Mai Nở Dưới Sao

Mai Lang Vương ra đến nhà trước thì thuộc hạ của chàng đã mang theo tang vật lục soát được ở nhà Thị Hoa đến. Lần này Sử Quân không trực tiếp giao chúng cho chàng, chàng ta còn đang bận điều động binh lính. Mai Lang Vương nhìn khay gỗ mà thuộc hạ trình lên, bên trên có hai chiếc hộp gỗ.

Theo những gì ghi chép trong báo cáo thì thứ này được tìm thấy trong tủ quần áo của Thị Hoa. Chúng được cất giấu trong một ngăn bí mật, lẩn sau đống trang phục. Xem ra nàng ta đã giấu chúng rất kĩ.

Mai Lang Vương lần lượt giở từng hộp gỗ ra, chiếc hộp đầu tiên đựng một đôi găng tay. Chàng không lấy gì làm lạ với loại găng tay này. Trông nó tương tự như chiếc găng tay mà chàng đã tìm thấy ở hầm rùa, chỉ có điều lớp da bên ngoài sẫm hơn, anh ánh hoàng kim như được rắc nhũ vàng lên vậy.

Chiếc hộp thứ hai thì… Mai Lang Vương cau mày. Đó là một gói da. Không, không phải là một gói da đơn thuần, nó là một quả bóng được tạo nên từ nhiều lớp da, Mai Lang Vương lần lượt giở từng lớp da ra, phải mất khá lâu để chàng có thể mở đến lớp cuối cùng.

Quả bóng này e rằng cũng phải tạo nên từ hơn trăm lớp da, hơn nữa chất lượng của mỗi lớp lại tương đương với chiếc găng tay mà chàng đã tìm thấy ở miếu Nổi, điều đó có nghĩa là chúng đã được xử lí, bọn họ đã nén nhiều tấm da bằng thần lực để tạo nên một lớp da như thế này.

Thứ được cất giấu bên trong chắc chắn không phải thứ tầm thường.

Lưỡi câu.

Sau khi vô số lớp da được mở ra, thứ xuất hiện trước mắt chàng chính là một túi lụa chứa đầy lưỡi câu.

- … - Mai Lang Vương sững người.

Giờ thì chàng đã biết tại sao Thị Hoa lại có thể vận chuyển lưỡi câu từ nơi này sang nơi khác. Giờ thì chàng cũng đã hiểu tại sao Vàm Thuật không thể phát hiện ra số lưỡi câu này cho dù chúng được tàng trữ trong vùng từ rất lâu.


Nếu một trăm lớp da có thể giúp cản trở nguyền chú của lưỡi câu thì một nghìn hoặc một trăm nghìn lớp da hẳn sẽ có thể vô hiệu hoàn toàn nguyền chú đó.

Chả trách bọn chúng lại thu mua nhiều da đến thế!

Mai Lang Vương quay về phủ thần sông, chàng đi rất vội vàng. Khi đi ngang qua khu của Vĩnh Nghiêm, chàng hơi dừng bước, đưa mắt quan sát nhóm thị vệ đang canh phòng cẩn mật khắp nơi. Đó là thuộc hạ mà Vĩnh Nghiêm bố trí để bảo vệ cho Thị Hoa theo yêu cầu của chàng.

Thật ra Mai Lang Vương không hề có ý định bảo vệ Thị Hoa. Chàng nói với Vĩnh Nghiêm như vậy chẳng qua là để chàng ta kiểm soát nhất cử nhất động của Thị Hoa mà thôi. Sau khi thực hiện kế ly gián, Thị Hoa tưởng rằng bản thân có thể thở phào rồi nên đã lơ là cảnh giác. Lại thêm thái độ đối xử ân cần hòa nhã của hai chàng, chỉ cần nàng ta muốn gì hai chàng đều chu cấp, điều đó khiến sự phòng bị vốn đã rất ít ỏi của nàng ta càng trở nên ít ỏi hơn và cuối cùng mất hẳn.

Thậm chí khi Vĩnh Nghiêm cử binh lính canh phòng nghiêm ngặt quanh nơi nàng ta sinh hoạt, Thị Hoa còn rất an tâm cho rằng mình đã được bảo vệ và nâng niu. Nàng ta không biết rằng mọi hoạt động của mình đều bị giám sát chặt chẽ.

Đó cũng là lí do Sử Quân có thể lục soát nhà của nàng ta và tìm ra các tang vật mà không hề mảy may lo lắng chút gì. Ngay từ đầu Thị Hoa đã nằm trong lưới của Mai Lang Vương rồi.

Mai Thần thoạt tiên trở về khu lưu trú dùng cơm trước, chàng không muốn bị Sao dỗi chút nào. Sau khi nghỉ ngơi thư giãn xong, chàng mới sai người sang khu của Vĩnh Nghiêm và gọi chàng ta đến.

Vĩnh Nghiêm bấy giờ đang cắm đầu cắm cổ xử lí công việc trong phòng, nhận được lời gọi của chàng, chàng ta hơi ngạc nhiên.

- Tên đó về rồi à? - Vĩnh Nghiêm gác bút sang bên, hỏi thuộc hạ.

- Vâng ạ, Vương vừa về hơn nửa canh trước.


- Quái lạ, vào lúc chiều thế này hắn rất ít khi gọi ta tới. - Vĩnh Nghiêm xoa cằm khó hiểu.

Thuộc hạ cúi đầu trình báo, ngữ điệu chậm rãi - Vương nói rằng có chuyện quan trọng cần nói với ngài.

Đến đây thì Vĩnh Nghiêm không còn dò hỏi gì nữa, chàng xếp công việc sang bên, khoác thêm áo rồi di chuyển qua khu lưu trú. Vừa bước vào cổng tròn, Vĩnh Nghiêm đã thấy Mai Lang Vương ngồi trên sập ở nhà phải đợi sẵn. Chàng đi đến gần, ngồi xuống sập và nhìn Mai Thần chăm chăm.

- Chuyện gì vậy? - Vĩnh Nghiêm hỏi ngay tắp lự.

Mai Lang Vương chưa nói gì vội, Sao bấy giờ đã mang khay trà tới, ân cần rót trà mời Vĩnh Nghiêm.

- Sao. - Vĩnh Nghiêm thẹn đỏ cả mặt khi thấy em.

Sao phì cười, trao trà cho chàng. Vĩnh Nghiêm run run nhận lấy trà của em, chàng kê chén trà lên cao quá trán, tỏ vẻ hối lỗi cầu xin.

- Mời anh dùng ạ. - Sao càng được thể cười khúc khích.

- U… Ừm… Cảm tạ em… - Vĩnh Nghiêm lắp bắp, trân trọng chén trà trên tay, thưởng thức nó một cách cẩn thận.

Mai Lang Vương lúc này cũng đã tự rót trà cho mình, nhìn thấy cách cư xử của hai người, lòng chàng đột nhiên cảm thấy khó chịu bức bối. Chàng gác tay lên gối trái dựa, nghiêm giọng gọi Sao. Em nghe tiếng chàng liền lăng xăng chạy lại, Mai Lang Vương ra hiệu cho em ngồi bên cạnh mình.


Vĩnh Nghiêm khinh bỉ trề môi.

Mai Lang Vương bắn ánh mắt hình viên đạn về phía chàng ta.

- Rốt cuộc là có chuyện gì đây? - Vĩnh Nghiêm hỏi thêm một lần nữa, chàng đã bắt đầu hết kiên nhẫn với thái độ chùng chình của Mai Thần rồi.

Mai Lang Vương lần lượt đặt những quyển báo cáo xuống trước mặt Vĩnh Nghiêm, đó là các báo cáo mà thuộc hạ của chàng thu thập được và lời khai của bọn tội phạm. Vĩnh Nghiêm ngơ ngác nhặt lấy một quyển, chậm chạp lướt đọc, càng đọc, da trán chàng càng đùn lên, tạo thành những vết nhăn chi chít.

