56 con linh cẩu.
Mông Khác không ở đây.
Bầy linh cẩu lao thẳng tới chỗ Chu Khang.
Đường kính vòng vây tường dây leo có 10m, dây leo đan chi chít vào với nhau, giữa những dây leo có khe hở to bằng miệng bát ăn cơm.
Đám linh cẩu nhao nhao dùng răng cắn móng vuốt cào, nhưng không đả động được nửa phân tường dây leo.
Có con linh cẩu cố gắng chui vào trong khe hở, nửa cái đầu của nó gần như chui vào được rồi.
Cũng có con linh cẩu cùng sử dụng móng vuốt và hàm răng bò lên trên tường dây định nhảy vào bên trong.
Chu Khang áp chế hoảng sợ hai tay đè xuống đất gia tăng vận chuyển dị năng, rất nhanh, đỉnh tường dây leo bị che kín lại, khe hở lớn chừng miệng bát cũng co lại thành kích cỡ bóng tennis, thậm chí trói chặt đầu mấy con linh cẩu không kịp né tránh.
Chu Khang không lo lắng cho bản thân.
Chỉ cần còn dị năng, khả năng đám linh cẩu phá tường dây leo không lớn, cậu lại có ăn có uống, chắc chắn sẽ chống được.
Điều khiến cậu lo nhất là Mông Khác.
Không biết Mông Khác đi ra ngoài săn thú đến khi nào sẽ trở lại, nơi đây lại có tận hơn năm mươi con linh cẩu đã đói xanh cả mắt rồi.
Chu Khang không hy vọng Mông Khác về sớm quá, hơn năm mươi con linh cẩu đói phát điên quá mức nguy hiểm, nơi này hung danh của hắn hoàn toàn chưa truyền tới, tình huống như lần đầu tiên gặp nhau không động ngón tay nào đã dọa lui một đám linh cẩu tuyệt đối sẽ không xuất hiện.
Cõng cậu đi nửa ngày đã hao rất nhiều thể lực, lại còn chưa ăn cơm trưa, đối đầu một đàn linh cẩu lớn như thế quá mức nguy hiểm.
Chu Khang cũng biết, bằng mỗi cậu thôi để đảm bảo bản thân không thành cái đuôi cản người khác đã là tốt lắm rồi, đại sát tứ phương đánh đuổi đàn linh cẩu vân vân, cho dù nằm mơ cậu cũng không mơ được giấc mộng bá khí trắc lậu như vậy.
Sự tình, khó giải quyết.
Nghe bầy linh cẩu liên tiếp kêu gằn chói tai, Chu Khang đổ một thân mồ hôi lạnh.
Chu Khang vừa cẩn thận khống chế dị năng Mộc hệ củng cố dây leo sắt, vừa quan sát cẩn thận động tĩnh của linh cẩu bốn phía.
Không thể nghi ngờ, đàn linh cẩu này rất mạnh, số lượng rất nhiều, cho dù xem thế giới động vật, cậu cũng chưa từng thấy đàn linh cẩu nào lớn như vậy.
Trước đây Mông Khác gặp đàn linh cẩu nhiều nhất cũng chỉ hơn ba mươi con.
Đó là đàn linh cẩu đầu tiên hắn gặp phải khi vừa tới mảnh đại lục hoang vu này, 37 con.
Đó là khi Mông Khác vừa mới từ chiến trường xuyên qua, đối với nơi đây không biết chút gì, ra tay không chút lưu tình, một hơi liền giết chết hai mươi mốt con, khiến đàn linh cẩu đó nguyên khí đại thương không bao lâu mất luôn lãnh địa.
Mãi tận khi rất rất lâu sau đó, biết đến sự tàn khốc của đại lục này, Mông Khác mới xuống tay nhẹ nhàng chút, không chém tận giết tuyệt.
Thế nhưng lần này, sợ là bọn nó không thể chết tử tế được rồi.
Đàn linh cẩu hiển nhiên đủ thông minh.
Trừ ba mươi con vẫn cắn xé tường dây leo ra, hai mươi con khác lùi tới bụi cỏ cách đó không xa, hẳn là muốn mai phục Mông Khác chăng?
Đám linh cẩu vây quanh tường dây leo xôn xao một trận.
Chu Khang đẩy ra một khe hở nhìn ra ngoài, ngẩn ngơ.
Xa xa chạy tới một bóng người, chắc là Mông Khác không sai được? Vậy một thân máu trên người Mông tướng quân là ở đâu ra?
Chu Khang hét to: "Đừng tới đây, có mai phục!"
Trả lời cậu là một mũi tên nhọn thẳng tắp xuyên qua hai con linh cẩu đóng đinh chúng nó xuống đất.
Là mũi tên sắt.
