Lý Duy thấy Bảo Cầm bước ra, cười hỏi: “Tắm xong rồi?” Y buông rìu, cùng Bảo Cầm mang dục dũng ra ngoài. Vừa dọn dẹp xong, sân trước vọng đến một chuỗi tiếng động, là Hứa tiên sinh trở về.
Hứa tiên sinh đi vào sân, mỉm cười nhìn cả hai, tay ôm một đống đồ lớn, phủ lên trên bằng lụa đỏ. Lý Duy sửng sốt, “Tiên sinh đây là…” Hứa tiên sinh đáp: “Ta ra phố qua chỗ thầy số Trương xem ngày, thầy nói hôm nay là ngày tốt để cưới xin, nên ta mua luôn mấy thứ này, tối nay các con bái đường đi.” Lý Duy bật cười, Hứa tiên sinh so với hai người họ thậm chí còn nôn nóng hơn a, sau đó lại quay sang nhìn Bảo Cầm, thấy trên mặt hắn ửng lên một tầng hồng hồng, cũng không có vẻ gì là miễn cưỡng.
Ba người không ai phản đối, liền chia nhau ra sắp xếp bày biện. Hứa tiên sinh treo chữ Hỉ lên song cửa sổ, Lý Duy đặt bài vị phụ mẫu ở trên bàn trong đại đường, Bảo Cầm tới tây sương bày hai ngọn hỉ chúc (nến cưới). Giờ lành đã đến, Hứa tiên sinh đứng trước cổng đốt pháo, thúc hai người mau mau thay hỉ phục, chính thức bái đường.
Bảo Cầm đang loay hoay chỉnh hồng y trên người, lại nhìn sang Lý Duy, thật không biết Hứa tiên sinh kiếm đâu ra được hai bộ hồng y của tân lang. Hắn không phải nữ tử, đương nhiên không đội khăn tân nương. Lý Duy nắm lấy tay hắn, cả hai cùng tiến bước đến nhà chính. Hứa tiên sinh đứng một bên tươi cười, đảm nhận chức vụ hỉ nương (người dẫn dắt nàng dâu làm đúng lễ nghi). Trước tiên hướng phía ngoài cửa bái thiên địa, sau đó quay về phía bàn bái cao đường, cuối cùng mới đối diện nhau giao bái. Lý Duy dắt Bảo Cầm tới trước mặt Hứa tiên sinh quỳ xuống, “Tiên sinh, xin nhận của đệ tử một lạy.” Bảo Cầm trong lòng cũng cảm kích, Hứa tiên sinh không những mềm mỏng khuyên hắn theo Lý Duy, mà còn hao hết tâm tư tổ chức cho bọn họ một buổi từa tựa như hôn lễ, cái khấu đầu này là hắn cam tâm tình nguyện. Hứa tiên sinh vội vã nâng cả hai lên, luôn miệng rằng mình không dám nhận. Lý Duy cười: “Một ngày vi sư, cả đời vi phụ. Ngày đại hôn bái phụ thân, tiên sinh cứ yên lòng nhận cho.” Vành mắt Hứa tiên sinh đo đỏ, “Con hiếu thuận như vậy, chỉ tiếc cha con vô phúc hưởng thụ.” Hôm nay là ngày vui của Lý Duy, Hứa tiên sinh cũng không nhiều lời thêm nữa, chỉ lộ ra nét mặt tươi cười, đưa đôi trẻ mới cưới vào động phòng.
Trong phòng đã thắp hỉ chúc, rọi sáng nệm chăn lụa đỏ trên giường trông vô cùng bắt mắt. Bảo Cầm ngồi ở bên giường, tim nhảy thình thịch, Lý Duy cầm hai chén rượu bước tới, cười nói: “Bỏ qua màn vén khăn tân nương, nhưng rượu giao bôi thì nhất định phải uống.” Hai người ngồi thật gần nhau, cánh tay vòng qua cánh tay, nhiệt độ ấm áp trên cơ thể Lý Duy tựa như dồn hết lên mặt Bảo Cầm. Bảo Cầm đặt chén xuống, tay ra sức quạt quạt gió, “Tiên sinh mua loại rượu gì vậy? Thế nào mới uống một chén đã nóng hết cả mặt rồi?” Lý Duy cũng không vạch trần hắn, chỉ mỉm cười nói: “Không còn sớm nữa, chúng ta mau ngủ thôi.”
