Đèn trong phòng phẫu thuật vẫn sáng, thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tuấn Tú vẫn không thể bớt lo lắng.
Lần này không giống lần mấy năm trước. Khi David qua đời, y không có ở đó, mãi đến khi tuyên bố tử vong, Tuấn Tú mới chạy tới bệnh viện. Mà bây giờ y có thể ở bên cạnh Hữu Thiên, còn có thể ôm một tia hi vọng. Chỉ điều này thôi đã làm y rất cảm kích rồi.
Tuấn Tú không phải trời sinh đã thích đàn ông. Khi y bị đưa đến nước Pháp, cảm thấy tất cả mọi thứ đều rất xa lạ, cũng không muốn tiếp xúc nhiều với con gái, bên cạnh đều là con trai, cho nên lâu dần đã sinh ra thói quen ở chung với đám con trai. Khi đó y cũng không ngờ rằng sau này mình sẽ trải qua nhiều chuyện như vậy.
Y khát vọng hạnh phúc như vậy, càng hi vọng người mình yêu cũng được hạnh phúc.
Hữu Thiên là người mà y dã quyết tâm sẽ yêu thương suốt đời, chẳng lẽ lại phải tạo ra trò đùa lớn như vậy với y?
Hữu Hoán tựa vào cạnh tường, chau mày. Xem ra sự chênh lệch múi giờ vẫn ảnh hưởng đến cậu ta, có vẻ hơi mệt mỏi. Tuấn Tú nhìn thấy, muốn nói gì đó để giảm bớt không khí căng thẳng, cuối cùng vẫn là Hữu Hoán đến an ủi y.
Hữu Hoán là đứa em trai duy nhất của Hữu Thiên, hai người có chuyện gì cũng nói được với nhau, nhưng lần này Hữu Thiên trở về lại không dẫn cậu theo; bởi vậy có thể thấy được Hữu Thiên để ý đến Tuấn Tú đến mức nào (sợ ghen???). Hữu Hoán muốn tạo không khí thoải mái hơn cho Tuấn Tú, dù sao thì đây cũng là người yêu của anh trai cậu a.
Đôi mắt Tuấn Tú có chút sưng đỏ.
“Thân thể anh tôi vốn không tốt, nhưng vậ khí cũng khá được. Rất nhiều lần ngoài ý muốn nhưng vẫn có thể chuyển nguy thành an, tôi tin rằng bây giờ lại có thêm anh ủng hộ, anh ấy sẽ càng kiên cường hơn trước kia.”
Tuấn Tú cười khổ một tiếng, hốc mắt hơi hơi đỏ lên.
Hữu Hoán thở dài, nói, “Anh cũng đừng lo lắng quá, anh tôi đã khở hơn trước kia nhiều. Tôi nghĩ có lẽ là vì anh, cho nên xin anh hãy tin tưởng… Bệnh tim của anh ấy cũng không quá nguy hiểm, nhưng tâm bệnh của anh ấy mới là đáng lo.”
“Tâm bệnh?” Tuấn Tú sợ run.
Hữu Hoán còn nghiêm túc nhìn y, “Tuấn Tú, anh nhất định phải nhớ kĩ, anh tôi rất, rất yêu anh.”
“…” Tuấn Tú không rõ ý cậu, “Hữu Hoán…”
Ánh mắt Hữu Hoán có chút ảm đạm, “Anh tôi thích anh từ lâu rồi, chỉ là do anh không biết mà thôi. Vì thân thể của mình, anh ấy vẫn luôn nghĩ đến chuyện tiêu cực, nhưng bởi vì yêu anh mà anh ấy đã thay đổi thành một người hoàn toàn khác.”
Tuấn Tú căn bản không nghĩ tới chuyện này, cho nên không biết nên đáp lại cậu ta thế nào. Hữu Thiên thích mình đã lâu… Điều này sao có thể?!
“Chuyện tôi nói, hi vọng anh sẽ nhớ kĩ… Anh tôi thực tâm thích anh, anh trăm ngàn lần đừng hiểu lầm anh ấy.” Hữu Hoán chân thành tha thiết nói, “Không phải vì báo ơn, không phải bồi thường, anh ấy thích anh.”
“… Hữu Hoán, anh nghe không hiểu.” Tuấn Tú càng ngày càng hồ đồ.
Hữu Thiên còn ở trong phòng phẫu thuật sinh tử chưa biết, Hữu Hoán lại… nói lung tung… ngay lần đầu tiên gặp y.
Như đã hạ quyết tâm, Hữu Hoán cắn môi vài lần mới dám mở miệng, “Anh tôi đã nói… Bí mật này chỉ khi nào đợi anh ấy mổ mới được nói cho anh biết, bây giờ cũng đến lúc rồi.”
“…”
“Bạn trai của anh, tôi nói là người tên David ấy, chúng tôi đều biết cả.”
Tim Tuấn Tú lập tức đập dồn dập, như bị đưa lên nơi đầu sóng ngọn gió. Từ trước kia đã vậy, chỉ cần nhắc đến David là y lại đau lòng, không biết là tiếc hận hay đau thương.
“Thật ra cũng không thể nói là quen được,” Hữu Hoán lại thở dài, cố gắng giải thích nhưng vẫn không thể không để lộ nỗi lo trong mắt, “Thật ra Daivd là cứu anh tôi nên mới chết…”
Tuấn Tú há to miệng, nước mắt kinh ngạc chảy xuống. “Gạt người…”
Hữu Hoán bất đắc dĩ lắc đầu, “Tôi biết anh rất khó chấp nhận, nhưng David thật sự là vì cứu anh tôi – lúc đó đang muốn liều mạng – nên mới bị tai nạn…”
Tuấn Tú đột nhiên đứng lên, kích động nói, “Không thể! Không thể nào…”
“Tuấn Tú… Anh bình tĩnh một chút!” Hữu Hoán vội vàng giữ chặt y, nhẹ giọng khuyên nhủ, “Đừng kích động như vậy, nơi này là bệnh viện…”
Hai vai Tuấn Tú run run, nghẹn ngào nói, “Cậu nói rõ cho anh biết, rốt cuộc là chuyện gì?”
“Anh tôi vì cảm thấy mình cũng chả sống được bao lâu nữa, cho nên vẫn luôn bi quan. Lúc hơn mười tuổi, trong một năm mà bị bệnh nguy kịch đến mức nhận được cả giấy báo, cho nên anh ấy rất tuyệt vọng. Hơn nữa ba mẹ càng quan tâm chăm sóc anh ấy hơn, lại đem quyền thừa kế cho tôi, làm anh tôi càng cảm thấy mình vô dụng.
“Ngày đó anh tôi tái khám từ bện viện đi ra, khi ra ngoài đường thì đầu óc bỗng nhiên nghĩ bậy, muốn tự tử, cho nên anh ấy vượt đèn đỏ… Nhưng khi đó David lại tình cờ đi ngang qua, cứu anh ấy… Chính David lại bị xe đụng.
“David chết ngay tại chỗ, anh tôi sợ hãi, ở lại bệnh viện điều dương hai tháng.”
Tuấn Tú lúc này mới chợt nhớ tới, Hữu Hoán lúc ấy đã ở bệnh viện đó, cho nên y mới cảm thấy cậu ta quen quen. Thì ra lúc ấy mình đang đau khổ vì mất đi người yêu thì cậu ta lại phải lo lắng cho người anh trai đang hôn mê.
Thật buồn cười…
“Anh tôi rất áy náy, mỗi ngày đều vì sai lầm của mình mà sám hối. Sau đó thấy anh khóc lóc bên mộ Daivd, mới biết thì ra anh ấy cũng có người yêu.
“Anh ấy bắt đầu âm thầm bảo vệ anh. Lúc anh chơi đùa với bao nhiêu người, anh ấy đều đi tìm những người đó; hơn nữa còn dùng chính cách của mình để bảo vệ anh, không để anh bị xâm phạm… Người khác đều cảm thấy anh tôi thật lắm trò… Ha ha, anh ấy lại chẳng thèm để ý.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...