Mông Khác từ chiến trường Đại Tần mang tới chỉ có tám mũi tên sắt.
Sáu năm qua làm mất ba mũi tên, chỉ còn lại năm, cực kỳ quý trọng, hầu như không sử dụng, mỗi ngày đều mang ra chà xát lau chùi, thường ngày săn thú đều dùng mũi tên bằng gỗ tự vót.
Bách phát bách trúng.
Chu Khang cũng không muốn kiến thức tài bắn cung tuyệt diệu kiểu này, cậu chỉ muốn hai người thuận thuận lợi lợi trở lại núi đá, an toàn sống sót.
Đường máu.
Mở một con đường máu.
Đã từng, anh họ cùng chị râu đã giết một con đường máu từ trong bầy tang thi che chở hắn bình an thoát ra mà đến căn cứ.
Hiện tại thiếu niên 19 tuổi kia cũng đồng dạng giết ra một con đường máu, từ trong đàn linh cẩu.
Nhìn bóng người đẫm máu kia, con mắt Chu Khang chậm rãi đỏ.
Mông Khác một đường chém giết lại đây, đứng bên cạnh tường dây leo đối diện đôi mắt tràn đầy sợ hãi của người kia mới hơi hơi yên lòng.
May quá, may mà vẫn về kịp.
Săn thú càng ngày càng gian nan, liên tiếp mấy ngày rồi không tìm được con mồi, lần này may mắn gặp một con bò rừng, Mông Khác không muốn buông tha.
Hắn biết bò rừng không dễ chọc, cho dù là bầy sư tử cũng không tình nguyện trêu chọc loại động vật với hình thể to lớn sức mạnh kinh người lại còn rất dễ táo bạo đó.
Nhưng thịt mà bọn hắn trữ tồn không còn nhiều lắm, mỗi lần ăn cơm người kia đã không hề chạm tới miếng thịt khô nào.
Hắn còn nhớ rõ người kia từng nói: "Khoai tây hầm thịt bò ăn ngon nhất!" Như vậy, cơm trưa nay ăn khoai tây hầm thịt bò thôi.
Nhưng, hắn còn chưa hành động, có vài con linh cẩu đi chọc đầu bò rừng kia, lại còn dẫn tới gần chỗ hắn nữa.
Lại sau nữa, hắn phát hiện mục đích của vài con linh cẩu đó không phải đầu bò rừng mà là hắn – Mông Khác.
Một con bò rừng phát điên, hai mươi, ba mươi con linh cẩu phối hợp ăn ý.
Nguy hiểm giết ra một con đường, Mông Khác kinh hồn bạt vía cấp tốc chạy về nơi hai người dừng chân nghỉ ngơi.
Dọc theo đường đi gặp hai lần bị phục kích bởi đám nhỏ linh cẩu, trong lòng càng ngày càng thấp thỏm bất an.
Khống chế tường dây leo mở ra một cái khe nhanh chóng kéo người vào, Chu Khang đột nhiên ôm chặt người không thả.
Mông Khác tay vẫn nắm chặt kiếm, hơi né tránh về sau, không muốn một thân máu làm bẩn quần áo Chu Khang, nhưng vẫn bị ôm chặt chẽ, vì vậy dứt khoát vứt kiếm ôm trở về, cũng thỏa mãn thở dài một hơi.
Thật tốt.
Anh ấy/em ấy vẫn còn sống, thật tốt.
Đây là suy nghĩ chung trong lòng hai người.
Đa số máu trên người Mông Khác là của linh cẩu, cũng có của bò rừng và cả hắn nữa.
Vết thương trên người phần lớn là do lúc mới đầu vì tránh né bò rừng mà bị linh cẩu cắn thương, da tróc thịt bong, chảy không ít máu.
Nhưng hầu như là thương ngoài da, không quá quan trọng, nếu không cẩn thận bị bò rừng húc vào người lưu lại nội thương mới phiền phức!
Chu Khang nhìn bên ngoài một chút.
Đám linh cẩu bên ngoài bị Mông Khác giết chết một nửa, số còn lại không còn hung hăng như ban nãy, nhưng cũng không rút lui, mà lôi kéo thi thể đồng bạn đến, thậm chí có con linh cẩu bị thương nặng chưa chết cũng bị đồng bạn cắn đứt cuống họng xé thịt ăn.
Chu Khang nhìn mà sợ.
Đây chính là quy tắc sinh tồn của mảnh đất hoang vu này sao? Quá mức trần trụi tàn khốc.
Có thể nói, mỗi loài sinh vật trên mảnh đất này, đều có một lịch sử sinh trưởng đẫm máu, chỗ khác biệt chỉ có dài hay ngắn mạnh hay yếu mà thôi.
