Sự xuất hiện của Tại Trung trong thôn gây ra chấn động lớn, nhà Hi Triệt lập tức vô cùng náo nhiệt, tam cô lục bà (tất cả mọi người) tất cả đều đến thăm Tại Trung, người này sờ sờ đầu cậu, người kia kéo kéo tay cậu, làm Tại Trung có cảm giác như đang ở trong cái lồng hấp, đầu óc choáng váng. Nhưng ltrong lòng cậu không có chút vui sướng nào, vẫn đang nghĩ đến chuyện xung đột vừa rồi giữa mình và Duẫn Hạo.
Bây giờ có thể khẳng định Duẫn Hạo chắc chắn là tới tìm cậu khởi binh vấn tội. Đúng vậy! Duẫn Hạo mới nói sẽ xem cậu như bạ tốt. Muốn một tòa băng sơn như vậy mở lòng khó lắm a, vậy mà cậu lại không cần suy nghĩ, rầm! một cái đóng sập cửa trái tim của Duẫn Hạo lại. Trách không được cậu ta lại tức giận như vậy! Tại Trung thật muốn mắng mình một trận.
Các lão nhân (người lớn/người già) trong thôn thấy Tại Trung như vậy, đều cảm khái chỉ qua có mấy tháng không gặp mà Tại Trung đã trưởng thành hơn hẳn, trở thành người thâm trầm thế này…
Ăn cơm xong, Tại Trung tìm cớ trở về nhà mình trước. Cậu muốn đến mộ gặp ba ba một chút, thắp nén nhang, đổ hai chén rượu. Trên đường thỉnh thoảng có vài con gà vừa chạy vừa kêu quàng quạc, làm Tại Trung cảm thấy vô cùng thân thiết. Cậu hát bài nhạc đã học được ở trường, vui vẻ đi về nhà.
A… Trước cửa nhà có hai người…
Tại Trung nghi hoặc đi đến, hét ầm lêm, “Văn ca ca, Tinh tỷ tỷ?! Sao hai người còn ở đây?!”
“Tiểu Trung a, em đây rồi.” A Văn thấy Tại Trung đã trở lại mới nhẹ thở ra, chạy đến tố khổ, “Thiếu gia vẫn còn ở đây này, sao bọn anh đi được chứ?!”
“… Cậu ấy còn ở đây?!” Tại Trung càng kinh ngạc, “Hôm nay là đêm Giáng Sinh a! Sao cậu ấy…”
“Còn không phải bởi vì em sao…” Tinh Tinh bất đắc dĩ nói, “Cho tới bây giờ chị vẫn chưa thấy thiếu gia biểu hiện thế đâu. Sau khi biết em đi rồi, cậu ấy chẳng có phản ứng gì cả, bọn chị đã nghĩ chắc không sao đâu… kết quả…”
“Kết quả năm phút sau cậu ấy xuống lầu, muốn hai anh chị đi theo tìm em, còn hỏi chị Mỹ Thục địa chỉ của em nữa…” A Văn tiếp lời Tinh Tinh, “Dọc đường, mặt thiếu gia chỉ căng ra, bọn anh cứ nghĩ lần này em chết chắc rồi, kết quả không ngờ cậu ấy lại không nói gì, cứ thế để em đi.”
Tại Trung thấy may mắn, thở phào nhẹ nhõm.
“Em thì chả sao, chỉ khổ cho bọn anh… Bây giờ thiếu gia vẫn ở khách sạn ở trấn trên ấy, đồ đạc gì đập được đều đập hết rồi, thứ gì không quăng được cũng quăng cả rồi.”
Tại Trung mở to hai mắt nhìn.
“Tiểu Trung a, em đi khuyên nhủ thiếu gia, bảo cậu ấy trở về đi… Phu nhân chưa nói gì cả, nhưng nếu bỏ qua tiệc rượu đêm nay thì nhất định lão gia không tha cho cậu ấy đâu.”
