Bởi vì có ý nghĩ rằng “Duẫn Hạo cũng muốn đuổi mình đi”, sự nhiệt tình mà Tại Trung tích lũy đối với Duẫn Hạo cũng nguội lạnh. Cậu học tập rất chăm chỉ, nhưng tuyệt đối không phải là do nghe lời Duẫn Hạo. Cậu muốn rời khỏi đây, cách xa nơi này, về sau không bao giờ dựa vào bất cứ ai nữa.
Nhưng mẹ thì sao?
Mười tuổi đang ở ngưỡng cửa, đứa nhỏ ở vào tuổi này mới bắt đầu có chủ kiến, ý nghĩ không không hoàn chỉnh, vừa tùy hứng lại vừa cố chấp. Tại Trung và Duẫn Hạo là hai ví dụ, một người cho rằng mình đã nhìn thấu thế giới, một kẻ lại cho rằng có thể thay đổi hết thảy.
…
Tại Trung không ăn cơm trong phòng học nữa. Cậu đã kết bạn được, cho nên sẽ cùng bạn bè đến căn tin ăn cơm. Lúc đầu Duẫn Hạo hỏi cậu, Tại Trung nói mình đã có bạn rồi, không cần cậu ta ở bên cạnh nữa. Duẫn Hạo sửng sốt hồi lâu, sau lại hỏi, ‘ai ở cùng ngươi’. Tối đó lại bỏ Tại Trung lại trường, còn mình ngồi xe đi về.
Sau đó hai người trong trường như không quen biết nhau nữa, như hai kẻ xa lạ.
Ngày cứ như vậy trôi qua, thu qua đông đến. Trong mắt của một đứa bé, ngày luôn trôi qua quá nhanh. Tại Trung chờ đợi lễ Giáng Sinh đến.
Nhưng cậu thật không ngờ, mối quan hệ vốn đã không hòa hợp giữa mình và mẹ, lại bởi vì xự xuất hiện của một người đàn ông xa lạ mà càng thêm cứng ngắc.
Tại Trung cũng là trong lúc vô ý thấy người đàn ông kia hôn miệng mẹ mình trước cổng nhà Trịnh gia, sau đó mỉm cười nhìn cô vào nhà. Tại Trung ngây ngốc đứng đó, hoàn toàn mất đi khả năng phản ứng.
Trong lòng giống bị cái gì đó đào khoét đến trống rỗng, vô cùng đau đớn.
Lúc này cậu mới nhớ ra. Thì ra mẹ mình vẫn còn trẻ lắm, mẹ có cuộc sống của riêng mình. Có lẽ sự xuất hiện của mình mang đến nhiều bất tiện cho mẹ, nên mẹ mới chán ghét mình như vậy…
Tại Trung cắn môi, chuẩn bị lao ra gọi người đàn ông kia lại.
Nhưng đột nhiên cánh tay bị người nào đó kéo lại.
Cậu kinh ngạc quay đầu, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Duẫn Hạo.
Duẫn Hạo không nói gì cả, chỉ lôi cậu vào trong. Tại Trung tức giận vùng vẫy, muốn xông về phía trước. Vì thế Duẫn Hạo dùng lực lớn hơn, cuối cùng đành ôm lấy thắt lưng Tại Trung.
“Trịnh Duẫn Hạo, ngươi buông ra!”
“… Về với ta.”
“Ta muốn đi tìm hắn hỏi rõ ràng, ngươi buông!!!”
“Tại Trung… Nghe lời.”
Duẫn Hạo tuy nhỏ nhưng lời nói rất nghiêm túc, không có chút nghiêm khắc nào.
Tâm trạng phức tạp của Tại Trung lập tức chùng xuống. Cậu không giãy dụa nữa, chỉ nhìn người đàn ông kia dần đi xa, nước mắt bất giác rơi xuống.
“Ta làm sao bây giờ… Ô ô ô…”
Tại Trung ngồi xuống, ôm lấy chân mình, lớn tiếng khóc.
Duẫn Hạo kinh ngạc nhìn cậu, không nói được gì.
“Ta nên làm cái gì bây giờ… Trịnh Duẫn Hạo… Ô ô, ta rất khổ sở…”
Kỳ thật lúc ấy Tại Trung cũng không biết vì sao mình muốn kêu tên Duẫn Hạo, nhưng sự vô ý của cậu lại gợi lên những cơn sóng cuồn cuộn trong tim Duẫn Hạo. Duẫn Hạo cũng ngồi xuống, nhẹ giọng nói, “Bên ngoài rất lạnh, đi về trước rồi nói sau.”
“Ta không muốn về…”
“Vậy thì đến phòng ta đi.” Nói xong, Duẫn Hạo dùng sức kéo Tại Trung lên, đi về phía biệt thự.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...