Party chuẩn bị rất đơn giản, nhưng món ăn và đồ trang trí lại xa xỉ không thể nói hết. Với địa vị xã hội của Trịnh gia, party chỉ mời vài người bạn tốt tham gia, trong đó đương nhiên là có Xương Mân cùng cô bạn gái xinh đẹp, cặp đôi Hàn Canh Hi Triệt ca. Hữu Thiên thấy Đồng Lôi cô đơn lẻ bóng, vốn cũng định đưa luôn cả Hữu Hoán đến. Kết quả đề nghị vừa ra liền bị mọi người bóp chết từ trong trứng nước. Xương Mân rống to tuyệt đối không thể để cho con nhỏ mang tai họa đó làm người một nhà, sau đó âm thầm lau mồ hôi lạnh.
Kỳ thật Hữu Thiên cũng cảm thấy Đồng Lôi rất xuất sắc, nhưng mà… ó lẽ quá mức nhiệt tâm rồi.
Cho nên này hội nghị ‘đối phó’ với Đồng Lôi cứ như vậy đã xong.
Party hôm đó, Đồng Lôi vẫn một mình đi đến bữa tiệc, cao giọng biểu hiện sự tôn quý của mình.
Tại Trung cùng Duẫn Hạo bị mọi người bắt phải làm vài hành động xấu hổ, làm mặt Tại Trung đỏ như quả cà chua, không cần uống rượu đã say. Duẫn Hạo nhấn mạnh, dự tiệc xong, hai người bọn họ sẽ lên máy bay đến LA (Los Angeles – Mĩ), không muốn Tại Trung uống rượu. Đồng Lôi nghe xong càng thêm hưng phấn, cùng Xương Mân hợp tác chuốc rượu cho hắn – cũng chỉ có lúc này hai người bọn họ mới đứng cùng chiến tuyến với nhau. Tại Trung choáng váng, say ngay lập tức, quấn lấy Duẫn Hạo đòi hôn, cuối cùng Trịnh Duẫn Hạo luôn luôn trấn định cũng xấu hổ, đứng lên kéo Tại Trung đi rửa mặt cho cậu thanh tỉnh chút ít. Lúc Tại Trung trở về đã tỉnh táo hơn, nhưng đôi môi thì đỏ rực như ăn phải hạt tiêu.
“Này! Miếng này là tao giành cho Canh nhà tao ăn! Nhãi con, bỏ ra cho tao!” Không gian yên tĩnh trong chốc lát, Hi Triệt mà bắt đầu rống lên, địch nhân là Tuấn Tú.
Tuấn Tú cũng không cam lòng yếu thế, gắp chặt một miếng cá tuyết không buông, “Hữu Thiên nhà tôi thân thể cũng vừa mới khôi phục, đương nhiên phải ăn cái này!”
“Trên bàn nhiều như vậy, mày không gắp được miếng khác à?”
“Anh không lấy được à?!”
Tại Trung đầu đầy hắc tuyến, đơn giản làm bộ như không biết.
Nhìn chung toàn bộ bữa tiệc, người nên hạnh phúc đều hạnh phúc. Bất luận là cho nhau gắp gắp đút đút như Tuấn Tú và Hữu Thiên hay ngôn mật ngữ (lời đường mật) như đôi của Xương Mân, hay cặp vợ chồng điên khùng Canh Triệt, tất cả đã tìm được một nửa của mình. Lại nhìn Đồng Lôi đang cụng rượu với Trịnh phu nhân htrên bàn, Tại Trung nghĩ, cô nàng cũng nhất định sẽ hạnh phúc.
Rốt cục không có vướng bận gì nữa, tình yêu của chúng ta đã không còn là bí mật.
Mang theo tâm tình này, hai người tạm biệt mọi người, đáp máy bay đến LA.
*************************
Trên máy bay.
Tại Trung hưng trí bừng bừng lật xem quyển hướng dẫn du lịch, thoạt nhìn rất quê mùa; nhưng cậu lại làm không biết mệt. Nhất định phải sắp xếp hành trình ngay trên quyển này, như vậy chuyến đi mới có kế hoạch được. Duẫn Hạo vội vàng ứng phó với tiếp viên hàng không đến phục vụ nhiệt tình, quay đầu nói với Tại Trung, “Thật ra thì không cần phải phiền phức như vậy đâu, tính toán tốt quá sẽ không còn kinh hỉ nữa, không phải sao?”
“Nói rất đúng! Cuộc sống lúc nào cũng cần kinh hỉ a!”
Phía sau hai người đột nhiên truyền đến thanh âm cao hứng phấn chấn. Tại Trung nhất thời tay chân lạnh lẽo, cùng Duẫn Hạo hai mặt nhìn nhau, biểu tình hai người đều có chút cứng ngắc.
Một đôi tay trắng nõn thon dài khoác lên vai hai người, khuôn mặt xinh đẹp cũng dán gần sát.
“Sao hả? Thấy tôi không vui à?”
“Bà (Cô) nói đi?!” Hai người đồng thời rống lên với cô gái ngồi phía sau, “Không phải bà (cô) nói tuyệt đối sẽ không theo sao?!”
“Chậc chậc chậc… Nói chuyện ăn ý thế.” Đồng Lôi vẫy vẫy tóc, không chút nào để ý nói, “Tôi vội vã tới đây làm người hầu cho hai người nè; nửa tháng sau này tôi đều muốn đi theo hai người a, giúp hai người mang hành lý nè, mua quần áo nè, còn giúp hai người trải giường trải chiếu, cộng thêm pha nước tắm nữa nè. Hai người chỉ cần đi đâu mang tôi theo là được rồi!”
Mặt Duẫn Hạo đã đen đến mức có thể dùng phấn viết lên. Hắn hạ giọng hỏi Tại Trung, “Không phải ngươi nói đám Xương Mân đã cuốn lấy cô ta sao?”
Vẻ mặt Tại Trung như đang cầu xin, “Ta làm sao mà biết…”
Đồng Lôi ôm đầu, vẻ mặt khinh thường, “Tôi là ai?! Là người nổi danh lừng lẫy – Đồng Lôi sama! Chỉ bằng vài con sâu róm tài hèn sức mọn mà muốn cuốn lấy tôi ấy à?! Sự nghiệp vĩ đại của tôi sẽ không chấm dứt dễ dàng như vậy đây! Hai người các cậu căn bản đừng nghĩ nhiều nữa! Nga ha ha…”
Tiếng cười quen thuộc mà lại thống nhất của đồng nghiệp nữ, làm cho hai người phía trước không hẹn mà cùng rùng mình.
Chuyến du lịch trăng mật của ta!!!
Tại Trung ngồi phía trên sinh hờn dỗi, Duẫn Hạo nhẹ giọng dỗ cậu.
Dỗ cũng vô dụng! Đồng Lôi chết tiệt, bộ bà không biết làm bóng đèn là bỏng chết người ta sao?!
Nhưng cái vị đang ngồi đằng sau kia không thèm để cái vẻ hờn dỗi của Tại trung vào mắt, bắt đầu liên miên không dứt.
Ai…
Không biết bay bao lâu, Tại Trung đang ngủ gật bị Duẫn Hạo đánh thức. Duẫn Hạo bảo cậu phía sau đã im lặng hơn nhiều.
Tại Trung cảm thấy buồn bực, quay người lại thì thấy Đồng Lôi đã lôi kéo một vị soái ca tóc vàng bên cạnh tán gẫu đến bất diệc nhạc hồ (quên trời quên đất)…
Tiểu soái ca tóc vàng kia có làn da rất trắng, lúc cười lên cực kỳ ngại ngùng, hình dáng khuôn mặt cực kỳ giống Tom Cruise, mặt mày thanh tú.
Tại Trung vốn tưởng lại thêm một cậu bé lại rơi vào ma trảo, nhưng Duẫn Hạo ý bảo cậu đừng lên tiếng, cứ nhìn xem trước đã.
Cậu kinh dị phát hiện, trên mặt Đồng Lôi lại xuất hiện mấy vệt đỏ ửng hiếm thấy.
“…”
Không thể nào…
Yên lặng nhiều năm như vậy, hôm nay bắt đầu có phản ứng?
Không bao lâu, Đồng Lôi liền chen mặt đến giữa hai người, thật cẩn thận nói, “Thực xin lỗi hai vị… Tôi muốn theo đuổi hạnh phúc của tôi đi, hai người tự sinh tự diệt đi…”
Trong lòng Tại Trung vui mừng đến muốn nở hoa, nhưng ngoài mặt vẫn vờ nghiêm trang, không tình nguyện nói, “Nhưng bà đã nói…”
Đồng Lôi nghe xong, khó xử nghĩ nghĩ, nói, “Vậy thì… Tôi trao đổi số điện thoại với anh ta, lần sau lại hẹn…”
“Không cần không cần!” Tại Trung sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh, đầu lắc như trống bỏi, “Bà cứ theo đuổi hạnh phúc của bà đi… Không cần phải xen vào giữa tụi tôi!!”
Duẫn Hạo ngồi một bên xem bộ dáng quẫn bách của Tại Trung, sủng nịch xoa xoa đầu cậu.
Tại Trung cười khổ một tiếng, kéo tay Duẫn Hạo.
Cô nàng này cuối cùng cũng có cuộc sống của riêng mình rồi, hắc hắc!
Trong đầu như nhớ lại mọi chuyện lúc trước, những hình ảnh khó quên bao nhiêu năm qua đều lướt qua một lần.
Vô luận là mới trước đây ghen tị hay sau này là ái mộ với Duẫn Hạo, tất cả đều hiện lên rõ ràng trước mắt.
Khi đó không hiểu tình yêu, nghĩ đến yêu cũng chỉ là yêu, không cần trả bất cứ cái giá gì cả, cuộc sống cũng không cần thay đổi. Nhưng sau đó mới hiểu được, thì ra bọn họ muốn sống cùng nhau, đó mới là minh chứng tốt nhất cho tình yêu.
Trằn trọc, chần chừ, thăm dò, trắc trở.
Dùng thương tổn và trốn tránh để che giấu nội tâm của mình, nhưng lại bởi vì yêu mà dần dần vượt qua tất qua. Nước mắt cũng chảy qua, khắc khẩu cũng đã từng.
May mà Duẫn Hạo của cậu vẫn luôn ở đó chờ cậu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...