Bảo Cầm lí nhí ừ một tiếng, trong lòng ra sức mắng chửi bản thân không tiền đồ, trên mặt lại không giấu nổi vẻ mất tự nhiên. Hắn cởi lớp áo ngoài ra, chui vào trong chăn, hơi lạnh luồn qua mấy khe hở, buốt đến nỗi khiến hắn run lên cầm cập. Chợt thân thể ấm áp của Lý Duy nhích lại gần, hắn không tự chủ được kề sát vào đó. Lý Duy cười khẽ, “Lạnh đến vậy sao?” nhưng tay lại vòng qua ôm lấy eo Bảo Cầm. Bảo Cầm kìm nén chờ mong cùng hồi hộp, đợi thật lâu thật lâu, vậy mà Lý Duy vẫn chẳng hề động tay động chân. Lẽ nào y nói ngủ là ngủ thật? Bảo Cầm không có lý gì lại không thất vọng. Đêm qua Lý Duy lăn hắn qua lại tận mấy lần, cứ nghĩ tối nay dù không triền miên ân ái, chí ít cũng phải củi khô lửa bốc chứ. Tâm trạng hắn mất mát, ngay cả bờ vai cũng hơi trùng xuống.
Tiếng cười nhẹ của Lý Duy từ sau ót truyền đến, “Ngươi đang nghĩ linh tinh cái gì? Hôm nay đi đường dài như vậy, lại mệt mỏi cả ngày, nên nghỉ ngơi sớm đi. Ngươi đã là người của ta rồi, còn sợ ta không uy ngươi ăn no sao?” Bảo Cầm trên mặt nóng bừng, may mà trong bóng tối nên không nhìn thấy. Ai, trạng nguyên cái gì? Nói năng thô tục chả khác gì tên bán thịt! Nghe y nói như thể hắn thèm khát lắm vậy, hỗn đản! Bảo Cầm trong bụng thầm mắng Lý Duy, nhưng lại mơ hồ dấy lên chút ngọt ngào, xoay người lại hướng phía Lý Duy, “Ngươi…”
Cho dù không hoan hảo, nhưng đêm nay dẫu sao cũng là đêm động phòng hoa chúc, tuyệt đối không thể lên giường đã nhắm mắt ngủ ngay. Bảo Cầm muốn nói với Lý Duy cái gì đó, nhưng vắt hết cả óc mà vẫn không nghĩ ra. Ngươi nhớ hảo hảo đối đãi ta – không, yếu thế quá, mình đâu phải nữ nhân. Ngươi không được khi dễ ta – ai nha, nghe còn kì cục hơn. Sau này ngươi phải nghe lời ta – câu này hình như không phải để cho hắn nói…Nến đã bị thổi tắt, trong bóng đêm đôi mắt của Lý Duy ánh lên chút tia sáng, như đang mỉm cười chờ đợi Bảo Cầm lên tiếng. Bảo Cầm không nghĩ ngợi nhiều nữa, bất chấp bảo: “Ngươi, ngươi yên tâm, trong nhà có ta, sau này nhất định ta sẽ giúp ngươi kiếm được rất nhiều bạc!”
Lý Duy cười ha ha, hôn lên cái miệng đang khoác lác kia, dây dưa quyến luyến hồi lâu, mới than thở nói: “Vậy thì còn gì bằng, xem ra ta đã nhặt được một bảo bối rồi.”
***
Bảo Cầm bị cử động của Lý Duy đánh thức, trong phòng không thắp đèn, sớm mùa đông sắc trời u ám, hắn mơ mơ màng màng ngủ, còn tưởng rằng mình đang ở Xuân Phong uyển, nắm nắm lấy tay áo Lý Duy: “Khách quan phải về rồi ư?” Lý Duy định dậy sớm mở quầy, nghe xong dở cười dở khóc, hung hăng niết niết má hắn, “Bạch nhãn lang, gì cũng quên sạch trơn.” Bảo Cầm ư ư hai tiếng, lại tiếp tục chìm vào trong giấc ngủ.
Lần thứ hai tỉnh lại, trời đã sáng hẳn. Bảo Cầm vươn vai ngồi dậy, giương mắt nhìn hỉ phòng đỏ chót thật lâu, lại bịch một cái nằm xuống đệm, ôm chăn ôm mền lăn qua lăn lại mấy vòng trên giường, cười khúc khích. Hắn ngửi ngửi chăn, có mùi của Lý Duy, thỏa mãn hít sâu một cái, áp mặt vào đấy cọ cọ. Chờ hắn nhớ ra hôm nay là ngày đầu tiên sau hôn lễ, không nên tham ngủ như vậy, thì đã là chuyện của một lúc lâu sau. Hắn lười biếng xuống giường, đánh một cái ngáp, vào sân múc nước đánh răng rửa mặt, nước lạnh đến phát run, nhưng tinh thần lại càng thêm tỉnh táo. Thấy Hứa tiên sinh đang mở cửa sổ, Bảo Cầm tủm tỉm híp mắt nói: “Tiên sinh, chào buổi sáng.” Hứa tiên sinh nén cười, “Đã không còn sáng nữa rồi.”
