anh.” A Mẫn cười cười sau đó kéo tô cháo lại gần ăn.

Trải qua năm năm, cảm xúc của A Mẫn cũng thay đổi phần nào. Cô không quá lạnh lùng như trước, đó là đối với những người cô cảm thấy bọn họ đối với cô chân thành. Bằng không thì chính là ăn miếng trả miếng.

A Tam nghe A Mẫn nói vậy thì chống tay lên cằm nhìn cô hỏi: “Em có muốn làm cô gái đó không?”


A Mẫn đang ăn cháo liền khựng lại, sau đó tiếp tục ăn mà không trả lời câu hỏi của A Tam. Câu này khiến cô cảm thấy thật khó xử, vì cô chỉ coi A Tam là bạn mà thôi. Không ngờ đến giờ A Tam vẫn còn để ý đến cô.

A Tam biết A Mẫn không muốn trả lời nên cũng không ép buộc, cậu từ lâu đã biết trước câu trả lời của A Mẫn là gì. Chỉ cần cô không cố tình né tránh cậu, cậu cũng sẽ không ép buộc cô bất kỳ điều gì.

Sau khi ăn xong thì A Tam tính tiền và dẫn A Mẫn đi trung tâm thương mại. Cậu mua cho A Mẫn rất nhiều quần áo và vật dụng cá nhân, dẫn A Mẫn đi dạo và chơi rất nhiều trò chơi ở khu thương mại.

[…]

Trong khi đó ở một nơi khác có hai vệ sĩ đang báo cáo tình hình cho một cô gái. Nghe xong tin tức cô gái đó liền đập nát ly rượu trên tay mà tức giận, “Chết tiệt! Tại sao con khốn đó còn sống chứ hả?”

“Tuyết Đồng, bình tĩnh một chút!” K nhắc nhở sau đó ra hiệu cho hai vệ sĩ lui xuống.

Cậu lấy đồ dọn những mảnh vỡ trên nền nhà sau đó ngồi ở sofa nhìn Tô Tuyết Đồng, nét mặt cô ta vẫn còn hậm hực trách móc K: “K, chẳng phải anh đảm bảo với tôi A Mẫn sẽ chết sao?”

“A Mẫn chắc chắn chết nếu như Long Ngạo Thiên không đến.” K nhìn Tô Tuyết Đồng, cản trở của cậu chẳng phải lại là Long Ngạo Thiên sao. Nếu không thì làm gì có chuyện A Mẫn sống tới tận bây giờ.

Tô Tuyết Đồng thu lại ánh mắt giận dữ, quả thật không thể trách K được. Là A Mẫn mạng lớn, cho nên mới thoát được. Hoặc là nói, là nhờ Long Ngạo Thiên nên A Mẫn mới không sao.


Nghĩ đến đây Tô Tuyết Đồng lại khó chịu, “Tại sao lúc nào Thiên cũng phải bất chấp nguy hiểm như vậy chứ? A Mẫn không đáng để Thiên phải hy sinh nhiều như vậy.”

“Nếu như tôi muốn, sợ rằng sẽ kéo theo cả Long Ngạo Thiên vào đường chết. Cho nên lần này A Mẫn mới may mắn sống sót.” Thấy Tô Tuyết Đồng có vẻ không mấy vui vẻ nên K mới giải thích.

K cũng muốn giết luôn hai người kia cho xong chuyện, nhưng vì Tô Tuyết Đồng nên Long Ngạo Thiên mới có thể sống. Cho nên A Mẫn cũng vì thế mà thoát nạn liên tục. Trách nhiệm vụ sơ suất, chi bằng nói rằng là K không muốn giết người Tô Tuyết Đồng thương thôi.

Tô Tuyết Đồng lật đổ bàn, dùng tay huơ hết đồ đạc xuống đất, “Tôi không cam tâm! Tại sao lúc nào cũng là A Mẫn? Rốt cuộc tôi có điểm nào không bằng cô ta…”

Tô Tuyết Đồng nói đến đây thì rơi nước mắt, tự trách bản thân quá vô dụng. Tình cảm đối với Long Ngạo Thiên rõ ràng là nhiều, hơn nữa có thể vì Long Ngạo Thiên mà không màng tất cả.

Vậy mà Long Ngạo Thiên một câu hỏi thăm quan tâm cũng không có, ngay cả việc cho Tô Tuyết Đồng một chút mặt mũi cuối cùng cũng không có. Yêu Long Ngạo Thiên nhiều năm như vậy, mà đổi lại chỉ nhận được sự hờ hững vô tâm.

K thấy Tô Tuyết Đồng buồn đến mức khóc như vậy cũng không đành lòng. Cậu hiểu cảm giác mà Tô Tuyết Đồng đang chịu đựng, bởi vì cậu cũng đang ở trong tình huống đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận