Cái gì đây…
Cái này gọi là một mình? Cái này gọi là rất cô đơn?
Tuấn Tú có chút ngây người nhìn đám người vào vào ra ra như nước, lại nhìn chăm chăm vào cái tên ‘bệnh nhân’ đang nằm chình ình chính giữa kia, tức đến không chỗ phát tiết.
Sau này sẽ không bao giờ thèm tin lời hắn nữa!!!
Nhìn xem đây là những ai hả… Có nam có nữ, nhưng chẳng có ai là bình thường cả. Một đám bộ mặt cợt nhả, quyến rũ lẳng lơ, Tuấn Tú nhìn mà thấy buồn nôn. Y ngây ngốc đứng ở cửa, đang tính rời đi.
Ngu ngốc, Kim Tuấn Tú mày đúng là đồ ngốc! Mày còn đi thông cảm với hắn? Nhìn xem cái cảm thông của mày kìa… Cái tên hoa hoa công tử (play boy) kia làm sao mà có thể thấy cô đơn chứ? Nhìn hắn thì tám phần là bị mắc mất bệnh ám muội không thể để người biết rồi!
Ác độc mắng, Tuấn Tú xoay người sang chỗ khác.
“Tiểu mỹ nhân!!!”
Tiếng gào lỗ mãng truyền đến rõ ràng, xung quanh lập tức im lặng.
Tuấn Tú thẹn quá hóa giận, nổi giận đùng đùng đi đến trước giường bệnh đẩy đám người ra, hung hăng đập một cái vào ngực Hữu Thiên. Mọi người bên cạnh nhất thời hít một ngụm khí lạnh. Hữu Thiên lại thống khổ nhìn y một cái; Tuấn Tú chỉ cho là trò cười, xoay người chạy mất.
Lúc tựa người vào thang máy, Tuấn Tú còn vì quyết định của mình mà ảo não không thôi. Y cảm thấy chắc chắn là đầu ốc mình có vấn đề rồi mới chạy đến thăm cái tên hoa hoa công tử kia. Sau này mà còn tin lời hắn nữa thì mình chính là đồ ngốc! Ngu ngốc!!!
Nghĩ thế nào cũng thấy cái đập kia quá nhẹ rồi, hẳn là nên dùng sức đá hắn một cái mới phải.
Nhưng mà cũng coi như bỏ đi, dù sao thì mình cũng chỉ là đi ngang qua, ngay cả một bó hoa cũng không có, vốn cũng không hợp lý rồi. Nghĩ vậy một hồi, tâm lý y cuối cùng cũng cân bằng được một chút, hừ hừ ra khỏi thang máy. Ai ngờ mới vừa ra khỏi cửa, di động đã vang lên.
“Tiểu mỹ nhân, em đánh mà lòng tôi đau quá a…”
“Vậy sao anh không chết a? Bên cạnh lắm mĩ nhân thế nên luyến tiếc hả?” Tuấn Tú ác độc đáp lại.
“Tôi không gọi bọn họ đến mà, là bọn họ tự muốn đến đó chứ… Em đang ghen à?”
Thanh âm rõ ràng có chứa ý cười, Tuấn Tú căm tức quát, “Con khỉ! Anh đừng có giương giương tự đắc!!!”
Bên kia truyền đến tiếng ho khan kịch liệt, sau đó âm thanh đã nghiêm túc hơn hẳn, “Tuấn Tú, tôi thật sự bị bệnh.”
“Ừ, thấy rồi, bệnh anh không nhẹ đâu.”
“Trái tim của tôi không trọn vẹn.”
“… Hở?” Tuấn Tú trừng mắt, “Anh bị bệnh gì đấy hả?”
“Tim tôi không được tốt, thiếu cái này một chút, cái kia một tẹo…”
Tuấn Tú cười lạnh một tiếng, “Biết rồi, thiếu mắt.” Nói xong liền cúp máy, vừa đi vừa hùng hùng hổ hổ. Cái gì mà tim không trọn vẹn chứ, tôi thấy anh dục cầu bất mãn thì có!
Nhưng tối đó, Tuấn Tú vẫn xuất hiện trong bệnh viện.
Trái tim không trọn vẹn… Kỳ thật chính là bệnh tim bẩm sinh.
Tuấn Tú không biết Hữu Thiên có bệnh này thật không, nhưng sau khi nghe bác nói vẫn không thể nào ngủ được. NHớ lại thì, lầu mười một của bệnh viện thánh phất lạc cách đúng là khoa tim mạch.
Mà chiều nay mình lại hung hăng đấm một cái vào ‘trái tim yếu ớt bẩm sinh’ của ai kia một cái. Hi vọng hắn sẽ không vì một đấm này mà xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn.
Đúng rồi, hắn ho khan…
Ách a!!!!!!!!!!!!!!!
Tuấn Tú hít sâu một hơi, lặng lẽ đẩy cửa phòng bệnh ra.
Giờ là ban đêm, đám yêu tinh lúc ban ngày đều đã đi hết, chỉ còn lại có ‘Đường Tăng’ hấp dẫn đám yêu tinh là im lặng ngủ.
Tuấn Tú đi đến trước giường bệnh, cẩn thận quan sát hắn. Thoạt nhìn không có gì khác lạ, nhưng sắc mặt tựa hồ đã tái nhợt hơn nhiều so với lúc trước. Theo lý thuyết, hẳn ban ngày cũng đã thế này rồi, nhưng tại sao mình lại không phát hiện ra, chỉ lo tức giận?
“Tiểu mỹ nhân, muốn hôn tôi sao?”
Thiếu chút nữa bị dọa đến hồn cũng bay luôn, Tuấn Tú còn chưa kịp định thần lại thì Hữu Thiên đã nhẹ nắm lấy tay y, nhẹ nhàng hôn lên môi y.
“…!!!” Tuấn Tú chấn động, đẩy mạnh hắn ra, nhưng vẫn chú ý không đụng đến tim hắn.
Hữu Thiên giống hệt như mèo đã thực hiện được âm mưu, cười đến dâm đãng, vừa lòng liếm liếm môi, “Còn nói không phải ghen. Ban ngày tức giận, buổi tối đã một mình đến đây muốn chiếm lấy tôi, đúng không?”
Tuấn Tú liều mạng lau miệng, nghiến răng nghiến lợi nói, “Phi! Anh không biết xấu hổ chắc?! Nhọc công tôi còn lo lắng mà chạy tới đây!!!”
“Tôi rất vui…” Hữu Thiên mỉm cười, lại ôm lấy Tuấn Tú, nhưng cũng không đụng chạm gì nữa. Tuấn Tú vẫn duy trì tư thế khó chịu, đỉnh đầu muốn bốc khói mà nghĩ, quên đi, ai bảo vừa rồi anh ta cười đẹp như thế chứ, coi như cho anh ôm một tí vậy.
“Ừm…” Tuấn Tú nghĩ nghĩ, hỏi, “Không phải là anh bị bệnh tim bẩm sinh đấy chứ?”
“Đúng vậy.” Thanh âmnhu hòa từ sau tai truyền đến.
“Vậy…” Vừa định hỏi hắn vì sao không nhận ra được, nhưng cảm thấy vấn đề này ngu ngốc quá, đành phải hỏi câu khác thay thế, “Anh có thể buông ra trước được không? Hình như tôi đè lên tim anh rồi…”
Không ngờ Hữu Thiên càng ôm chặt hơn nữa, “Ha ha, nó còn chưa yếu đến vậy đâu… Để cho tôi ôm em thêm lát nữa đã.”
Sao người này lại kì quái như thế a… Đột nhiên làm mình cảm thấy, dường như hắn cũng không tệ hại như vậy. Lời nói nhu hòa… thậm chí còn tương tự người kia.
Trong phòng bệnh tràn ngập ấm áp và sự tĩnh lặng, nhưng bởi vì quan hệ của cả hai mà càng có vẻ quái dị.
Hữu Thiên nói muốn uống nước, Tuấn Tú rót cho hắn một ly, lại đỡ hắn ngồi dậy.
“Tôi còn tưởng em căm ghét tôi, xem ra tôi đã lo lắng nhiều quá rồi.” Hữu Thiên mỉm cười nói.
Tuấn Tú hừ một tiếng, “Tôi chỉ không muốn so đo với người bệnh thôi.”
Hữu Thiên sủng nịch nhìn y, “Chỉ cần thấy em thì bệnh của tôi đã tốt hơn một nửa rồi.”
“Vì sao?”
“Tôi thích em a.” Hữu Thiên thẳng thắn nói.
“Là thích mặt của tôi mới đúng chứ?” Tuấn Tú không chịu lép vế, hỏi, “Tôi nghe nói loại bệnh này là phải phẫu thuật đó, anh phải phẫu thuật à?”
Hữu Thiên lắc đầu, “Chưa đâu, cái loại tiểu phẫu này thì lúc nào làm mà chả được.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...