Sau ngày hôm đó nàng không còn thấy Lục Chính Phong đến tìm nàng hút linh lực nữa.
Viên đan dược sư phụ vẫn hay bảo nàng uống cũng không thấy nữa.
Chắc là nàng ấy do dùng linh lực của nàng bị phản phệ nên tạm thời mấy ngày này không cần linh lực của nàng nuôi dưỡng nữa.
Mấy ngày nay y sư ngày nào cũng đến xem tinh hình của nàng.
Sau cùng cũng may nhờ có thuốc tốt, mặt nàng cũng đã đỡ hơn rất nhiều.
Hôm nay, nàng có việc cần phải xuống núi một chuyến.
Chính là ca ca hôm nay xuống hạ giới.
Hai tuần trước ca ca có gửi thư tới cho nàng, nói mai ca ca đi cùng thái tử điện hạ xuống hạ giới một chuyến.
Nàng đã lâu không gặp ca ca, nên muốn nhân cơ hội đi gặp ca ca một chút.
Nhưng mặt nàng đang như vậy, nghĩ nghĩ một hồi, Vĩnh Hi lấy 1 chiếc mặt nạ bạc ra.
Chiếc mặt nạ có hoa văn tinh xảo nhưng lại không để cho người khác cảm thấy khó chịu khi nhìn.
Đây là ca ca tặng nàng trước khi nàng rời Tuyết Sơn.
Nàng đeo mặt nạ này hẳn là ca ca cũng sẽ không để ý nhiều đâu.
Vĩnh Hi sửa soạn một chút, rồi dẫn theo Nhã Linh đến nơi của Lục Chính Phong thỉnh an.
Hai tuần trước nàng đã nói trước nàng muốn xuống núi một chuyến.
Nửa mặt nàng đeo mặt nạ bạc, y phục của nàng là một bộ khôi y, mái tóc đen dài óng mượt của nàng một nửa được búi lên, cố định bằng một bộ trâm cài bạc.
Còn nửa kia được nàng tùy ý xóa xuống.
Nhìn nàng thật đẹp, cả người vừa toát lên vẻ ôn nhu nho nhã nhưng cũng vừa toát lên sự mạnh mẽ, kiên cường.
Chiếc mặt nạ bạc che một phần tư mặt bên phải trên mặt nàng không khiến cho vẻ đẹp của nàng bị bớt đi mà lại khiến nàng tăng thêm vẻ huyền bí.
Khiến ai ai cũng muốn tháo lớp mặt nạ kia xuống để ngắm nhìn rốt cuộc là nữ nhân như thế nào mới có nhan sắc tuyệt mĩ như vậy.
Lục Chính Phong nhìn nữ tử phiêu dật bước vào, nàng thật khác với mọi ngày.
Bình thường Tiểu Ngọc biết hắn thích màu lam, cho nên chỉ cần là xuất hiện trước mặt hắn, nàng đều là mặc y phục màu lam.
Nhưng đây là lần đầu tiên nàng mặc một bộ y phục màu khác trước mặt hắn.
Trang sức trên người nàng cũng cầu kỳ hơn trước rất nhiều.
Đợt trước nàng chỉ là đơn giản cài một cây trâm trên đầu.
Nhưng hôm nay, nàng trang điểm rất cầu kỳ, khiến hắn có chút không kịp thích ứng.
"Tiểu Ngọc tham kiến sư phụ.
Tham kiến hai vị đế tôn." Vĩnh Hi bước đến nhẹ nhàng hành lễ.
"Con đứng lên đi! Hôm nay định xuống núi sao?" Lục Chính Phong nghe Vĩnh Hi nói thì hoàn hồn.
"Vâng!" Vĩnh Hi nhẹ nói.
"Mặt con chưa khỏi, đi vậy có mệt không?" Lục Chính Phong hỏi.
Trong lòng hắn bây giờ có chút không muốn để nàng xuống núi.
Vì hắn sợ, sợ nếu nàng xuống núi nàng sẽ không trở về nữa.
"Dạ không, mặt con đã đỡ nhiều.
Con cũng muốn xuống núi chơi một chuyến." Nàng nhìn lên người đang ngồi ở vị trí trên cao kia nói.
Ánh nhìn đó của nàng giống như nàng đã thật sự coi người trước mặt là sư phụ.
Ngoài ra, không còn một chút tình cảm nào khác.
"Vậy con đi đi, đi sớm về sớm.
Đi chơi cũng tốt, tinh thần thoải mái, sẽ tốt cho vết thương!" Lục Chính Phong nhìn ánh mắt của Tiểu Ngọc, ánh nhìn đó khiến hắn không dám đối diện với nàng.
