Mạn Bộ Biên Giang Minh Nguyệt Hàn

Thấm thoắt đã tới ngày hẹn.

Buổi sáng Phong Mạn Mạn không có tiết nên vẫn ở nhà lên mạng. Hiện giờ,
bang hội chỉ có một người login, mà người đó chính là Bình Hải Tịch Mạn
Mạn.

Ai, dược sư cấp 87 mà không có Giang Thượng Hàn đi cùng luyện cấp pk thì cũng hơi chán.

[ phụ cận] Đa Sắc Tiểu Thanh: Chị ơi~ dẫn em luyện cấp với được không? Em mới chơi~

Đa Sắc Tiểu Thanh, kiếm sĩ cấp 12.

Phong Mạn Mạn đang rảnh rỗi nên cô quyết định làm người tốt, giúp đỡ người mới.

[ phụ cận] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: ok~ Mình dẫn bạn đi đánh thỏ.

Cũng chẳng trách được, Phong Mạn Mạn là mù đường, cô chỉ biết luyện cấp bằng việc chém thỏ, đánh mộng yêu,… ở khu này mà thôi.

[ phụ cận] Đa Sắc Tiểu Thanh: Vậy chị dẫn thêm người được không ạ?

Phong Mạn Mạn còn chưa kịp trả lời thì đã thấy đủ loại ngành nghề xuất
hiện màn hình, bao gồm Đa Sắc Tiểu Hồng, Đa Sắc Tiểu Bạch, Đa Sắc Tiểu
Hắc, Đa Sắc Tiểu Hoàng cùng Đa Sắc Tiểu Lam.

Phong Mạn Mạn kinh ngạc…… Chuyện gì thế này……

[ phụ cận] Đa Sắc Tiểu Bạch: Chào chị ạ, tụi em từ bên Mộng cảnh sang đây, trước kia tụi em ở cùng bang hội.

[ phụ cận] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: À à~ trước kia mình cũng chơi Mộng
cảnh, không biết giờ Mộng cảnh còn người chơi không nữa? Hình như mọi
người đều sang đây cả.

[ phụ cận] Đa Sắc Tiểu Thanh: Từ lúc có Mộng cảnh Tạm biệt và trọng sinh thì rất nhiều người đều sang đây.

[ phụ cận] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Thì ra vậy, các bạn cấp mấy?

[ phụ cận] Đa Sắc Tiểu Thanh: Khoảng 12-14 chị, tụi em luôn đi theo nhóm để chia đều kinh nghiệm.

[ phụ cận] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: ok~ mình dụ quái, mấy bạn giết quái.

Phong Mạn Mạn còn phát cho mỗi người 10w rồi sang đảo thỏ.

Luyện gần 2 giờ, cấp bậc của các cô đến khoảng cấp 30 thì Phong Mạn Mạn dẫn nhóm đi Huyễn Đô.

Kết quả……

Trở lại thủ đô, Bình Hải Tịch Mạn Mạn và nhóm cô gặp phải người của Thiên Hạ.


Hơn nữa Thiên Hạ Vô Song, Thiên Hạ Thái Bình, Thiên Hạ Vũ, Trong Mộng
Tìm Anh còn dùng “thuốc đại khai sát giới”, đã vậy, trong thành còn
không có ai.

Thiên Hạ Vô Song thấy Bình Hải Tịch Mạn Mạn, không nói 2 lời liền tung chiêu “bá vương quyền” .

Nhưng…… công kích không hiệu quả vì Phong Mạn Mạn có mang hình nhân thế mạng.

Thấy vậy, Trong Mộng Tìm Anh lại chuyển hướng đánh mấy người bạn mới
quen của Phong Mạn Mạn, vài cú công kích sau, tất cả các cô đều ngã
xuống.

[ phụ cận] Đa Sắc Tiểu Thanh: Oa!! Pk a, thật hoành tráng đó!

Bình Hải Tịch Mạn Mạn “chảy mồ hôi”.

[ phụ cận] Bình Hải Tịch Mạn Mạn:……

[ phụ cận] Đa Sắc Tiểu Hồng: Không phải trong thành không pk sao, tưởng trong thành có bảo hộ chứ

[ phụ cận] Đa Sắc Tiểu Hắc: Họ ăn viên thuốc.

