Giang Hàn lo lắng nhìn Phong Mạn Mạn; cô sợ cái gì? Không lẽ… anh chọn sai cách làm.
” Mạn Mạn……” Giang Hàn đặt tay lên vai cô.
” Gì?” Phong Mạn Mạn vẫn làm đà điểu.
Giang Hàn nhìn quanh, “Suỵt……” Anh ra hiệu cho mọi người đừng nói nữa, sau đó, anh kéo tay cô đứng dậy.
” Này……” Phong Mạn Mạn hơi giận dỗi ngẩng đầu nhìn Giang Hàn.
Khi Giang Hàn thấy khuôn mặt đỏ rực của cô, anh hiểu ra và bình tĩnh lại.
Giang Hàn kéo Phong Mạn Mạn ra khỏi phòng, “Tụi em đi trước.”
“Không được! Không kiss không được đi!!!” Trần Trần Tây và Cao Dương chặn cửa.
Giang Hàn nhanh chóng hơi cúi người, ấn lên môi cô một nụ hôn.
” Oa……” Mọi người hoan hô, “Thêm một cái nữa! Hôn tiếp đi!”
“Em muốn xem hôn kiểu Pháp!” Khâu Mạn Tâm bổ thêm một câu.
Giang Hàn không hôn thêm lần nữa mà kéo Phong Mạn Mạn ra ngoài.
Những người còn lại trong phòng lại ồn ào lên, lần này, nhân vật chính là Việt Ly Đông và Khâu Mạn Tâm.
” Thổ lộ! Thổ lộ! Đông ca! A Hàn cũng thổ lộ rồi, chẳng lẽ anh chịu thua cậu ấy? Thổ lộ! Thổ lộ!” Chỉ nghe giọng cũng biết là Trần Trần Tây bày
trò.
Giang Hàn dẫn Phong Mạn Mạn đi nhưng cũng không về thẳng nhà, ngược lại, anh kéo cô đi dạo trên bờ sông. Gió thổi hiu hiu, anh nắm tay cô, bước
chầm chậm. 9 giờ tối, bờ sông cũng không có nhiều người, có chăng chỉ là những đôi tình lữ lãng mạn thủ thỉ, đương nhiên, trong đó có Giang Hàn
và Phong Mạn Mạn.
Gió trên sông mát rượi khiến Phong Mạn Mạn tỉnh hẳn.
” Cái kia……” Phong Mạn Mạn cúi đầu.
” Mạn Mạn, điều ước của anh thành sự thật, đúng không?” Giang Hàn vẫn nắm tay cô đi tới.
” Ngạch……”
” Sao? Mạn Mạn, em có thích anh không?”
Phong Mạn Mạn kinh ngạc ngẩng đầu, “Nhưng anh thích em ở điểm nào? Em
thấp như vậy, đi cạnh anh cũng không xứng.” Cô nói vậy là vì Giang Hàn
rất cao, ít nhất cũng 1m80 mà Phong Mạn Mạn mang cao gót cũng mới 1m50,
chênh lệch tới 30cm!
“Chiều cao thì đâu có gì quan trọng? Không cần để ý, Mạn Mạn em thích anh không?” Giang Hàn rất cố chấp hỏi.
” Ngạch…… Ừm……” Phong Mạn Mạn tiếp tục cúi đầu.
“Chỉ cần nói “thích” hay “không” thôi, em thích anh không?” Giang Hàn lại hỏi.
“Thích mà!” Phong Mạn Mạn vẫn cúi đầu, nghe giọng cũng biết cô mắc cỡ lắm rồi.
Giang Hàn thoáng mỉm cười, đến trước mặt Phong Mạn Mạn chặn đường cô
lại. 1 tay anh ôm lấy eo cô, 1 tay nâng cằm buộc cô phải ngẩng đầu rồi
dịu dàng hôn lên môi cô. Đôi môi ấm áp của anh như lông tơ phất nhẹ lên
môi Mạn Mạn.
” À~ nhắm mắt lại.” Phong Mạn Mạn nghe lời nhắm chặt mắt.
Có thể do hơi men chếnh choáng, có thể do chính anh cảm thấy 1 nụ hôn dịu dàng vẫn chưa đủ.
Giang Hàn ôm siết lấy Phong Mạn Mạn, gần như nhấc cô lên khỏi mặt đất
rồi kéo dài nụ hôn này, anh dùng răng- lúc nhẹ lúc mạnh- cắn lên môi cô.
Ngạch! Cô phải nhón chân, nắm chặt lấy vạt áo anh. Cô sắp hết hơi rồi,
cứ tưởng nụ hôn sẽ dịu dàng, nhẹ nhàng như lúc trước- cô thích nụ hôn
dịu dàng của anh. Nhưng Giang Hàn lại hôn sâu, cô…… nói chung cô cũng
không ghét hôn như vậy.
Cô he hé mắt, ngắm đôi mi dài cong cong của Giang Hàn…… Đột nhiên cô
phát hiện anh… anh không chịu nhắm mắt! Phong Mạn Mạn thẹn thùng nhắm
tít mắt lại……
Giang Hàn chầm chậm thả Phong Mạn Mạn xuống, đợi cô đứng vững anh mới chậm rãi rời khỏi đôi môi cô.
“Kiểu Thu Tâm đề nghị anh để dành đòi sau.” Giang Hàn vẫn ôm Phong Mạn Mạn, vuốt ve đôi má hồng nóng bỏng của cô.
Phong Mạn Mạn mếu máo, “Thôi mà!!”
Nếu không tính nụ hôn ở quán thì đây chính là nụ hôn đầu tiên của cô. Cô từng hẹn một- không biết có tính là mối tình đầu không- bạn trai lúc
học cấp 2, nhưng lần hẹn đó rất hồn nhiên trong sáng, cùng lắm cô cũng
chỉ cho anh chàng nắm tay. Tuy không có kinh nghiệm nào để so sánh nhưng cô biết, Giang Hàn hôn rất dịu dàng mà cũng rất độc đoán, hơn nữa……
hình như anh rất thành thạo.
Phong Mạn Mạn hỏi: “Lúc đi du học anh cũng vậy hả?”
“Như vậy là như thế nào?” Giang Hàn tiếp tục vuốt má cô.
“Đã…… đã…… hôn…… hôn giỏi như vậy.”
“Tuy không phải nụ hôn đầu tiên nhưng là…… là mối tình đầu.” Giang Hàn dừng tay, nếu còn vuốt nữa má anh cũng đỏ lên mất.
“Nhưng đây là nụ hôn đầu tiên của em.” Phong Mạn Mạn lẩm bẩm, sau đó cô lại hỏi “Vậy nụ hôn đầu tiên của anh đâu?”
Tuy cô nói rất nhỏ nhưng Giang Hàn vẫn nghe được, “Đó không phải nụ hôn
đầu tiên của em. Em đã cho anh nụ hôn đầu từ lúc tứ tuổi liền cho ta
rồi, còn nụ hôn đầu của anh thì cho em lúc 6 tuổi.”
Phong Mạn Mạn hét lên, “Cái gì!?!”
Giang Hàn buông tay, chuyển từ ôm sang nắm tay Phong Mạn Mạn, “Đi thôi, mình về nhà.”
Họ đến trước cửa nhà Phong Mạn Mạn……
“Mạn Mạn ngủ ngon.” Nói xong, Giang Hàn hôn lên trán Phong Mạn Mạn.
“Ngạch…… Ngủ ngon.”
Oa a a a a a a! Phong Mạn Mạn về nhà, lên giường nằm, lúc này, suy nghĩ
của cô mới bình thường trở lại. Chuyện tới bây giờ cô thật thành bạn gái Giang Hàn sao? Giang Hàn hôn cô, mà cô…, Phong Mạn Mạn còn chút tiếc
nuối.
Cô cố gắng bình tĩnh lại, cố ý tắm rửa rồi đi ngủ sớm, vậy mà lúc nằm
xuống cô lại không ngủ được, cả đầu cô đều là nụ hôn kia. Giang Hàn chết tiệt, dám hại cô mất ngủ!!
Hôm sau, Phong Mạn Mạn mơ mơ màng màng rời giường, may mà sáng nay không có tiết.
Buổi chiều, cô gặp Khâu Mạn Tâm ở căn tin và cứ mãi bị cô ấy hỏi tới tấp chuyện tối qua, còn may là tới giờ học cô mới không bị thẩm vấn.
Tan học, Phong Mạn Mạn kinh ngạc thấy Giang Hàn trước cổng trường.
“Sao anh đến đây?” Lúc gặp Giang Hàn, cô vẫn thẹn thùng, nhất là khi nhớ tới nụ hôn kia.
“Anh gọi nhiều lần mà sao em không bắt máy?” Giang Hàn nắm tay cô.
Phong Mạn Mạn lấy điện thoại trong túi ra, nhìn lại, 3 cuộc gọi nhỡ, cô chuyển chuông sang chế độ bình thường.
“Xin lỗi nha, vừa rồi em để rung.”
“Không sao, anh cứ nghĩ em về nhà rồi.” Giang Hàn xoa đầu Phong Mạn Mạn.
Bọn họ đến trạm xe điện ngầm, vừa lên xe thì thấy người quen- Khâu Mạn Tâm.
Khâu Mạn Tâm láu lĩnh nói: “Oa ha ha ha! Điều ước thành sự thật rồi ha! Mai mốt em cũng ước mới được.”
“Không cần đâu, em có hội trưởng rồi mà.” Mạn Mạn trêu ngược lại Khâu Mạn Tâm.
Vừa nghe đến Việt Ly Đông, Khâu Mạn Tâm cười gượng nói: “Không quấy rầy mấy người hẹn hò lãng mạn nữa, em đi trước đây.”
Đến trước cửa nhà cô, hệt như tối hôm qua, Giang Hàn hôn nhẹ lên trán Phong Mạn Mạn.
“Mạn Mạn, nhớ lên bang chiến nha em.”
“Vâng, lát nữa gặp.”
Phong gia, trong bữa cơm……
Bà Phong vừa nhai rau vừa nói chuyện phiếm: “Thì ra Tiểu Hàn đã 25 tuổi
rồi, hôm qua còn tổ chứ sinh nhật đâu. Mới đó mà thằng nhỏ đã lớn rồi!
Mạn Mạn con cũng 23 sao còn chưa ai rước hả? Lúc bằng tuổi con, mẹ đã
cưới rồi.”
“Con biết rồi, ảnh……” Suýt nữa Phong Mạn Mạn đã nói lộ chuyện tối qua cô gặp Giang Hàn.
” Sao? Ảnh nào?” Bà Phong tiếp tục ăn.
“Hôm qua ảnh tổ chức sinh nhật, ha ha, còn sinh nhật độc thân đâu! Oa ha ha ha.” Cô cười gượng.
“Sinh nhật độc thân thì thế nào? Tiểu Hàn xuất sắc thế thì độc thân sao
được, mẹ thấy là con độc thân mới đúng, 23 rồi còn chưa bạn trai bạn gái gì.” Bà Phong nói.
Thế là suốt bữa cơm, bà Phong lặp đi lặp lại điệp khúc “23 tuổi cần có bạn trai”.
7 giờ 30 tối, Phong Mạn Mạn login, chuẩn bị bang hội chiến, đúng rồi! Cô phải chém cho bọn Thiên Hạ chạy trối chết mới được!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...