"Vâng, con xin phép!" Vĩnh Hi hành lễ sau đó dẫn theo Nhã Linh đi ra bên ngoài.
"Chính Phong! Hôm nay đồ đệ này của huynh có chút kì quái." Nam nhân lên Tư Truy nói.
"Nàng ấy biết được chuyện của Ngọc Nhi rồi."
"Sao cơ?"
Lục Chính Phong nói chuyện hôm đấy cho hai người bạn của mình nghe.
"Nàng biết chuyện mà vấn chấp nhận để huynh lấy đi da thịt sao?" Trục Lưu ngạc nhiên hỏi.
"Cho nên, ta mới cảm thấy có lỗi với nàng!" Lục Chính Phong nhìn theo hướng Vĩnh Hi vừa bước ra nói.
Trong lòng hắn có chút gì đó khó chịu, nhưng hắn lại không biết điểm khó chịu này từ đâu mà đến.
Vĩnh Hi sau khi đến thỉnh an với Lục Chính Phong xong thì dẫn theo Nhã Linh xuống núi.
Vào đến kinh thành của Bắc Uyên thì nàng cùng Nhã Linh đi đến một tửu lầu ngồi nghỉ chân, tên Hoa Quang lầu.
Cũng sẵn tiện đợi ca ca của nàng luôn.
Nàng đã hẹn ca ca ở nơi này.
Vĩnh Hi cùng Nhã Linh chọn một gian phòng riêng trong tửu lầu đó để nói chuyện.
"Hôm nay, ta sẽ nói cho em biết một chuyện.
Thật ra, ta còn có một thân phận khác.
Lần này xuống núi cũng chính là để gặp ca ca của ta." Vĩnh Hi vừa bưng chén trà vừa nói.
"Tiểu thư còn một thân phận khác?" Nhã Linh ngạc nhiên nhìn tiểu thư nhà mình.
Đây là lần đầu tiên nàng nghe tiểu thư nhắc đến chuyện này.
"Đúng vậy, em biết Thiên Sơn không?" Vĩnh Hi nhẹ gật đầu, tràng hạt trên tóc Vĩnh Hi cũng vì động tác này mà lay chuyển.
"Em có nghe đến.
Nghe nói Đế quân Thiên Sơn là đệ đệ ruột của Thiên Đế.
Thiên Đế cùng Đế quân Thiên Sơn từ nhỏ đã thân thiết, nên người mới để đệ đệ ở Thiên Sơn thay người cai quản toàn bộ vùng phía Nam."
"Đúng vậy! Ta là nữ nhi của Đế quân Thiên Sơn, ta tên Công Dương Vĩnh Hi, cũng là đế cơ sau này của Thiên Sơn."
Một câu nói này của Vĩnh Hi đã đả kích Nhã Linh.
Biểu cảm trên mặt Nhã Linh như không thể tiêu hóa được tin tức hiện tại.
Phải mất một lúc nàng mới mở miệng nói: "Tiểu thư, người vậy mà lại là đế cơ của Thiên Sơn sao!"
"Ừ, ta được phụ mẫu đồng ý cho xuống núi chơi 100 năm, sau đó phải trở về Thiên Sơn.
Tính ra, còn khoảng 3 năm nữa sẽ tròn 100 năm giao hẹn này."
Nhã Linh nghe tiểu thư nói vậy thì trầm ngâm một lúc sau đó nói: "Tiểu thư, em có lời này, mong tiểu thư đừng giận."
"Em cứ nói đi." Vĩnh Hi gật nhẹ đầu nói.
"Em thấy, từ khi em đến Lộc Đà Sơn hầu hạ tiểu thư, không còn thấy tiểu thư vui vẻ như lúc dưới núi khi em mới gặp tiểu thư nữa.
Lúc nào tiểu thư cũng hành động thận trọng, nụ cười trên môi cũng không tươi như lúc người thoải mái ở dưới núi.
Y phục gì người cũng phải dè chừng từng chút, đến màu sắc mà người yêu thích cũng không thể mặc.
Trải qua mấy chuyện vừa rồi, em thấy nụ cười vui vẻ đó của tiểu thư đã hoàn toàn biến mất.
Tiểu thư, người là đế cơ của Thiên Sơn, sao lại phải chịu những khổ cực này chứ?"
"Sư phụ nhiều lần cứu giúp ta, nếu không có người ta cũng không thể sống đến ngày hôm nay.
Với lại, linh lực ta tu luyện được đều bị phụ thân phong ấn.
Linh lực hiện tại, sư phụ muốn lấy thì cho sư phụ lấy đi.
Coi như ta đền đáp ơn cứu mạng cùng dạy dỗ của người.
3 năm sau ta có thể yên tâm mà rời khỏi, không chút vướng bận nào.
Huống hồ, ta cũng muốn mượn những chuyện này để cắt đứt tình cảm trong lòng ta." Vĩnh Hi vừa nhìn chén trà trong tay vừa nói.
"Tiểu thư, người chịu ủy khuất rồi.
Đến lúc đó, người có thể dẫn em đi cùng người không? Tiểu thư ở đâu Linh Nhi ở đó, đời này của Linh Nhi chỉ coi tiểu thư là chủ nhân, không còn ai khác." Nhã Linh quỳ xuống bên chân Vĩnh Hi, một tay đặt trên đầu gối nàng khẽ lay.
"Em đứng lên đi, ta đương nhiên sẽ dẫn em đi rồi.
Nếu để em ở lại Lộc Đà Sơn, người trong Lộc Đà Sơn nhất là sư phụ sẽ không tha cho em!" Vĩnh Hi đỡ Nhã Linh đứng dậy, nhẹ xoa đầu nàng nói.
Trong người nàng dạo này càng ngày càng mệt mỏi, lại vì vết thương trên mặt nên giọng nàng có chút không được tốt.
"Lần này ta nói chuyện thân phận của ta với em, chính là muốn dẫn em đi cùng ta.
Về tới Lộc Đà Sơn, để em chuẩn bị sắp xếp mọi chuyện trước sẽ tốt hơn."
"Vâng, tiểu thư." Nhã Linh đứng dậy, đau lòng nhìn tiểu thư nhà mình.
Nàng ở với tiểu thư đã lâu, tính cách của tiểu thư nàng hiểu rõ nhất.
Hành động này của tiểu thư chính là quyết đoạn tuyệt với tôn thượng, cũng chính là buông bỏ phần tình cảm đơn phương của tiểu thư.
Cho nên tiểu thư mới muốn trả lại hết những gì tôn thượng cùng Lộc Đà Sơn mang đến cho tiểu thư, trả xong rồi, tiểu thư sẽ ra đi.
Về sau, tôn thượng cùng Lộc Đà Sơn sẽ không có quan hệ gì với tiểu thư nữa.
Vĩnh Hi nhìn ra cảnh vật bên ngoài cửa sổ, khẽ mỉm cười.
Nàng chấp niệm lâu như vậy, cuối cùng cũng nên buông bỏ rồi.
Một năm sau khi vào Lộc Đà Sơn nàng đã biết đến sự hiện diện của Tô Ngọc.
Lần đó nàng vì muốn đến tìm sư phụ để hỏi người một thuật pháp, lại tình cờ đi vào được mật thất.
Thấy nữ tử đó, gương mặt với mình có vài phần giống nhau thì sửng sốt.
Sau đó nàng tìm hiểu thì cũng biết được nữ nhân đó là người trong lòng của sư phụ.
Từ khi đó nàng đã biết, hóa ra Hạ Vũ đối đãi với nàng tốt như vậy, dạy nàng thuật pháp lúc nàng mới vào Lộc Đà Sơn chính là do sư phụ an bài.
Sư phụ cũng chính vì khuôn mặt nàng cùng nàng ấy có vào phần giống nhau mà sủng ái nàng.
Nhưng nàng vẫn nghĩ, dù sao nàng ấy cũng đã không còn.
Chỉ cần nàng thật tâm đối đãi với sư phụ, rồi một ngày nào đó, sư phụ cũng sẽ chấp nhận nàng.
Sau đó nàng lại càng cố gắng hơn, mấy năm trở lại đây, sư phụ đối với nàng ngày càng nhu hòa, nàng nghĩ rằng có lẽ nàng sắp thành công rồi.
Cho đến ngày hôm đó, khi sư phụ cùng Trục Lưu đế quân nói đến chuyện cấy linh lực.Thì nàng đã biết, hóa ra người ôn nhu với nàng là vì nàng sắp cứu được người trong lòng của sư phụ tỉnh lại, cũng vì một phần thấy có lỗi với nàng nên mới sủng ái nàng thêm một chút.
Từ lúc đó, Công Dương Vĩnh Hi nàng đã chấp nhận, buông bỏ đi phần tình cảm này.
Phần tình cảm mà chỉ đến từ phía nàng.
Ngồi thêm một lát, thì ngoài của có tiếng tiểu nhị vọng vào: "Thưa tiểu thư, ở bên ngoài có một nam nhân muốn gặp người, người đó nói người đó là Công Dương công tử ạ!" Vì Vĩnh Hi chọn gian phòng riêng, còn đặc biệt căn dặn nếu ai vào phòng này thì phải báo cho nàng biết, nàng còn đưa riêng cho tiểu nhị một thỏi bạc.