Mông Khác quay cổ Chu Khang lại, không cho cậu xem đến tình cảnh máu me bên ngoài, Chu Khang miễn cưỡng thu hồi tâm thần giúp Mông Khác điều trị vết thương, may mắn, đều là vết thương nhẹ, cũng không khó trị, số dị năng sót lại vậy là đủ rồi.
Rửa sạch miệng vết thương, trị liệu.
Lúc hai tay Chu Khang bị đè lại thì sắc mặt đã hơi trắng bệch rồi.
Mông Khác hành động đã không đáng ngại, sau khi nghỉ ngơi chút, ăn miếng thịt khô cuối cùng Chu Khang đưa cho, rút kiếm ra khỏi vỏ, nói: "Rời đi nơi này."
Đúng vậy a, nhanh chóng rời đi nơi này.
Nơi này mùi máu tanh đã rất đậm rồi, lập tức sẽ đưa tới những loài động vật ăn thịt nguy hiểm khác, thêm đám linh cẩu đang cắn xé đồng loại mình nữa, thực sự là một chốn tu la.
Mông Khác đi ra trước, nhặt về ba mũi tên sắt quanh đây.
Có lẽ sát khí trên người Mông Khác lúc này quá nặng, cũng có lẽ xác chết của đồng loại đã đủ no bụng, hai mươi mấy con linh cẩu còn lại cũng không tiếp tục tấn công Mông Khác.
Có ít con tru lên chạy đi, có vài con không những không chạy, trái lại gầm gừ làm động tác uy hiếp Mông Khác.
Mấy con chạy đi cũng không rời hẳn, mà là tại xa xa đứng quan sát, hiển nhiên không bỏ xuống được đống thịt lớn bên này.
Mông Khác cõng Chu Khang tiếp tục lên đường, cũng không nhìn xác đám linh cẩu, nói: "Thịt khó ăn, máu khó uống."
Chu Khang trầm mặc.
Thịt khó ăn, máu khó uống.
Trừ khi tự mình thử qua, không sao mà biết được? Lưu lạc tới mức phải thử ăn thịt linh cẩu, lúc đó Mông Khác phải chịu gian nan như nào đây?
Chu Khang vòng chặt hai tay, áp sắt mặt lên lưng Mông Khác cọ cọ.
Mông Khác cõng Chu Khang chạy rất lâu, mãi đến khi trời tối mới dừng lại nghỉ ngơi.
Hai người đã ăn sạch thịt rồi, dị năng của Chu Khang mới khôi phục chưa đến nửa, làm xong tường dây leo cũng chỉ trồng chút khoai tây bắp ngô.
Khoai tây luộc, bắp ngô luộc, chấm chút muối ăn.
Chưa khôi phục lại từ kích thích đẫm máu trưa nay, Chu Khang có chút không nuốt trôi, vì duy trì thể lực đành phải miễn cưỡng ăn từng miếng từng miếng một.
Mông Khác ngược lại ăn rất là thỏa mãn.
Hàng năm vào khoảng thời gian này đều rất khó khăn, bình thường đi tới mấy ngày liền cũng không tìm được một con mồi.
Vì không muốn chết đói, thịt báo thịt sư tử cái gì hắn đều thử qua.
Đã từng sinh sống hai tháng tại bờ sông che kín cá sấu hà mã.
Nơi đó có nước có con mồi, tuy luôn luôn phải duy trì cảnh khác, nhưng không lo ăn lo uống.
Hắn ăn không nhiều, đánh con mồi cũng chỉ lấy một cái chân sau.
Lúc đó động vật phía sau hắn chầu chực ăn ké cũng không ít, sư tử có, báo săn có, linh cẩu sói hoang cũng có.
Mà năm nay, phải nói là mùa khô năm nay trải qua rất thoải mái.
Nước và thức ăn là hai thứ khan hiếm nhất trong mùa khô lại chưa bao giờ bị thiếu, còn được ăn một vài thứ bản thân chưa từng gặp qua, thậm chí có rất nhiều loại trái cây cho dù là Đại Tần cũng cực kỳ quý giá.
Tại mùa khô gian nan, nhặt về một người nhìn qua đã biết rất yếu nhất định sẽ liên lụy tới hắn, là quyết định chính xác nhất mà hắn làm suốt cuộc đời này.
Nằm trên đệm, Mông Khác vòng chặt cánh tay, kéo người hướng về phía lồng ngực mình, càng ôm càng chặt, thỏa mãn nhắm lại hai mắt.
Gối lên vai Mông tiểu tướng quân, Chu Khang ngước mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai lãnh khốc trước mắt, rốt cuộc nhịn không được bắt đầu sờ sờ.
Mông tướng quân hẳn là quá mệt mỏi rồi.
Trời chưa tối được bao lâu, đã ngủ?
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...