Sao quan sát biểu cảm nghiêm trọng của chàng mà lòng rất tò mò, mắt em cứ đặt lên người Vĩnh Nghiêm mãi. Mai Lang Vương liếc sang, chàng lại thấy khó chịu, đột nhiên đưa tay lên bịt lấy đôi mâu quang to tròn ấy.

- Mai Lang? - Sao thì thào, em rất kinh ngạc trước hành động của chàng, tuy nhiên vì có mặt Vĩnh Nghiêm nên em không thể nói lớn được.

- Xoay qua đây. - Mai Lang Vương ra lệnh.

Sao ngờ nghệch hướng sang chàng, Mai Lang Vương bấy giờ mời bỏ tay ra, cười tủm tỉm. Sao thấy chàng cười thích thú như vậy, em nghĩ rằng chàng đang đùa giỡn với mình, đôi má hồng hào lập tức phồng lên, trông hệt như quả đào vậy.

Mai Lang Vương càng tỏ ra thích thú hơn.

- Chuyện này… - Vĩnh Nghiêm bấy giờ cũng đã nắm được một phần sự việc, chàng bần thần, hướng mắt lên, ánh mắt trống rỗng.

Mai Lang Vương dẹp vẻ mặt trêu đùa đi, lấy lại sự nghiêm nghị. Chàng gật đầu dứt khoát, khẳng định với Vĩnh Nghiêm rằng tất cả đều là sự thật.


Vĩnh Nghiêm xếp báo cáo lại, thừ người hồi lâu.

Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, khả năng đối mặt với cú sốc của chàng đã tăng lên đáng kể. Chàng đã không còn quá bất ngờ với mọi chuyện nữa, đã nghiệm ra rằng, trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra cả. Hôm nay an toàn bình yên nhưng ngày mai có thể bão giông sẽ tới, quật ngã hết những hàng cây mà mình khổ công chăm bón.

Vĩnh Nghiêm nhắm chặt hai mắt, cả người run lên. Mặc dù thật cay đắng nhưng chàng chỉ có thể chấp nhận.

- Người đâu. - Vĩnh Nghiêm cho gọi thuộc hạ.

Quân lính và đầy tớ theo hầu chàng quỳ xuống bên sập, cung kính đợi lệnh. Vĩnh Nghiêm cúi xuống, thì thầm vào tai một tên lính điều gì đó, hắn lập tức nghiêm trang cúi đầu, ra hiệu cho những thuộc hạ khác cùng thực hiện nhiệm vụ.

Vĩnh Nghiêm rời khỏi sập, gật đầu với Mai Lang Vương. Chàng cũng đứng dậy, đợi Vĩnh Nghiêm sải bước rời đi thì mới nói với Sao - Em chuẩn bị phục trang cho ta đi.

Dù Sao không biết lí do gì Mai Lang lại muốn thay áo vào giờ này nhưng em không hỏi cũng không hề tỏ ra thắc mắc chút gì, lập tức chuẩn bị phục trang cho chàng. Khi các tiểu đồng giúp chàng thay áo và em phải rời đi, Mai Lang Vương nhắn nhủ - Em cũng thay áo đi, chúng ta sẽ cùng đến khu của Vĩnh Nghiêm.

- Dạ? - Sao vô cùng ngạc nhiên.

Nhưng rồi em cũng không truy cứu nữa, chỉ lẳng lặng trở về phòng.

Lúc hai người đến được khu của Vĩnh Nghiêm, thị vệ đã vây kín khắp mọi nơi. Họ chia thành từng nhóm từng nhóm bao quanh trong ngoài, trên tay họ mang theo đuốc, ánh lửa sáng rợp trời.

Mai Lang Vương dắt tay em điềm tĩnh tiến vào trong, những thị vệ thấy hai người đều nghiêm trang cúi chào, sự cung kính của họ dành cho em và chàng khiến Sao rất bỡ ngỡ, đó là lần đầu tiên em được chứng kiến quyền lực quân sự của Mai Lang.

Em chưa từng biết rằng chàng lại có uy với quân lính như thế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận