Sau khi tan học, Tại Trung nhắn tin cho Duẫn Hạo, nói mình muốn đến nhà Xương Mân, không thể cùng về với hắn được. Sau đó Tại Trung lại tìm một cái cớ để đến nhà Xương Mân càu nhàu oán trách. Xương Mân thấy quá phiền phức, nhưng thấy vẻ mặt như tiểu oán phụ (người phụ nữ/con dâu nhỏ oán giận) của Tại Trung thì cuối cùng vẫn mềm lòng. Y bảo vú Triệu lấy một cái thìa bạc từ nhà bếp lại đây.
Tâm trạng Tại Trung rất xấu, phát tiết bực bội sau liền thành thật ngồi yên trên mặt đất, nhìn Xương Mân bân rộn xung quanh.
“Mày làm gì đấy?”
Đầu Xương Mân đầy mồ hôi, liếc liếc mắt nói, “Hồi trước tao có gặp một khí công đại sư [1] từ Trung Quốc, có dạy tao hai chiêu này.”
Tại Trung đột nhiên cảm động, Xương Mân a Xương Mân… Cuối cùng cũng là mày tốt với tao nhất, còn biết dỗ cho tao vui vẻ nữa.
Rốt cục đã chuẩn bị xong, Xương Mân cười nhẹ, mở trừng hai mắt, “Xem đây!”
Tại Trung cố hết sức chăm chú nhìn cái thìa trong tay Xương Mân, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Chỉ thấy tay trái Xương Mân cầm cái thìa cán dài, tay phải dùng lực; cái thìa vốn thẳng dần cong xuống, cuối cùng gập thành góc 900!
Tại Trung trợn mắt há mồm mà tiếp nhận cái thìa, nửa ngày sau mới thoát khỏi cơn khiếp sợ, “Xương Mân! Mày giỏi thật!! Wow… Không ngờ mày lại dùng khí công được!! Tao ngưỡng mộ mày rồi đấy!!”
Không chịu nổi cái ôm đầy nhiệt tình của Tại Trung, Xương Mân cố sức đẩy cậu ra, nghiêm trang nói, “Tao luyện khí công là vì muốn giải thích tình trạng bây giờ của mày.”
Tại Trung ngây ngốc nhìn Xương Mân, lại nhặt cái thìa đã cong gập lên, hỏi, “Là sao?”
“Ý tao là bây giờ mày cong rồi đấy.”
“…” Tại Trung không hiểu, hỏi lại, “Ý của mày là tao bị mày bẻ cong ấy hả?”
“… Tại Trung.”
“Cái gì?”
“Đi ra ngoài.”
“Sao thế… Tao chỉ tùy tiện nói thôi a… Xương Mân! Mày đừng nhẫn tâm như vậy chứ! tao không muốn về nhà, không muốn về mà! A a a…” Tại Trung đáng thương dù có một khóc hai nháo ba thắt cổ cũng không lay động được quyết định muốn đuổi mình ra ngoài của Xương Mân. Xương Mân chịu không nổi chuyện mình có một thằng bạn có chỉ số IQ tiến tới âm vô cùng (- ∞) như vậy.
Hừ… Các ngươi tất cả đều vô lương tâm như nhau cả thôi… Tương lai một ngày nào đó,Tại Trung ta sẽ trả thù… tất cả các ngươi đều đối xử với ta như vậy… Tại Trung đáng thương hề hề lê bước về nhà, tâm tình u ám. Cậu cũng biết bây giờ là tình trạng vô cùng nguy hiểm, hơi không chú ý một chút thôi là sẽ vạn kiếp bất phục…
Vạn kiếp bất phục? Khoa trương quá rồi… Cùng lắm là thích đến không thể tự kềm chế mà thôi.
*********************
Mệt mỏi trở lại Trịnh gia, Tại Trung ngay cả tâm trạng đến biệt thự tâm cũng không có. Cậu đi thẳng lên lầu, không muốn gặp Duẫn Hạo.
“Tại Trung ca!!”
Tại Trung quay đầu, thấy Tuấn Tú thở hổn hển chạy tới, “Anh về rồi?!”
“Nga… Tuấn Tú.” Tại Trung cảm thấy mệt mỏi nhưng vẫn cười với Tuấn Tú. Từ tận trong lòng, cậu rất thích cậu bé này.
“Tại Trung ca, chơi với em được không? Anh em cũng không chịu chơi với em.”
“Sao lại vậy? Hắn thương em như vậy mà.” Tại Trung hỏi.
Tuấn Tú khinh thường bĩu môi, “Trong nhà bỗng nhiên có một chị như hoa hồ điệp ấy, bây giờ hai người bọn họ đang tán gẫu với nhau trong phòng anh em ấy! Em cũng không muốn đến đó quấy rầy.”
Tại Trung há miệng thở dốc, nhưng lại không phát ra bất cứ âm thanh nào.
[1] Khí công thì mời các bạn tìm hiểu thêm ở đây. Còn khí công đại sư là người đã luyện được khí công đến mức nhuần nhuyễn, còn phải là người có kiến thức và đóng góp rộng lớn cho xã hội. ^^
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...