“Nhưng… Đâu có chuyện gì liên quan tới em a…” Tại Trung nghĩ, em cũng sợ cậu ta mà… Vừa rồi ánh mắt cậu ta cứ như muốn nuốt chửng em ấy; em cũng không phải kẻ ngốc, chẳng lẽ giờ lại đi tìm chỗ chết?
Tinh Tinh nói, “Sao lại không liên quan đến em hả? Thiếu gia vì ai mà phải bôn ba như vậy a? Một câu em cũng chưa giải thích mà đã đi mất, thiếu gia nhất định tức giận.”
“Còn thương tâm nữa.” A Văn bổ sung.
“Thương tâm? Không có đâu?!” Tinh Tinh nhớ lại.
“Sao lại không có? Vừa rồi lúc tới khách sạn không phải mắt thiếu gia đỏ lên sao?” A Văn nhắc nhở Tinh Tinh.
Trong lòng Tại Trung như có con dao nhỏ, đau không chịu nổi. Cậu đỏ mắt, “Ngu ngốc… Cậu ấy tìm em làm gì a…”
“Tiểu Trung, bọn chị cũng không muốn em rời đi mà. Thiếu gia lại quan tâm đến em như vậy, đương nhiên càng không muốn a! Hơn nữa sau khi em rời đi, chị Mỹ Thục vẫn khóc đó. Thật ra chị ấy rất yêu em mà…”
“… Thật sao?!!”
“Đương nhiên, bọn chị lừa em làm gì.”
Tại Trung mếu máo, rốt cục vẫn khóc, “Ô ô… đưa em đi gặp cậu ấy đi… Ô ô ô, em muốn gặp Trịnh Duẫn Hạo…”
************************
Ngoài dụng cụ vẫn đều đều phun ra khí trắng ẩm ướt, phát ra tiếng kêu rất nhỏ thì trong gian phòng này không còn động tĩnh nào khác nữa. Hai đứa bé một ngồi trên giường, một đứng bên cửa sổ, không ai mở miệng nói chuyện trước, nhưng hai mắt đều đỏ hồng.
Tại Trung đấu tranh tư tưởng kịch liệt, cảm thấy gì thì gì cũng phải dỗ Duẫn Hạo trước rồi nói sau, vì thế cắn răng quyết tâm mở miệng trước.
“Trịnh Duẫn Hạo…”
“Trịnh Duẫn Hạo đã chết.”
“…” Tại Trung có chút không nói gì, dứt khoát thuận theo Duẫn Hạo, “Chết thế nào?”
“Bị Tại Trung làm tức chết.”
“Duẫn Hạo…” Tại Trung lấy lòng thương lượng, “Ta sai rồi, ngươi đừng tự giận mình được không? Ít nhất ngươi về nhà trước đã, qua đêm Giáng Sinh rồi nói sau a.”
“Đêm Giáng Sinh thì sao?! Dù sao lúc nào cũng chỉ có mình ta, ngay cả một người bạn thật sự cũng không có!”
“… Ta sai rồi, còn không được a?!” Tại Trung ấm ức cãi lại.
“Ngươi có chút bộ dáng là người sai không hả?!” Duẫn Hạo căm tức xoay người, nghiến răng nghiến lợi nói, “Tại Trung, ta đối với ngươi có chỗ nào không tốt mà ngươi lại vong ân phụ nghĩa như thế!”
“Ta không phải vong ân phụ nghĩa…” Tại Trung như quả bóng xì hơi*, không chút tinh thần, “Ta không có cách nào…”
(*nguyên văn: 霜打的茄子: quả cà trong sương sớm, ý chỉ mất hết ý chí; tương tự như câu ‘quả bóng xì hơi’ của mình nên ta để câu này luôn ^^)
“Ngươi cũng ngây thơ quá a! Ai nói cái gì cũng nghe, mà lời của ta thì ngươi chẳng thèm nghe lấy một chút! Lỗi nặng nhất của ngươi là đã làm người khác phải đau lòng!” Duẫn Hạo bước nhanh đến trước mặt Tại Trung, âm thanh lạnh lùng nói, “Ngươi cứ đi như vậy, ngay cả nói với mẹ một câu dễ nghe cũng không có, ngươi cam tâm sao?!”
“… Không cam lòng lại làm sao bây giờ?” Tại Trung nức nở nói, “Trịnh Duẫn Hạo, ngươi thật quá đáng! Ngươi khi dễ người khác! Cái gì đó đều là ngươi nói! Ngươi căn bản là không biết gì hết!”
Duẫn Hạo ngẩn người, ngữ khí dịu đi một chút. “Người không biết là ngươi đấy chứ, sao ngươi lại nghĩ mẹ ngươi không thương ngươi? Ngu ngốc!”
“…”
“Ta chạy xa như vậy, không phải là chỉ đến gặp ngươi đâu, nhất định ta phải đưa ngươi về.”
Tại Trung cả kinh, thất thanh hỏi, “Vì sao?!”
“… Bởi vì…” Duẫn Hạo quay người lại, “Ngươi là bạn của ta.”
Chỉ là vậy thôi sao… Trong lòng Tại Trung đột nhiên toát ra cảm giác mất mát mãnh liệt. Nhưng ngay cả cậu cũng không biết cảm giác này từ đâu mà đến.
“Ta sẽ không đi, Trịnh Duẫn Hạo, ta không thể trở về.”
Duẫn Hạo trừng mắt, khó tin hỏi, “Ngươi vừa nói cái gì, lại lặp lại lần nữa.”
Tại Trung khẽ cắn môi, dũng cảm nhìn lại nó, “Ta nói ta không quay về! Ta không thể chỉ vì ngươi muốn ta quay về là ta phải về!”
“Ngươi đang nói với ta rằng ý kiến của ta không quan trọng phải không?”
“Không phải! Là…” Tại Trung cúi đầu nghĩ nghĩ, “Ngươi không thể cứ lấy ý muốn của mình mà ra lệnh cho người khác a. Người ta cũng có chuyện bất đắc dĩ, ngươi cũng nên nghĩ đến mới phải!”
“Ta không nghĩ đến?!” Sắc mặt Duẫn Hạo nhất thời xanh mét. Nó nắm chặt tay Tại Trung, nổi trận lôi đình, “Ta chạy cả quãng đường xa như vậy đến đây là vì sao? Chẳng lẽ chỉ vì để nghe ngươi nói những lời này?!”
Tại Trung cách mặt Duẫn Hạo rất gần, cậu cảm thấy nhụt chí. Cậu cũng không phải muốn cãi nhau với Duẫn Hạo, nhưng cậu phát hiện mặc kệ có phải đang cãi nhau hay không, cậu luôn bị ở thế hạ phong.
“Ta muốn về nhà.” Tại Trung cũng không giãy dụa, “Thiếu gia, buông tay.”
“Được, ta và ngươi cùng nhau về nhà.”
“…”
************************
Này cái tình huống gì vậy a… Không phải vốn mình đến khuyên Duẫn Hạo quay về sao, sao cuối cùng lại biến thành cậu ta đi viếng mộ ba ba với mình thế này a… Tại Trung đứng trước mộ ba ba buồn bực. Ngây ngốc nhìn Duẫn Hạo giúp mình rót rượu, thắp hương; ngay cả câu cám ơn đều đã quên nói.
“Chú à, cuộc sống của Tại Trung bây giờ tốt lắm. Con hứa với chú, sẽ làm Tại Trung hạnh phúc. Cho nên con muốn dẫn cậu ấy về, có lẽ sau này sẽ không thường xuyên đến thăm chú được nữa. Thực xin lỗi.”
Ngươi đang nói cái quái gì vậy hả?!! Tại Trung dở khóc dở cười nhìn Duẫn Hạo, nhưng dường như Duẫn Hạo hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của cậu, vẫn nghiêm trang nói cho hết. Tại Trung buồn bực đá đá hòn đá nhỏ phía sau Duẫn Hạo, mũi bị đông lạnh đến đỏ bừng.
Ta sẽ không theo ngươi trở về, Trịnh Duẫn Hạo, mặc kệ ngươi lại khuyên như thế nào cũng thế thôi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...