Dịch giả: Tiểu Hắc
Thủy Nguyệt cúi người thi lễ, xoay người đi ra khỏi Ngọc Thanh Điện. Đạo Huyền nhìn nàng rời đi, quay lại thì thấy Thiên Vân vẫn còn nhìn chằm chằm hướng cửa điện, hắn không khỏi nhướng mày, khẽ ho khan một tiếng.
Thiên Vân giật mình, vội quay người lại, xấu hổ nói: “Sư huynh.”
Đạo Huyền nhìn hắn hỏi: “Nhìn bộ dạng của ngươi như vậy, chẳng lẽ là có ý với Thủy Nguyệt sư muội?”
Thiên Vân thở dài đáp: “Thủy Nguyệt sư tỷ mỹ mạo hơn người, lại là kỳ tài tu hành, vượt xa so với ta, nên đương nhiên ta vô cùng ngưỡng mộ nàng. Bất quá, trong mắt một nữ tử như nàng, hẳn là không có bóng dáng của ta rồi.”
Đạo Huyền trầm tư giây lát, nhất thời cũng không biết phải nói gì cho phải, cuối cùng hắn mới thấp giọng nói: “Theo ta được biết, trong lòng Thủy Nguyệt sư muội tựa hồ có yêu thích một người.”
Thiên Vân vô thức hỏi: “Cái gì, là ai vậy?”
Đạo Huyền thản nhiên đáp: “Hẳn là Vạn sư đệ.”
Cả người Thiên Vân chấn động, sắc mặt thay đổi, ánh mắt đầy phức tạp. Nhưng lát sau hắn đột nhiên thở dài nói: “Cũng khó trách, chỉ có bậc anh tài cái thế như Vạn sư huynh mới có thể lọt vào mắt xanh của Thủy Nguyệt sư tỷ, ta đúng là tự thẹn không bằng.” Dứt lời hắn lắc lắc đầu, thi lễ với Đạo Huyền rồi quay người đi ra khỏi Ngọc Thanh Điện.
***
Đạo Huyền nhìn Thiên Vân rời đi, nhẹ lắc đầu rồi xoay người đi vào hậu đường của Ngọc Thanh Điện. Trên đường đi, hắn qua thư phòng tĩnh thất lức trước, vừa vặn chứng kiến đạo đồng Thanh Phong đang thu dọn phòng. Trong lòng hắn khẽ động, liền bước tới gọi Thanh Phong một tiếng.
Thanh Phong nghe tiếng Đạo Huyền gọi, vội vàng tới chào hỏi: “Bái kiến Đạo Huyền sư huynh, không biết huynh gọi đệ có chuyện gì?”
Đạo Huyền nhìn xung quanh, thấy xung quanh không có ai nên nói với Thanh Phong: “Bình thường chẳng phải ngươi phụ trách quét dọn đình viện, còn Bạch Thạch mới phụ trách dọn dẹp phòng ốc hay sao? Như thế nào mà hôm nay lại đổi thành ngươi, Bạch Thạch đâu?”
Thanh Phong đáp: “Bẩm sư huynh, sáng sớm hôm nay, Tô Như sư tỷ ở Tiểu Trúc Phong lại tới đây, nói là có chuyện muốn tìm huynh, nhưng nhất thời không thấy huynh, nên tỷ ấy hỏi ta và Bạch Thạch nơi huynh đi. Hai người bọn ta cũng không biết nhiều, bất quá Bạch Thạch cùng Tô sư tỷ thường ngày có chút giao tình, cho nên đã nói với tỷ ấy hai nơi huynh hay đi, một là Ngọc Thanh đại điện, một chỗ khác là Tổ Sư Từ Đường ở hậu sơn.”
Đạo Huyền biến sắc.
Thanh Phong không có phát hiện vẻ mặt Đạo Huyền biến đổi, vẫn tiếp tục nói: “Tô sư tỷ nói không tìm thấy huynh ở Ngọc Thanh Điện, còn nói chuyện của nàng rất gấp, muốn nhanh chóng tìm được huynh. Bạch Thạch thấy tình hình cấp bách, nên để ta thay hắn dọn dẹp một hồi, còn hắn dẫn theo Tô Như sư tỷ đến Tổ Sư Từ Đường ở hậu sơn tìm ngươi rồi. Vậy mà không nghĩ tới huynh lại quay về lúc này...Ồ?” Thanh Phong đột nhiên ngẩn ra, nhìn Đạo Huyền kinh ngạc nói: “Đạo Huyền sư huynh, huynh làm sao mà sắc mặt lại khó coi như vậy?”
Đạo Huyền hít sâu một hơi, rồi thấp giọng nói: “Không sao, ngươi đi làm việc đi, ta đi tìm bọn họ.”
Thanh Phong nhìn sắc mặt của Đạo Huyền đã tối sầm lại, chẳng biết tại sao trong lòng có chút sợ hãi, nên vội vàng thi lễ rồi lui sang một bên.
Cơ mặt của Đạo Huyền co giật một cái, đột nhiên phất tay áo, đi thẳng về phía trước, vượt qua mấy lối hành lang khúc khuỷu, một đường hướng về hậu sơn bước đi.
Thanh Vân hậu sơn cây cối um tùm, khắp nơi phủ một màu xanh ngắt của núi rừng cổ kính. Dọc theo đường núi, bước chân của Đạo Huyền càng lúc càng nhanh, thậm chí áo bào của hắn còn vung vẩy phát ra cả kình phong, khiến cỏ dại bên đường bị thổi đổ rạp xuống. Qua đó mới thấy tâm tình của hắn đang gấp gáp tới mức độ nào.
