Tại Trung ngồi trên sofa, ngơ ngác nhìn tấm ảnh chụp Duẫn Hạo trên tường đối diện. Bởi vì cậu vẫn luôn tươi cười, cho nên hôm nay nhìn qua đặc biệt cảm thấy đau lòng. Duẫn Hạo thay quần áo xong liền ra ngoài, thở dài. “Tại Trung.”
“Ta khó chịu, Trịnh Duẫn Hạo.”
“Ta biết.”
“Mẹ có lẽ là vì như vậy mới chán ghét ta.”
“Ngươi đừng suy nghĩ bậy bạ.”
Người giúp việc mang hai cốc nước trái cây đi vào, Duẫn Hạo đưa đến cho Tại Trung một cốc, “Sưởi ấm trước một chút.”
Vẻ mặt chán nản, Tại Trung tiếp nhận cái cốc, thì thào nói, “Không biết ông chú kia có tốt với mẹ không…”
“…”
Đại Thụ nằm trong góc phòng, có lẽ cũng nhận thấy tâm trạng nặng nề của chủ nhân. Duẫn Hạo đi đi lại lại khắp phòng, tựa hồ như muốn nói với Tại Trung cái gì đó, nhưng tiếng khóc bất ngờ của Tại Trung lại một lần ngắt ngang suy nghĩ của nó.
“Ta rất muốn ba ta, bây giờ ta mới biết ta rất muốn ba ba…” Tại Trung gào khóc, “Ta vẫn cố không khóc… Ta rất bất hiếu… Cho dù ba ba đánh ta, ông vẫn là ba ta… Ông chỉ có ta là người thân duy nhất… Ta rất nhớ ông a… Nhưng ông đã chết rồi…”
Duẫn Hạo đi qua, hai tay đỡ lấy bả vai gầy yếu của Tại Trung, âm thầm hít một hơi, nói, “Tại Trung, đừng khóc.”
“Ta muốn khóc…”
“Vì sao ngươi khóc?”
“Ta muốn ba ta, ta không muốn mẹ kết hôn nữa…” Tại Trung ngẩng đầu, đáng thương hề hề nhìn Duẫn Hạo, không ngờ lại thấy được vẻ lo lắng trên mặt cậu ta.
“Nhưng đây không phải việc ngươi muốn là được, ở đây khóc lóc thì có lợi gì? Nếu không muốn người khác chen vào giữa ngươi và mẹ thì ngươi nên dũng cảm nói với mẹ ngươi, nói rằng ngươi không muốn! Đàn ông con trai không thể cứ khóc mãi thế này được, nghe không?!”
Tại Trung cái hiểu cái không gật đầu.
“Phụ nữ luôn phiền toái thế đấy.” Duẫn Hạo đột nhiên thay vẻ mặt bất đắc dĩ, đứng dậy đi tới cửa, mở toang cửa ra, đã thấy Trịnh phu nhân khoác áo lông đang đứng ngoài đó rồi.
Xấu hổ chỉnh chỉnh quần áo, vẻ mặt Trịnh phu nhân cười xấu xa, “Hắc hắc… Sao lại khóc vậy a, tiểu Trung? Duẫn Hạo, con không hảo hảo an ủi nó đi!”
“Mẹ nghe lén ngoài cửa lâu như vậy mà không thấy con đang an ủi cậu ta hả?” Duẫn Hạo tức giận hỏi lại một câu, “Mẹ, mẹ đừng có nhiều chuyện vậy được không?”
“Có gì đâu… Thật là, ta nào có nghe lén gì đâu chứ…” Trịnh phu nhân bất mãn bĩu bĩu môi, giữ chặt tay Tại Trung, ôn hòa nói, “Tiểu Trung a, kỳ thật con không cần khổ sở, chúng ta đều rất quan tâm đến con. Mẹ con dù có tìm ba ba mới cho con thì con cũng không cần lo lắng, bọn họ sẽ đối xử tốt với con thôi.”
“Còn nói không nghe lén…” Duẫn Hạo nhỏ giọng lẩm bẩm.
Trịnh phu nhân liếc một cái, mỉm cười nhìn Tại Trung, “Ngoan, ba ba con mất rồi không thể trở lại được nữa, nhưng bây giờ sẽ có rất nhiều người yêu thương con hơn! Ta, Duẫn Hạo, còn có rất nhiều…”
“Sao lại nhắc đến con?!” Duẫn Hạo bất mãn hỏi.
“Chẳng lẽ con không quan tâm đến tiểu Trung a?!” Trịnh phu nhân trừng nó.
Tại Trung đột nhiên nhớ tới đến, không phải bởi vì thái độ của cậu ta mà mình mới quyết định lờ cậu ta đi sao? Thế mà hôm nay còn khóc trước mặt cậu ta, còn để cậu ta lôi vào phòng nữa! Mình thực buồn nôn a!!! Nghĩ đến đây, Tại Trung tức giận nói, “Thiếu gia có phải thực sự quan tâm đến cháu đâu! Cậu ấy còn ước gì cháu sớm rời đi một chút!”
Duẫn Hạo mở to mắt, kinh ngạc nhìn cậu.
Kết quả, tối hôm đó Duẫn Hạo bị mẹ hung hăng giáo huấn một trận. Còn phải đồng ý với mẹ nó rằng sau này nó sẽ coi Tại Trung như em ruột của mình mà chiếu cố. Trịnh phu nhân cũng không nói cho nó biết rằng Tại Trung còn lớn hơn nó những mười ngày. Bà thích xem thằng con giả vờ lạnh lùng của mình làm chuyện ngốc nghếch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...