[ phụ cận] Trong Mộng Tìm Anh: Bọn trẻ thật đáng thương ha~ bọn chị gặp 1 cái đường thi thì giết 1 cái đường thi, các bạn trẻ, đừng chơi với
đường thi nha kẻo bọn chị giết nhầm.

[ phụ cận] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Thiên Hạ!!! Có bản lĩnh thì giết tôi đây!!

[ phụ cận] Trong Mộng Tìm Anh: Vậy bỏ hình nhân thế mạng ra đi~!

[ phụ cận] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Khích tướng? Nói cho mà biết, tôi không mắc bẫy mấy người.

[ phụ cận] Thiên Hạ Vũ: Mày dựa hơi Bắc Phong Giang Thượng Hàn mới kiêu ngạo thế.

[ phụ cận] Trong Mộng Tìm Anh: Đúng, mày qua đêm với Bắc Phong Giang Thượng Hàn mấy lần rồi mà nó cho mày nhiều trang bị vậy?

Phong Mạn Mạn thực giận, số trang bị đều do Giang Hàn nhất định muốn đưa cho cô, anh còn nói nếu không có trang bị tốt mà chỉ bằng thao tác của
cô mà chơi Mộng cảnh Tạm biệt thì sẽ bị bắt nạt rất thảm. Anh cũng quá
coi thường cô đi! Thao tác cô thì sao chứ! Luyện 1 thời gian là được chứ gì?! Đúng rồi, cô sẽ cho cả server biết sự lợi hại của cô……

Cô không thèm để ý tới đám Thiên Hạ ôn dịch kia mà đến gần đám thi thể cạnh đó.

[ phụ cận] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Thực xin lỗi, nếu không tại mình thì các bạn sẽ không rớt cấp.

[ phụ cận] Đa Sắc Tiểu Thanh: Không có gì đâu~ tụi em còn muốn cám ơn chị dẫn nhóm tụi em mà.

[ phụ cận] Đa Sắc Tiểu Hắc: Đúng, Thiên Hạ, bọn ta sẽ đuổi giết các người.

Phong Mạn Mạn tò mò rồi, các cô biết Thiên Hạ?


[ phụ cận] Trong Mộng Tìm Anh: Tụi bây là ai

[ phụ cận] Thiên Hạ Vô Song: Bang Sắc Màu ở Dương Châu?

Còn chưa kịp hỏi han ân oán giữa 2 phe mà cô đã phải chuẩn bị đi học.

[ phụ cận] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Mình phải đi học rồi, thêm bạn tốt nha, lần sau lại dẫn các bạn.

5 giờ chiều, trước cửa trường……

Bão, mây đen dầy đặc, gió giật, mưa rền, nước ngập Kim Sơn.

Phong Mạn Mạn nhìn trời cảm thán mây đen kín trời a! Trời tối đen như sắp sập xuống.

Cứ việc cô và Khâu Mạn Tâm đã cố tránh mưa nhưng cả 2 đều đã ướt đẫm.

Thật vất vả đến trạm xe điện ngầm, rốt cục có chỗ trú mưa!

“Hãy tìm em đi hãy tìm em đi……” Tiếng chuông của ai đó cũng quá độc, “Tìm em đi nào, nhanh nhanh nhanh lên nào~”

Phong Mạn Mạn khó khăn lắm mới tìm được di động trong túi xách, “Alô……”

” Mạn Mạn, em đến chưa?”

” Còn chưa~ em mới đến trạm, mưa to quá à!”

” Tụi anh đến nơi rồi, phòng 122, nhớ đi cẩn thận nha em.”

“Ok~ 10 phút sau đến.”

Khâu Mạn Tâm cười gian hỏi: “Ai gọi vậy chị? Chị đang cười toét miệng kìa, Hàn đại thần gọi phải không?”

” Đâu có!” Phong Mạn Mạn phản bác.

” Tâm Tâm a, sáng nay ấy……” Phong Mạn Mạn bắt đầu thao thao bất tuyệt kể chuyện lúc sáng cho Khâu Mạn Tâm nghe.

Khâu Mạn Tâm nhíu mày, “Bọn đó lại còn dám thừa lúc không có Hàn đại
thần mà bắt nạt chị! Chờ khi cấp bậc em cao đi, em báo thù cho chị!”

Phong Mạn Mạn kiên định nói, “Chị không thể cứ dựa vào mọi người được, chị sẽ tự mình trở nên mạnh mẽ hơn.”

” Được, chị em mình cùng nhau phấn đấu! Cùng nhau luyện thao tác!” Thao
tác của Khâu Mạn Tâm cũng không tốt hơn Phong Mạn Mạn chút nào, chỉ cần
nhớ lại cảnh lúc trước cô đánh mộng yêu là biết.


Vì mưa to, Phong Mạn Mạn và Khâu Mạn Tâm ướt đẫm cả người bước vào quán.

Trong phòng có rất nhiều người, Giang Hàn, Quan Hạo, hội trưởng đều là người quen…

Nhưng cũng có vài người lạ mặt……

Quan Hạo đang ca hát nửa chừng thì thấy Phong Mạn Mạn đến, anh chàng hét vào mic-rô: “Mạn Mạn tới rồi hả em? Oa…… Sao 2 đứa ướt sũng vậy.”

Khâu Mạn Tâm cố ý kéo Phong Mạn Mạn vào ngồi cạnh Giang Hàn. Hàn đại thần, cảm ơn cô đi a…

Giang Hàn xé khăn giấy đưa cho Phong Mạn Mạn, chính anh lại lấy thêm 1 chiếc lau khô tóc cô.

Trần Trần Tây ồn ào: “Oa…… Thật hâm mộ em gái, xem, anh hàng xóm săn sóc chưa kìa.”

Phong Mạn Mạn tuy chưa thấy mặt Trần Trần Tây nhưng chỉ nghe cách nói
cũng 90% xác định anh là người thích buôn dưa lê nhất Đường Thi- Thu Sắc Tòng Tây Lai.

Khâu Mạn Tâm cũng ồn ào, “Đúng vậy đúng vậy, Hàn đại thần anh chỉ lo cho em gái nhà bên á, chẳng ngó ngàng gì tới em.”

Phong Mạn Mạn liếc xéo Khâu Mạn Tâm, “Em có hội trưởng rồi còn muốn ai nữa……”

Việt Ly Đông định sang ngồi cạnh Khâu Mạn Tâm thì Mạn Tâm đột nhiên đứng dậy, “Khát nước quá ta! Em sang khu búp phê lấy đồ uống đây, có ai muốn uống gì không?”

“Trà sữa!” Phong Mạn Mạn nói.

Việt Ly Đông cũng đi theo Khâu Mạn Tâm lấy đồ ăn, “Anh đi với em.”

Phong Mạn Mạn lém lỉnh nhìn theo bọn họ, nửa đùa nửa thật nói: “Thật sự có jq a!”

Trần Trần Tây bắt chước Phong Mạn Mạn, mờ ám nhìn Giang Hàn và Phong Mạn Mạn nói: “Thật sự có jq a!”

Phong Mạn Mạn không nói gì, Giang Hàn nói: “Mạn Mạn, đây là Tướng Kì Mạc Ngân, đây là Tân Mĩ Nhân Như Ngọc, đây…… em biết rồi đó.” Giang Hàn lần lượt chỉ vào Lí Kì Vân, Cao Dương và Trần Trần Tây giới thiệu.

Nga…… thì ra Ngọc thật là nam, rất sáng sủa, rất dũng cảm, rất khí thế……

Ác…… Mạc Ngân vẫn chưa nói gì nhiều, người trầm lặng nhất ở đây chắc chắn là anh rồi.

A…… Nói nhiều như vậy chắc chắn là Tây Lai!

Cao Dương vội vàng tự giới thiệu, “Chị Mạn Mạn, em là Ngọc nè, tên thật của em là Dương, em vừa lên năm 2.”

Phong Mạn Mạn trợn mắt: “Năm…… năm 2? Mình còn tưởng bạn đã đi làm rồi chứ.”

“Mạn Mạn, anh là Mạc Ngân, tên thật là Lí Kì Vân.” Giọng nói rất rất trầm.

Trần Trần Tây nghiêm túc nói: “Chào em gái nhà bên, anh là anh trai hàng xóm.”

Phong Mạn Mạn cau mày dở khóc dở cười, Giang Hàn ngồi cạnh thấy vậy, ném hộp khăn giấy về phía Trần Trần Tây, anh này lại hô to, “Anh hàng xóm
giết người……”

Sau đó đến những hội viên khác tự giới thiệu, bởi vì ở cùng bang hội nên mọi người cũng dễ tìm đề tài nói chuyện.