Không lâu sau, Lý Duy dọn quầy trở về, chọt chọt cái trán Bảo Cầm: “Đồ lười biếng, ngày mai dậy sớm ra mở hàng với ta.” Bảo Cầm biết mình đuối lí, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý. Ba người cùng nhau dùng ngọ thiện, sau đó Hứa tiên sinh về phòng nghỉ ngơi, Lý Duy đang định mang Bảo Cầm vào trấn một chút, không ngờ lại có khách tới nhà.
Người đến tên là Chu Đại Tráng, người cũng như tên, vừa to lớn lại vừa đen, béo đến nỗi hai con mắt trên mặt suýt nữa tìm không thấy. Hắn chơi với Lý Duy từ nhỏ, cũng gần coi như thanh mai trúc mã, đến khi Lý Duy lên kinh đi thi mới tạm xa cách vài năm. Chu Đại Tráng hùng hổ xông vào trong sân, chỉ vào Bảo Cầm hỏi: “Đây là nam thê ngươi mới lấy?” Lý Duy gật đầu, “Hắn tên Bảo Cầm, hôm qua vừa mới về nhà chồng. Bảo Cầm, vị này là Chu Đại Tráng huynh, hảo bằng hữu của ta.” Bảo Cầm nín cười hồi lâu, thầm nghĩ trông tướng mạo tên này như vậy, lẽ nào cũng cùng nghề với Lý Duy? Bất quá ngoài mặt vẫn giả bộ hiền thê e thẹn, điềm nhiên hướng Chu Đại Tráng cúi đầu, “Lần đầu gặp mặt, Chu công tử.”
Chu Đại Tráng nhìn Bảo Cầm hồi lâu, quay sang Lý Duy than thở: “Ta nhìn thế nào cũng không thấy nam nhân có cái gì hay ho, bất quá nếu ngươi thích, nhất định là không tồi.” Bảo Cầm lấy làm kì lạ, xem ra Lý Duy và Chu Đại Tráng thật sự có giao tình rất tốt. Lý Duy ngạc nhiên hỏi: “Mới có nửa ngày thôi mà ngay cả huynh cũng biết?” Chu Đại Tráng đáp: “Trên dưới Khúc Nam trấn, xem có bao nhiêu ánh mắt dán trên người ngươi. Hơn nữa ngươi cũng đâu có giấu, còn đốt pháo dán chữ hỉ, trước đó lại có mấy tên tiểu tử nói ngươi ngắm trúng một…Ai, nói chung giờ mọi người trong trấn đều biết ngươi mới cưới một nam thê.”
Chu Đại Tráng mới kể được phân nửa, cảm giác có gì đó không thích hợp, Bảo Cầm cũng ẩn ẩn không vui, nhưng đó đều là ăn ngay nói thật nha. Lý Duy cười nói, “Thảo nào sáng sớm nay, khách đến mua thịt không nhìn thịt mà cứ nhìn chằm chằm ta.” Chu Đại Tráng thầm nghĩ, trước nay họ mua thịt chỉ để thăm dò ý tứ nhà ngươi, nếu không làm sao có chuyện cửa hàng Lý gia lại tấp nập hơn các hàng khác được? Có điều bây giờ những người đó hẳn đang đau lòng muốn chết, may mà tin Lý Duy đoạn tay áo đã truyền đi từ lâu, cũng không khiến bọn họ quá mức hoảng hốt. Lý Duy tiếp tục: “Huynh tới tìm ta có chuyện gì? Chúng ta ngồi xuống rồi nói.” Y kéo Chu Đại Tráng đến nhà chính, ngoảnh đầu hướng phía Bảo Cầm: “Chu huynh là khách quen, ngươi không cần câu nệ, cứ về phòng đi.”
Bảo Cầm gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới hành lý hôm qua mang từ Xuân Phong uyển đến còn chưa sắp xếp cẩn thận, Lý Duy lại tìm cho hắn không ít đồ cũ, liền trở về tây sương thu dọn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...