Dưới sự chăm sóc cẩn thận của Thương, thân thể tiểu Yên rất nhanh liền khôi phục khỏe mạnh.
Tiểu Yên sau khi xuống giường đi lại, thừa dịp Thương đi bắt chim muông thú rừng, tiểu Yên đến trù phòng muốn nấu cơm, mở vò gạo ra, nhìn đến trong vò ngay cả một hạt cũng chẳng còn, tiểu Yên mới nhớ đã thật lâu hắn chưa đi buôn bán, bởi sinh bệnh tiền đều tiêu cho đại phu, hiện tại trong nhà không còn gạo để ăn.
Thương trở về nhìn thấy tiểu Yên sầu mi khổ kiếm ngồi trên ghế, khó hiểu tiến đến.
“Tiểu Yên sao mày chau mặt ủ vậy?”
Từ sau khi bọn họ hôn môi, Thương liền có thói quen ôm tiểu Yên, nhưng bất quá cũng chỉ tới giai đoạn hôn, Thương sợ tiểu Yên không chịu nổi hoan ái, cho nên chỉ dám tiến đến đó, chính là lại làm khổ mình mỗi ngày xối nước lạnh đuổi nhiệt.
“Ta đã lâu chưa đi chợ bán đồ ăn, trong nhà đã không còn tiền, vò gạo cũng không còn.”
“Như vậy a.” Thương thừa dịp nói chuyện lén hôn mấy cái.
“Đừng náo loạn, ta ngày mai ra chợ bán đồ ăn, ngươi muốn theo ta không?
May mắn Thương trong lúc hắn sinh bệnh, có giúp hắn chiếu cố chỗ rau dưa, hắn ngày mai mới có cách đi bán.
“Đương nhiên. Hảo a!”
Đừng nói giỡn, tiểu Yên của hắn lớn lên tú sắc như thế, có ví dụ Tuyết Miên, nếu để tiểu Yên một mình đến chợ nhất định gặp nhiều chuyện nguy hiểm, vì ngăn ngừa hậu hoạn, nói thế nào hắn cũng muốn đi.
Nhưng sự thật chứng minh, Thương so với tiểu Yên càng có thể khiến đám tỷ tỷ muội muội, a di thẩm thẩm này ưu ái.
Thương vừa xuất hiện ở chợ, liền hấp dẫn một đống oanh oanh yến yến tự động bám vào.
Tiểu Yên giúp Thương lau mồ hôi trên trán, vốn sọt trúc là do hắn gánh, nhưng nói Thương thế nào cũng không chịu, quyết phải để hắn nhận công việc nặng nhọc, tiểu Yên không cách nào đành ở một bên giúp Thương lau bớt mồ hôi.
Bất quá tiểu Yên trong lòng bỗng thấy ngòn ngọt, tiểu Yên sau khi tiếp sọt trúc Thương buông xuống, chưa kịp mở miệng thét to “mại thái lang”, đồ ăn đã bị một đống nữ nhân ngạ hổ phác dương [1] tranh mua không còn.
Tiểu Yên đang nghi hoặc việc buôn bán của hắn từ lúc nào biến tốt như vậy, lại ngoài ý nhìn đến những cái nháy mắt phóng điện mãnh liệt của đám nữ nhân hướng bọn họ, nhìn kỹ hơn, đối tượng đám hào nữ phóng điện không phải hắn mà là người vô cùng tuấn mỹ bên cạnh, Thương.
Ghen tuông tiểu Yên không khỏi trào lên, nữ nhân hiện tại sao đều lớn mật đến vậy a?
Nữ nhân là thế, Tuyết Miên cũng vậy, nghĩ đến Tuyết Miên, ánh mắt tiểu Yên không tự chủ dừng trước đậu hủ quán không biết đóng cửa bao lâu.
Hơn một năm trước, hắn cũng đứng cùng một vị trí nhìn đậu hủ quán ở góc đối, ngắm Tuyết Miên phong tình vạn chúng.
Tuy rằng mọi việc đã cách hơn một năm, tâm hắn vẫn không khỏi ẩn ẩn nhức đau, tư vị bị người khác phản bội thật sự khổ sở.
…
[1] Ngạ hổ phác dương: hổ đói dê chạy
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...