Mà 2 vị đi ra ngoài thì nửa giờ sau mới về, mọi người ngồi vào chỗ và
bắt đầu vui chơi giải trí, cãi nhau ầm ĩ, “vua karaoke” Quan Hạo vẫn khư khư ôm mic-rô không thả.


Phong Mạn Mạn và Khâu Mạn Tâm cũng bị yêu cầu ca hát, Trần Trần Tây còn cố ý chọn bài bắt 2 cô song ca.

“Lên đây, bài tiếp theo là đến 2 người hát rồi này.”

“Em không biết hát mà” Phong Mạn Mạn nói.

Âm nhạc vang lên, trên màn hình xuất hiện 4 chữ to:” Mãi là bạn thân”.

Phong Mạn Mạn không nói gì…… anh ta cố ý! Chắc chắn là cố ý! Khâu Mạn Tâm lại hát rất chân thành.

“Dần quên đã chờ đợi bao lâu, anh còn chưa nói ra câu nói ấy. Từng cặp
người yêu nắm tay trên đường, mà chúng ta chỉ mãi lặng thinh. Từ bạn bè
thành người yêu có bao nhiêu bước, mà anh vĩnh viễn chỉ biết lặng nhìn
em. Mỗi ngày chờ mong có phải sẽ mãi là thất vọng, chúng ta là bạn thân
vẫn mãi là bạn thân. Nhưng chúng mình đã sớm vượt qua giới hạn của tình
bạn. Trong tâm trí anh luôn tràn ngập nụ cười của em, và anh biết em
cũng cảm nhận được điều đó. Chúng ta là bạn thân vẫn mãi là bạn thân.
Nếu không đủ can đảm nói gì, vậy chỉ cần câu đầu tiên là đủ; Anh không
cần nhiều lời, bởi vì em chỉ chờ anh ngỏ lời yêu em……”

Những người khác bắt đầu hô to, “Thổ lộ! Thổ lộ! Thổ lộ!”

Đột nhiên, cửa mở, người phục vụ bưng bánh kem vào, trên mặt bánh có viết “Chúc mừng sinh nhật Giang Hàn, độc thân vui vẻ”.

Sau đó là bài hát Happy birthday to you, mọi người cùng hát mừng sinh nhật Giang Hàn.

Chỉ có 1 cây nến được thắp lên và ngay khi Giang Hàn định thổi nến thì Khâu Mạn Tâm đột nhiên hô to, “Ước nguyện trước đã!”

“Vậy điều ước có thành sự thật không?” Giang Hàn nhịn cười hỏi.

“Đương nhiên là có, điều ước sinh nhật là quan trọng nhất mà, không tin anh hỏi chị Mạn Mạn đi.” Khâu Mạn Tâm nói.

Phong Mạn Mạn khinh bỉ nhìn Giang Hàn: “Đương nhiên là có thể thành sự thật mới ước rồi, trước đây anh chưa ước bao giờ sao?”

“Có thể trở thành sự thật đúng không?” Giang Hàn chậm rãi nói:” Vậy~
điều ước sinh nhật của anh~~ là~ Phong Mạn Mạn làm bạn gái anh.”

Tim đập nhanh hơn, mặt Phong Mạn Mạn cũng đỏ bừng, sững sờ, “Cái gì……”

“Là em nói điều ước sinh nhật có thể thành sự thật đấy, bạn gái của
anh.” Giang Hàn vẫn rất nghiêm trang nói dù trên môi còn treo nụ cười
ranh mãnh.

“…………” Phong Mạn Mạn biến thành đà điểu vùi mặt vào 2 đầu gối mình.

Mọi người lại hô to, “kiss!kiss!kiss!……”

Anh…… Sao anh lại ước điều ước đó chứ?!! Tim cô đập dồn dập, tự hỏi anh
có thích cô không? Tuy cô cũng hơi hơi thích anh…… không…… hình như
không phải hơi hơi nữa……

Sao anh làm vậy chứ?! Mọi người cũng thiệt là…… Cô nên làm gì bây giờ……

Ai nói cô biết nên làm sao bây giờ?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui