Thiết.
“Tóm lại, lời của cô ta đừng để trong lòng, nghe chưa?! Ta chưa từng coi ngươi là người giúp việc, ngươi rất quan trọng.”
Mặt Tại Trung vầ Duẫn Hạo cách nhau chưa đến một thước (1/3 m). Chăm chú nhìn vào ánh mắt thâm thúy của hắn, Tại Trung đột nhiên cảm thấy tim mình đập nhanh dữ dội.
***********************
“Cái gì?! Trịnh Duẫn Hạo thật sự nói như vậy?!” Xương Mân trừng lớn mắt, giật mình hỏi.
“Có cái gì kì quái đâu chứ? Tao nói rồi, hắn rất nghe lời tao a!”
“Cư nhiên có thể ăn sạch được Trịnh Duẫn Hạo, thật không hổ là Tại Trung.” Xương Mân không thể không giơ ngón tay cái lên với Tại Trung. Thấy mặt cậu ta vênh lên như thế, y chỉ biết ánh mắt này là người không đơn giản. Vài năm ở chung lại làm cho y cảm nhận sâu sắc rằng: tạo hóa thật thần kì.
Tại Trung, tương lai nhất định sẽ rất giỏi.
Nhưng bây giờ…
“Tại Trung, bài tập của mày sao rồi?”
“Hở? Bài tập gì?” Tại Trung ngậm kẹo que, thản nhiên tự đắc hỏi.
Xương Mân bất đắc dĩ thở dài một hơi, lấy cây bút từ túi bút ra, “Mang bài tập ra đây…. Phải nộp ngay bây giờ đó.”
Tại Trung vẫy vẫy đuôi, lập tức bày ra vẻ mặt sùng bái, hai tay nâng vở bài tập lên đến tận cằm, nhìn kẻ làm bài thay mình lần thứ n – Thẩm Xương Mân.
Một mùi thơm truyền đến, Tại Trung chán ghét bĩu môi.
Không cần nhìn cũng biết là Đồng Lôi hoa hòe hoa sói [1] kia.
Tại Trung ngồi đến nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, nhưng lại vươn một chân ra, muốn bẫy cô ta từ phía dưới.
“Oái!!” Tại Trung kêu thảm thiết một tiếng, che cái chân bị giẫm đâu, trừng mắt nhìn đầu sỏ gây nên.
“A, tiểu gia phó, chân cậu chèn dưới chân tôi làm gì? Làm đệm lót quen rồi sao?”
Xương Mân cười trộm, quan sát biểu tình Tại Trung, nhưng lại không phát hiện cậu đang thổi râu trừng mắt.
“Sao, tiểu hồ ly, cô cũng muốn làm đệm lót hả? Lần trước bị thiếu gia nhà ta mắng thế còn ngại chưa đủ nữa à?”
“Hừ, cậu thì có gì đặc biệt hơn người chứ? Còn không phải nhờ cả vào Trịnh Duẫn Hạo làm chỗ dựa sao? Tiểu gia phó!”
“Ít ra cũng còn hơn cô! Chỉ cần tôi tùy tiện nói hai ba câu trước mặt Duẫn Hạo, hắn liền ghét cái loại người chết bầm như cô.”
Đồng Lôi vừa nghe, khinh thường cau mày, “Tôi chả thấy thích thú gì cả! Cậu ta lại vì cậu mà nổi giận với tôi, quả thực là kẻ ngốc. Tôi đương nhiên là không thấy hứng thú với kẻ ngốc như thế!’
“Cái gì?! Cô dám nói Trịnh Duẫn Hạo là ngu ngốc?!” Tại Trung vừa nghe, lông mày dựng đứng cả lên, “Tôi nói cho cô biết nhá, cả thế giới này chỉ có mình tôi mới được mắng hắn là kẻ ngốc, hiểu chưa?!”
Xương Mân không nói gì, nhìn mùi thuốc súng nồng nặc giữa hai người, đột nhiên có loại dự cảm mãnh liệt: Tại Trung lại tìm được chiến hữu rồi.
Xương Mân đoán không sai.
Đồng Lôi và Tại Trung giống nhau đến kì lạ, toàn thân đều tản ra khí tức đặc biệt. Xương Mân thường xuyên nghĩ, tại sao mình chính là thiên tài mà lại cùng một giuộc với hai người này thế chứ?
Tại Trung học được một câu tiếng Trung, gọi là ‘gần chu giả xích gần mặc giả hắc’ (gần son thì đỏ, gần mực thì đen)*. Tại Trung nói với Xương Mân, “Này, mày thấy số mày có tốt không cơ chứ, thế mới quen được tao thế này này.” Xương Mân cực kì khinh bỉ những lời này, đúng cái gì mà đúng chứ. “Ít nhất đối với tao mà nói thì phải là ‘gần mặc giả xích, gần chu giả hắc’** mới đúng. Tại Trung tức giận đến mắng to, còn kéo Đồng Lôi đến trợ trận cho mình. Đồng Lôi nghe được câu sau liền cười nhẹ, nói, “Ừ ừ, Xương Mân nói đúng, tôi đúng là càng gần hai người càng đỏ.”
(* & **: câu tiểu Trung nói là: gần mực thì đen gần đèn thì sáng, còn tiểu Mân ‘đá’ lại thành ‘gần mực thì trắng, gần đèn mới lóa (gần cái đen mới biết mình trắng, gần đèn thì chói đến lóa, không nhìn được cái gì cả -> đen). Còn ý Đồng Lôi là ví hai người với mực, còn mình là son)
Tại Trung nghe xong, rốp! một tiếng, kẹo que đã bị cắn nát.
“Đúng đúng đúng, ngài đúng là chu *** a…” Tại Trung nhịn cười, lại nằm úp sấp trên bàn. Xương Mân nhức đầu, tiếp tục làm bài tập của mình.
(***: Hai từ ‘chu’ (朱 – đọc là ‘zhu’) và ‘trư’ (猪 – cũng đọc ‘zhu’) -> Đồng âm khác nghĩa.
Ở trên, Đồng Lôi nói mình là chu (đỏ), ý chỉ mình là người tốt/thông minh/vượt trội hơn hai người kia. Ở dưới, tiểu Trung nói cô là ‘chu’, là nói mỉa, ý bảo cô là ‘trư’ (heo).
Chỉ có lúc ở chung với hai người kia mới có thể thấy mình càng trí tuệ, càng thiện lương. Quá tốt rồi còn gì!
[1] nguyên văn: 花蝴蝶: hoa hồ điệp. Có 2 ý hiểu nhá.
* Theo thuần việt: Hoa hồ điệp (hoa păng xê) thì ai cũng biết rồi ^^ nhiều màu, rực rỡ, ở đây ý chỉ Đồng Lôi hơi bị lòe loẹt, thế nên ta để ‘hoa hòe hoa sói’ cho nó… thuần việt.
* Theo những gì ta reseach được trên baidu thì… Hoa Hồ Điệp này là một nhân vật trong trong tác phẩm cổ điển ‘tam hiệp ngũ nghĩa’. NV này tên thật là Hoa Trùng, võ nghệ cao cường, thiện dùng độc dược, chuyên hái hoa trộm liễu, gian đạo tà dâm, thích cài một bông hồ điệp bên tóc mai. Mỗi lần gây án đều để lại một bông hồ điệp làm dấu cho nên mới có tên Hoa Hồ Điệp. Sau bị bắt, giải về Khai Phong phủ và… chém đầu.
Ở đây ta không biết là Tại ca ví cô nàng với cái gì nên cứ coi như là nghĩa thứ nhất nhé.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...