Lại sau đó nữa, một cảm giác ấm áp mềm nhẹ áp lên môi Tại Trung.
Tức khắc, máu toàn thân cậu như muốn đông cứng cả lại. Lông mi Tại Trung hơi rung động, cố gắng khắc chế rung động trong nội tâm.
Hơi thở của Duẫn Hạo phà nhẹ lên mặt Tại Trung, Tại Trung cảm giác cả thế giới này như đã biến mất.
Đây hẳn là yêu a.
Cho dù có suy nghĩ lung tung thế nào đi nữa, lúc này chắc chắn mình không thể hiểu lầm được.
Trịnh Duẫn Hạo, hắn yêu mình, hắn yêu Tại Trung!
Hắn là thật sự yêu mình.
Nụ hôn của Duẫn Hạo cũng không kéo dài lâu. Hắn chỉ nhẹ nhàng áp chặt lên môi Tại Trung rồi lập tức rời đi. Trên môi vẫn có hơi thở của hắn, tim cậu vẫn đập nhanh liên hồi, chưa bình thường lại được.
Ngây ngất trong sự ôn nhu của Duẫn Hạo khó có thể tự kềm chế, cũng không biết là quá mức hưng phấn hay là quá mức khẩn trương, cậu nửa ngủ nửa choáng váng mà mất đi ý thức, cứ thế hoa hoa lệ lệ mà rơi vào giấc mộng.
Mơ màng cả một đêm, lúc Tại Trung tỉnh lại, thấy cả phòng im ắng.
Cậu gãi gãi đầu, ngồi dậy, đột nhiên phát giác một ít dị thường.
Cúi đầu nhìn bàn tay phải của mình, thấy trên ngón áp út đã đeo một chiếc nhẫn chói mắt tự bao giờ.
Tại Trung bị huyết áp thấp, hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại được*, lập tức nhảy dựng lên lục lọi tìm kiếm trong ngăn kéo, quả nhiên thấy chỗ cất nhẫn đã trống rỗng.
(*: người bị huyết áp thấp khi mới tỉnh không thể ngồi ngay dậy, nếu không sẽ bị hoa mắt. Nếu có ngồi dậy được cũng ngơ ngác một lúc mới tỉnh hoàn toàn)
Trịnh Duẫn Hạo, sao ngươi dám lấy đồ của ta?!
Tại Trung reo hò ngã lại vào giường, cầm chặt bàn tay phải của mình, làm tay trái của cậu phát đau.
Tát mặt đến năm sáu cái mà tâm tình vẫn khó có thể bình tĩnh lại được. Đúng lúc này, cậu phát hiện có một người đang đứng dựa vào cửa.
Tại Trung quay đầu, vốn muốn gọi một tiếng thật ngọt ngào, nhưng thấy Hữu Thiên ý vị thâm trường cười cười, lập tức che giấu nụ cười, “… Anh trở về lúc nào?”
“Lúc Duẫn Hạo rời khỏi.”
“Hắn đi rồi?!” Tại Trung nhảy dựng, chạy đến phòng khách tìm kiếm.
Hữu Thiên theo sau, cầm cốc sữa tao nhã uống, “Đi rồi, nhưng rất vui vẻ chào hỏi tôi… Tại Trung, không phải cậu phá hỏng kế hoạch rồi đấy chứ?”
“Kế hoạch gì?” Tại Trung ngây ngốc hỏi.
“Không phải nói muốn tôi đảm nhận vai tình địch để kích thích hắn à?” Hữu Thiên hỏi.
Tại Trung lòng đầy căm phẫn nói, “Sao anh lại hư hỏng như vậy hả? Vì sao lại phải kích thích Duẫn hạo chứ?! Duẫn Hạo rất tốt a!”
Hữu Thiên ngẩn người, nhìn Tại Trung xem thường, ngồi xuống sofa, “Đã sớm biết cậu trong sắc khinh bạn. rồi. Nói đi, tối qua làm mấy lần?
Mặt Tại Trung phừng! một cái, đỏ bừng, ngượng ngùng nói, “Chúng tôi không có…”
“Không phải chứ?! Đồng Lôi bảo tôi không được về nhà, nói cái gì mà hôm qua hai người các cậu phải hưởng tuần trăng mật. Kết quả hai người chưa làm cái gì cả?”
“… Ta ngủ mất.” Tại Trung chán nản nói.
“…”
“Tôi không quan tâm đến cái này. Dù sao chiều nay bọn Đồng Lôi cũng đến đây tra hỏi cậu đấ, cậu lo mà nghĩ biện pháp đối phó với bọn họ đi… Bây giờ tôi phải ra ngoài, bữa sáng trên bàn – hình là Duẫn Hạo tự tay làm đấy.” Hữu Thiên cầm cái ly vào bép rửa, cười cười nhìn Tại Trung.
Tại Trung ôm mặt mình, chôn cả người vào sofa, hắc hắc cười ngây ngô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...