Cho nên tiểu nhị này mới nhiệt tình với nàng như vậy.
"Để người đó vào đi!" Vĩnh Hi nghe tiểu nhị nói vậy, hai mắt sáng lên, tươi cười nói.
"Dạ! Mời công tử!" Từ bên ngoài, bóng dáng nam nhân anh tuấn tiêu sái bước vào.
Giọng nói ấm áp vang lên: "Muội ở bên ngoài chơi cũng vui nhỉ!" Trong giọng nói là sủng nịnh không hề che giấu.
"Ca ca!" Vĩnh Hi gọi rồi đứng dậy, ôm lấy ca ca của mình.
Giống như bao nhiêu uất ức mà nàng phải chịu, hiện tại đã có người thay nàng chống đỡ.
Khiến Vĩnh Hi nhịn không được mà hốc mắt đỏ lên.
"Mới gặp ca ca mà đã mè nheo rồi.
Muội ra ngoài chơi, ở nhà phụ thân cùng mẫu thân lo lắng cho muội lắm đấy! Mau về đi!" Công Dương Duệ Khải xoa đầu muội muội nói.
"Muội biết rồi mà, ngược lại là ca ca ấy.
Cả trăm năm nay có hai lần đến thăm muội." Vĩnh Hi nũng nịu nói.
"Gặp ca ca sao lại đeo mặt nạ? Muội bỏ ra để ca ca xem có thêm đc tí thịt nào không?" Duệ Khải định tháo mặt nạ trên mặt Vĩnh Hi ra thì bị Vĩnh Hi ngăn lại, hờn dỗi nói: "Đây là món quà mà ca ca tặng muội, muội biết hôm nay gặp ca ca nên mới cố tình đeo chiếc mặt nạ này.
Vậy mà ca ca còn chê."
"Haha, ra là vậy.
Đây là muội muội của ta muốn ta vui vẻ, là ta không tốt rồi.
Được rồi, ngồi xuống đi, ta cho người mang đồ ăn lên!" Duệ Khải véo nhẹ má muội muội mình sau đó sai tiểu nhị mang thức ăn lên.
Vĩnh Hi cũng giới thiệu Nhã Linh với ca ca của mình.
Hai huynh muội cứ vừa ăn vừa nói chuyện như vậy rất vui vẻ.
"Được rồi, đến lúc ta phải đi rồi.
Lần khác sẽ tới thăm muội!" Duệ Khải nhìn ra bên ngoài, thấy đã đến lúc thì nói với Vĩnh Hi.
"Hi Hi, ở bên ngoài muội phải biết tự chăm sóc mình đó.
Ca ca thấy muội gầy hơn lần gặp trước."
"Là vì muội nhớ ca ca nên vậy, chứ muội điều dưỡng thân thể tốt lắm nha.
Ca ca đừng lo.
Khi nào rảnh ca ca về thăm phụ mẫu vs muội là được rồi." Vĩnh Hi cười nói.
"Nha đầu muội, miệng càng ngày càng lanh lợi.
Được rồi ca ca còn có chuyện, muội cũng về sớm đi!" Duệ Khải nhéo má muội muội nhà mình một cái rồi hóa thành một làn sương trắng bay đi.
"Tiểu thư, người không định nói với Công Dương tướng quân sao?"
"Nếu ta nói, dù thế nào đi chăng nữa, ca ca cũng sẽ đi tìm sư phụ tính sổ.
Ta không muốn như vậy, dù sao gần trăm năm nay ta cũng gọi người một tiếng sư phụ."
"Nhưng tiểu thư..." Nhã Linh muốn nói rồi lại thôi: "Em hiểu rồi!"
Vĩnh Hi nghe vậy thì cười rồi dẫn Nhã Linh đi ra bên ngoài dạo chơi.
Lâu rồi nàng chưa xuống đây, đã xuống rồi thì phải chơi cho đã.
Công Dương Duệ Khải sau khi rời khỏi, ánh mắt hắn liền thay đổi.
Hắn đứng trên đỉnh núi, nói với tâm phúc của mình: "Dạo gần đây, Hi Hi ở Lộc Đà Sơn có gặp chuyện gì không?"
"Thuộc hạ chỉ nghe nói, tiểu đế cơ ở Lộc Đà Sơn do không cẩn thận nên trên mặt bị thương thôi ạ."
Công Dương Duệ Khải khẽ nhếch mép cười.
Trong đầu như đang dự liệu chuyện gì đó..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...