Chỉ là sắc mặt hắn vẫn vô cùng nghiêm nghị, không lâu sau đó, hắn đã tới chỗ ngã ba sau núi. Hắn cũng chẳng nhìn về hướng cấm địa Huyễn Nguyệt Động Phủ mà lập tức bước đến lối đi Tổ Sư Từ Đường.
Tòa cung điện trang nghiêm trùng điệp dần hiện ra sau cành lá xanh um. Đạo Huyền vừa mới bước tới, cả thân thể hắn đã chấn động mạnh một cái, trên mặt lộ vẻ kinh hãi. Chỉ thấy trước đại điện Tổ Sư Từ Đường, có một thân ảnh thiếu nữ đang đứng trên thềm đá nằm nghiêng, đó rõ ràng chính là Tô Như.
Đạo Huyền vô cùng hoảng sợ, suýt nữa la lên thất thanh, cuối cùng nhờ tính khí đầy cẩn trọng của hắn mà còn nhịn xuống được. Nhưng cả người hắn vẫn bay vụt lên, tới bên cạnh Tô Như, phản ứng đầu tiên là ôm lấy Tô Như, đồng thời thò tay dò xét hơi thở của nàng.
Có điều đúng khoảnh khắc này, sau lưng hắn đột nhiên truyền đến một thanh âm cổ quái, như ẩn như hiện, như xa như gần. Nghe kỹ mới phát hiện âm thanh ấy từ trong đại điện Tổ Sư Từ Đường truyền ra, nghe như tiếng gầm của yêu thú, lại như tiếng u quỷ gào thét, âm thanh nhẹ như tơ, phảng phất mang theo gió lạnh thổi tới.
Ánh mắt của Đạo Huyền phát lạnh, lập tức đứng dậy, đạo bào trên thân không gió mà bay, linh lực toàn thân tùy thời bộc phát, bộ dáng như sắp lâm đại địch.
Quay người lại thì thấy lờ mờ trong Tổ Sư Từ Đường, từng ngọn nến chẳng biết lúc nào đã bị dập tắt, khiến trong đại điện càng thêm lờ mờ. Mà hắc ám vô hình như chân thật, đang lạnh lùng nhìn hắn, từng làn âm phong thổi qua, tựa như một con ác thú đang gào thét đánh tới.
Chỉ trong nháy mắt, toàn thân Đạo Huyền như rơi vào hầm băng, hàn ý thấu xương, nhưng hắn vẫn trợn to mắt nhìn chằm chằm vào màn hắc ám kia. Thậm chí hắn còn há to miệng, như muốn nói điều gì nhưng lại không có bất kỳ âm thanh nào thốt ra khỏi miệng.
Trong mắt hắn mơ hồ có vài tia tuyệt vọng, có phần bi thương, lại như kèm theo cả vài phần phẫn nộ.
Vậy mà đúng lúc này, thiếu nữ trong ngực Đạo Huyền bỗng nhiên nhúc nhích. Một lát sau, Tô Như mở mắt, mờ mịt nói: “A! Đạo Huyền sư huynh, sao huynh lại tới đây?”
Thanh âm nàng đột nhiên cất cao, nhưng khi phát hiện mình đang bị Đạo Huyền ôm trong ngực thì đỏ bừng cả mặt. Tay chân nàng lúng túng vội vàng giãy dụa, như một con thỏ con bị dọa sợ nhảy sang một bên.
Chuyện này đột nhiên phát sinh khiến Đạo Huyền nhất thời cũng ngạc nhiên, thật lâu còn chưa kịp phản ứng. Nhưng đợi hắn phản ứng lại được thì cũng không có giải thích với Tô Như ngay, mà trước tiên nhìn về phía đại điện Tổ Sư Từ Đường.
Màn hắc ám đen như mực lúc trước tựa như chỉ là ảo giác, giờ này đã không thấy đâu. Ánh nến lốm đốm vẫn có thể lờ mờ trông thấy, đó là hương hỏa cung phụng linh vị của các đời tổ sư Thanh Vân Môn. Tất cả dường như cùng ngày thường giống nhau, an tĩnh mà đầy trang nghiêm.
Đạo Huyền thở ra một ngụm trọc khí, ánh mắt thoáng qua vẻ vui mừng cùng thả lỏng. Mà lúc này, Tô Như bên cạnh hắn sẵng giọng: “Đạo Huyền sư huynh, huynh làm cái gì thế, sao...sao tự nhiên lại ôm ta?”
Đạo Huyền liếc nhìn tiểu nha đầu này, không biết phải khóc hay cười, lắc đầu nói: “Ai bảo ngươi mạnh khỏe lại nằm trên mặt đất, ta cứ tưởng ngươi xảy ra chuyện gì.”
Tô Như đỏ mặt nói: “Ta không phải là tới đây tìm huynh sao, tìm cả buổi không thấy, đến đây ngắm cảnh cũng không tệ. Ra ngoài an vị một hồi, ai ngờ có chút mệt mỏi, làm ta bất giác đã ngủ thiếp đi.”
Đạo Huyền ngẩn ra một chút, không khỏi nhìn chằm chằm Tô Như, chân mày nhíu lại. Tuy rằng bản thân Tô Như không phát hiện ra cái gì, nhưng một đệ tử Thanh Vân Môn tu hành đạo pháp, đang lúc ngắm cảnh đột nhiên buồn ngủ? Việc này nhìn như bình thường nhưng tựa như có chút cổ quái.
Hắn chậm rãi xoay người lại, nhìn kỹ Tổ Sư Từ Đường một lần nữa, điện đường lờ mờ đang chìm trong thâm sâu im lặng.
Ánh nến lốm đốm, như ánh mắt của các đời tổ sư, đang lẳng lặng quan sát hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...