Buổi lễ đại điển đạo lữ được trải thảm đỏ, bày yến tiệc kéo dài từ trong Đông Sơn đạo cung tới ngoài đường, phủ kín toàn bộ núi non. Trên trời có hơn ngàn tiểu tiên tới đế quân, Phó Trường Lăng và Tần Diễn không tài nào nhận hết nổi rượu được kính, phải nhờ Vân Vũ và Thượng Quan Minh Ngạn chắn một số.
Nhưng người hăng hái nhất nhận nhiệm vụ này là Giang Dạ Bạch, dù tửu lượng của hắn không tốt chút nào. Chắn được bốn bàn tiệc cho hai người, mặt Giang Dạ Bạch đã đỏ lên, tay vỗ vỗ lên vai Tần Diễn, khản giọng nghẹn ngào: "Chim non...rồi sẽ có lúc mọc cánh bay...tới mùa giao phối...sẽ tìm...", hắn lại trừng mắt nhìn qua Phó Trường Lăng đầy oán hận.
3
Tần Diễn nghe phân nửa thì đã cười khổ, tay quàng vai sư phụ mình, y ngoắc ngoắc Vân Vũ đỡ Giang Dạ Bạch tới chỗ tiên hạc để chở hắn về đạo cung.
Phó Trường Lăng đứng cạnh Tần Diễn, tuy mặt đã hơi nhuốm sắc hồng nhưng vẫn còn tỉnh táo, hắn dùng tay che lại, kề sát tai y: "Đây là căn bệnh phụ thân khi gả nhi nữ sao?"
Tần Diễn trừng liếc hắn một cái, bất đắc dĩ: "Đừng có nói bậy", y lại quay đầu nhìn theo bóng lưng sư phụ mình và Vân Vũ dần dần mất hút, im lặng một lát rồi lại cười bảo, "Trường Lăng, ta cũng đã từng tự hỏi khi gặp lại sư phụ rồi thì ngài ấy sẽ thế nào, ta...sẽ thế nào."
Tần Diễn hít sâu một hơi, trong giọng hơi mang ý cười: "3000 năm, cũng đủ để thông suốt."
Phó Trường Lăng im lặng một lát, quay đầu qua thơm vào má y, bắt đầu lải nhải: "Đâu chỉ là thông suốt, ngươi nhìn cha ta xem, đêm trước đại điển còn kéo ta đi uống rượu lải nhải một trận nhưng toàn bảo mấy câu như 'thằng nghịch tử rốt cuộc thú tức phụ, đi cho khuất mắt phụ thân', rồi cái gì mà 'Nhân tức nhà họ Phó không thể chịu ủy khuất, nương của ngươi sẽ theo sát A Diễn, nó có việc gì thì ngươi chuẩn bị bị từ khỏi gia phả.'. Đây là thái độ của phụ thân với nhi tử thú thê đấy, còn sư phụ rõ ràng xem ngươi là gả cho ta, là gả đấy."
Tất nhiên Phó Trường Lăng không kể hết cuộc đối thoại hôm qua. Hai canh giờ liền, hắn đã nghe Phó Ngọc Thù kể về Tần Diễn lúc hắn còn trong bức tượng.
Tượng thần không thể di chuyển, 2500 năm ấy, hắn chỉ có thể nhìn Tần Diễn cô độc uống rượu, lẩm bẩm tên hắn lúc say, bàn tay vuốt nhẹ lên mặt tượng rồi tựa người vào hắn ngủ gục.
Hắn không biết Tần Diễn giảng đạo những năm đó thế nào, 300 năm y ở Nghiệp Ngục thế nào, hay những lúc y hỏi Phó Ngọc Thù đã tìm ra cách cho hắn hồi sinh hay chưa.
Mỗi lần nhớ tới chuyện này là khóe mắt Phó Trường Lăng lại hơi cay xè. Hắn dùng rượu che giấu, tay quàng qua vai Tần Diễn ôm nhẹ y, để đầu y tựa vào vai mình.
Cơ thể hắn ấm áp, cơ thể y ấm áp, không phải là dựa vào tượng đá.
Tần Diễn nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn: "Ngươi say rồi?"
Phó Trường Lăng lắc đầu, tay lại siết chặt hơn một chút: "Để ta ôm ngươi một lát."
Tần Diễn hơi mất tự nhiên khi hắn ôm y ở chỗ đông người, nhưng tay vẫn vòng qua vỗ vỗ lưng hắn vài cái: "Ừm".
Phó Trường Lăng buông y ra, cười cười nắm lấy tay y, mười ngón giao triền đi tới bàn tiệc tiếp theo.
Mặt trời như thỏi vàng nung chảy, rực rỡ chói lọi trong mây trắng. Tia nắng rơi xuống trên chiếc trâm bạch ngọc cài trên đầu Tần Diễn, phản chiếu nhẹ vào mắt Phó Trường Lăng.
Bông hoa bằng ngọc vẫn còn sáng trong, nhưng cây trâm bằng bạc đã hơi có dấu vết xỉn màu theo thời gian. Phó Trường Lăng nhớ đây là cây trâm mà hắn đã tùy hứng tặng cho y trước khi bước vào tháp ngộ đạo lần cuối cùng.
3000 năm, y vẫn giữ.
"Đi đi đi, tới bàn tiếp theo.", Phó Trường Lăng vội kéo y đi, che khuất đi sóng nước trong mắt.
Hắn tự nhận mình không phải là người đa cảm đa sầu, chỉ là có những lúc, người không thể tránh khỏi chua xót.
Khi ánh chiều tà rớt xuyên qua mây, soi vào sắc đỏ cùng màu trên hỉ phục thì cũng là lúc khách nhân cũng tan. Tư Mệnh Thiên Quân là vị khách cuối cùng nán lại chúc mừng hắn, sau đó cũng đi mất.
Phó Ngọc Thù và Lận Trần tới chỗ bọn họ, lão tặc lưỡi, hơi men nồng phà ra từ miệng: "Thôi, nhi tử 3000 năm rốt cuộc cũng dọn khỏi nhà, hai lão nhân gia chúng ta về trước, khỏi làm phiền tụi nhỏ chúng bây một khắc xuân tiêu."
Phó Trường Lăng cười cười xua xua tay, nhìn bóng song thân đi xa đó bỗng nhiên hét lớn: "Từ lúc 6 tuổi cha đã đưa ta ra khỏi nhà rồi! Lại tỏ vẻ!"
Phó Ngọc Thù quay đầu tính mắng cho nghịch tử một trận, vừa xoay đã thấy Phó Trường Lăng cúi đầu hành lễ về phía hắn.
Có lẽ do men say thấm tủy, hắn cũng cảm thấy hốc mắt cay xè, vội vàng kéo Lận Trần đi. Lận Trần cười bất đắc dĩ, ngự kiếm chở hắn đi về đạo cung.
Vân Vũ, Thượng Quan Minh Ngạn, Tạ Ngọc Thanh vẫn còn ở chỗ họ phân phó dọn dẹp yến tiệc. Vân Vũ vẫn quen việc như cũ, sai sử người khác rất thuận miệng, uy phong chẳng khác gì lúc hắn vẫn còn ở Hồng Mông Thiên cung.
Phó Trường Lăng lặng lẽ nhìn một lát, chợt cảm thấy bên đầu vai hơi nặng trĩu thì ngoảnh lại, đã thấy Tần Diễn mềm mại tựa đầu lên vai hắn tự bao giờ.
"Say sao?", Phó Trường Lăng vòng tay qua eo y vỗ vỗ, "Cần ta nhờ Tạ sư tỷ đưa ngươi về phòng trước?"
Tần Diễn ưm một cái nhẹ bằng giọng mũi, nhưng sau đó lại lắc lắc đầu: "Ta tự về được, không cần phiền Tạ sư tỷ."
"Vậy ngươi về trước đi. Để ta cáo biệt với mọi người rồi sẽ về đạo cung ngay."
Vạt áo đỏ thêu mặt trăng tung bay, Tần Diễn nhấc chân chầm chậm đi về đạo cung của mình. Phó Trường Lăng nhìn theo bóng y một hồi, tầm mắt mới chịu rời đi mà quay qua hô to với Vân Vũ: "Vân Vũ! Ngươi lo chuyện ở đây, ta về phòng bồi sư huynh!"
Vân Vũ đang say mê sai sử, nghe vậy bỗng trợn to mắt chạy nhanh về phía Phó Trường Lăng, "Không có ai nháo động phòng!? Để ta đi nháo cho, muốn Minh Ngạn đi luôn sao?"
Phó Trường Lăng xua xua tay tỏ vẻ chán ghét: "Ai cần lão già 3000 tuổi nhà ngươi đi nháo động phòng, còn Minh Ngạn hả, ta còn chưa biết hắn thật sự nhiêu tuổi đấy.", Phó Trường Lăng bỗng nhiên làm như lơ đễnh mà cất cao giọng, "Ây daaaa, giá mà Minh Ngạn và Tạ sư tỷ có hài tử thì ta đã có thể để hài tử bọn họ nháo động phòng rồi...."
Mặt Minh Ngạn đang đứng phương xa hơi đỏ lên, còn Tạ Ngọc Thanh vẫn bình tĩnh, lặng lẽ phóng kiếm khí về phía Phó Trường Lăng nhưng hắn nhanh chóng móc một lá bùa đón chặn lại, "Đã mấy trăm năm rồi, các ngươi còn chưa sinh nữa! Mau mau xuống hạ giới sinh một đứa đi."
Lời vừa dứt, thân ảnh của Phó Trường Lăng đã biến mất.
Lúc hắn xuất hiện lại thì đã ở trước cửa phòng mình. Đạo cung của hắn cũng không như ngày thường, bây giờ đang giăng đèn kết hoa. Phó Trường Lăng giả vờ giả vịt gõ cửa gỗ gọi to, "Sư huynh, sư huynh, ngươi ngủ chưa?"
Chờ một hồi lâu, tiếng cửa kẽo kẹt vang lên, bên trong vọng ra một giọng nói lờ đờ mỏi mệt: "Trường..."
Lời chưa dứt, Phó Trường Lăng đã phất tay đóng cửa, chân nhanh nhẹn bước vào ôm lấy người mặc hỉ phục, đầu đội kim quan đang đứng.
Tần Diễn cứng đờ thân mình, nhưng y cũng đã quen với tiếp xúc thân mật nên không còn bối rối, nhanh chóng vòng tay qua lưng hắn. Nhận thấy y đang ngầm đồng ý, Phó Trường Lăng cũng không kiêng dè mà tách ra một chút, áp lên môi y. Có lẽ là do hơi rượu trợ hứng mà Tần Diễn cũng chủ động hé miệng đưa lưỡi vào khoang miệng hắn, cũng quên đi xấu hổ thường ngày, dây dưa triền miên, chẳng bao lâu đã khiến cơ thể hai người nóng lên, tiếng vải vóc ma sát vang cùng tiếng nước bọt.
Phó Trường Lăng vẫn siết chặt lấy y, môi không ngừng dây dưa, chẳng biết khi nào mà kim quan trên đầu Tần Diễn đã bị rơi xuống, tóc đen dài xõa tung trên hỉ phục. Lưng y đụng vào chiếc bàn ở giữa phòng, không thể tiếp tục lùi, đành phải dựa vào đó mặc cho hắn tiếp tục càn quấy.
Tới lúc sắp thở không nổi nữa thì tay Tần Diễn mới chống cự đẩy ngực của hắn, vành môi đỏ vương chỉ bạc tách ra, y thều thào: "Chờ..."
Phó Trường Lăng bĩu môi: "Ta không chờ, ta đã chờ hơn 3000 năm rồi."
Câu đáp dửng dưng của hắn làm Tần Diễn nghẹn lời trong một chốc, bất đắc dĩ khàn khàn bảo: "Ngươi đừng nháo."
Phó Trường Lăng không chịu thua, nhờ có lần "động phòng sớm" lần trước mà lá gan của hắn đã lớn gấp đôi, không kiêng dè gì mà cắn vào cổ Tần Diễn một cái làm y ăn đau rên lên. Hàm răng tách ra để lại một dấu đỏ chói mắt.
Hắn áp trán mình lên Tần Diễn, hai tay phụng lấy gương mặt đỏ bừng của y, trong giọng không thể giấu đi sung sướng: "Ngươi là đạo lữ của ta, Tần Diễn, ngươi là đạo lữ của ta."
"Ta thích ngươi, sư huynh, ta thích ngươi."
Từng câu từng chữ hắn lặp lại tới lui đều tràn ngập ý cười, sung sướng, động lòng, như cùi trống gõ vào trong tim Tần Diễn khiến y cũng chỉ có thể buột miệng đáp lại theo bản năng: "Ta cũng thích ngươi."
"Vậy ta làm gì ngươi cũng chịu?", Phó Trường Lăng mở mắt ra nhìn thẳng vào y, đôi mắt hơi động tình, nồng say, nâng niu, quý trọng.
Tần Diễn không chút do dự cười đáp lại, vòng tay qua cổ hắn, ừm một cái thật khẽ.
Phó Trường Lăng sung sướng áp lên môi y, tiếng bàn lạch cạch vang lên, vải vóc loạt soạt hơi loạn trên người nhưng vẫn chưa cởi bỏ. Vai ngoại bào trễ xuống trên vai Tần Diễn lộ ra xương bả vai, tay vẫn vòng qua Phó Trường Lăng, tiếng thở gấp vang lên trong phòng hòa vào ánh trăng soi qua cửa sổ.
Bàn tay của Phó Trường Lăng đặt trước ngực y, vẫn cách một tầng vải để yêu thương. Lớp trung y màu trắng hơi xuyên thấu thấy được vệt mực đỏ. Vệt mực ấy như đã được ai dùng để đề bút họa nên nụ hoa anh đào đang bừng bừng sức sống muốn nhú lên khoe sắc. Nụ hoa lẻ loi ấy dù cô độc vẫn kiên cường, chờ đợi cho đến khi đồng bạn bên cạnh mình cũng bắt đầu được họa nên, cùng nhau triển lộ cảnh xuân.
Phó Trường Lăng hạ thấp đầu, lưỡi hồng nhạt đảo quanh nụ hoa dưới áo trắng khiến cho bừng lên sức sống, đỏ thành một màu chói mắt. Vành môi khẽ ngậm, nước miếng ướt át thấm vào, cắn lấy nụ hoa khiến người nọ run lên một chút.
1
Tần Diễn như sắp không chịu nổi tra tấn này nữa, y siết chặt tay đang bấu vào tóc Phó Trường Lăng, sau đó lại thấy đầu hắn thấp thêm. Tiết khố được cởi xuống mắc lên trên mắt cá, y cảm giác được xuân thủy đang tẩm rửa qua thứ ở giữa hai chân. Sự ấm áp của dòng nước làm y mê muội không muốn thoát ra. Y ráng nhịn xuống tiếng rên rỉ, cái cổ trắng đang ngưỡng lên cũng bắt đầu hạ xuống, mở đôi mắt đầy tình cùng sóng nước nhìn xuống người đang cúi phía dưới, tay vuốt vuốt tóc hắn: "Đủ rồi..."
Người phía dưới vẫn không đáp lại, bàn tay săn chắc trong ống áo rộng đỏ thẫm vẫn giơ thẳng lên phía trên bắt lấy nụ hoa đào muốn hái xuống, khiến cho cành cây khẽ run rẩy theo động tác hái hoa của hắn. Đầm mình trong dòng thủy triều dâng lên từng tấc, nơi tuôn sóng triều bị chặn lại bởi một cành cây bạch dương thanh mảnh mà cứng cáp. Tần Diễn hốt hoảng trong lòng, môi mím chặt rốt cuộc dùng hết sức để mở ra, nghẹn ngào từng âm như muốn thút thít: "Ngươi...đừng...."
Phó Trường Lăng lẫn Tần Diễn đều đang mặc y phục, lớp vải vóc lụa là che khuất đi dục vọng con người, mặt trời khi nãy bị bắn hạ xuống đất giờ lại đang tái sinh sóng đôi cùng mặt trăng. Phía dưới đây chỉ còn một mảng sắc đỏ rực lửa mơ hồ đang ráng che lấp đi dòng suối ẩn hiện, không hề có mây trắng rướm tà chiều như phía trên. Một bàn tay vòng qua eo, như có như không chạm vào, tưởng như mát rượi nhưng nóng cháy. Phó Trường Lăng lại đứng về lại chiều cao của mình, hắn khẽ nghiêng mặt thì thầm vào tai Tần Diễn:
"Sư huynh, A Diễn, Tuế Yến đạo quân, ta làm gì cũng được sao?"
Giọng nói chất chứa ý cười pha lẫn tiếng thở, trêu hoa ghẹo nguyệt chọc vào lòng người khiến cho mặt bàn run lên một khắc, lạch cạch lạch cạch vọng vào tai. Hắn đã lật người y qua, vị trí thay đổi khiến cho phần trên bị đè thấp sát vào mặt bàn, eo lửng lơ. Tiếng nhớp nháp bị che khuất bởi tiếng thở, vạt lửa đỏ bỗng bị nước xối dập tắt một vùng, mặt trăng giờ đã ngoảnh mặt vào khe núi như ái ngại trước lữ khách tỏ tình. Phó Trường Lăng giơ ngón tay khẽ giọng niệm chú: "Thiên địa nhập pháp, nước."
Trên đầu ngón tay bỗng trơn trượt, cách một tầng áo bào đỏ, hắn dùng ngón trỏ vuốt dọc theo sống lưng y xuống eo. Cái lạnh không trực tiếp chạm vào lại khiến người khác cảm thấy khó chịu nóng bức, tiếng vải cọ xát vang vọng, vạt áo đỏ thoắt ẩn thoát hiện rồi được vén lên hoàn toàn, để lộ mảnh đất chưa ai khai phá vô cùng trần trụi. Kẻ khai phá từng bước nhập động, dè chừng để không kinh động bên trong. Tiếng nức nở càng ngày càng rõ, âm gọi tên người càng lúc càng khản đặc, ngón tay luyến tiếc dời đi nhẹ nhàng mở đai lưng.
Loạt soạt, đai lưng hoàng kim cùng tiếng ngọc bội leng keng chạm mặt đất, lập tức theo lời người niệm chú xếp gọn trên đầu giường. Hỉ phục đỏ thẫm rốt cuộc rơi, mặt trăng mặt trời nằm cùng một chỗ giao hòa, thứ sót lại chỉ còn mây trắng.
Phó Trường Lăng nhẹ nhàng phất mái tóc đen của Tần Diễn ra trước ngực y, sợi tóc phủ xuống che khuất cạnh bàn, ngoan ngoãn nằm yên chờ ai đó bắt lấy, đong đưa theo tiếng kẽo kẹt. Phó Trường Lăng hôn vào gáy Tần Diễn, ngón tay men theo đường cong của lưng khiến cho eo y lại hạ thấp một chút, bàn tay run rẩy chống lên mặt bàn dần cong lại siết thành quyền theo từng động tác ra vào. Tần Diễn muốn quay đầu lại nhìn hắn nhưng không thể kiểm soát được cơ thể, chỉ biết toàn quyền trao cho người đằng sau, mặc hắn sinh sát.
"Trường Lăng....Trường Lăng...."
Nghe tiếng người hắn yêu hai đời thều thào gọi hắn, sung sướng xen lẫn dục vọng dâng lên trong lòng, nhưng thứ thoát ra lan tràn trên hành động chỉ có dịu dàng cùng nâng niu. Giọng điệu lơ đễnh tùy tính, mang theo trêu chọc lại vang lên niệm từng câu thơ: "Hoa lá sinh sôi nét đậm đà. Xanh xanh tán lá nẩy hồng hoa."
Hắn không dùng ngôn linh, hắn chỉ đơn thuần muốn trêu chọc Tần Diễn mà thôi. Không thể quá mức trêu chọc qua hành động, chẳng lẽ không thể chiếm tiện nghi qua miệng ư? Bàn bỗng rung mạnh khiến người suýt té ngã, chén rượu sái ra bàn lẫn vào vệt nước ướt khác đã ở đó tự bao giờ, bàn tay đỡ eo lập tức ghìm chặt không buông, muốn khảm người này vào trong cốt tủy. Vòng eo lại thấp hơn, phía trên sắp chạm đến mặt bàn khô sần, lúc cọ vào lúc nâng lên như bị nhiều bàn tay cùng lúc che chở toàn cơ thể, ngứa ngáy cùng cực.
5
Phó Trường Lăng lại mềm mại cất giọng, lần này lại pha chút ý làm nũng gọi Tần Diễn: "Sư huynh, huynh thích thơ gì, ta đọc cho huynh nghe. Hay huynh thích ta tự làm thơ tặng huynh? Nhìn phía trước của huynh, phía dưới của huynh, tất cả đều là hoa đào nở rộ. Tiên giới bốn mùa quanh năm, nhưng ta vẫn thấy mùa xuân là đẹp nhất."
"A Diễn, ngươi còn nhớ lần đầu chúng ta định tình không, ta từng bảo thích mùa xuân, ngươi hẹn ta sau khi ra ngoài mật cảnh sẽ tới gặp ta, mời ta uống một chén rượu lúc xuân noãn hoa khai. Nhất Kiếm Xuân Sinh, một nhát kiếm ấy khảm vào trong lòng ta, dù cho lúc ấy mắt ta mù lòa."
Ta thật sự mù, bởi vì mù, mà lỡ ngươi một đời.
Giọng nói càng lúc càng dịu dàng như gió xuân khiến tai Tần Diễn chỉ tràn ngập lời hắn nói, mùa xuân như hiện ra trong mắt. Là khung cảnh năm đó nhưng thay vì cánh đồng tuyết, lại là hai thiếu niên cùng đứng dưới hoa đào.
Phó Trường Lăng không mù, mà y, cũng dắt hắn đi bằng chính bàn tay mình.
Mùi đàn hương huân trong phòng quanh quẩn nơi chóp mũi, làm người thanh tỉnh trong thoáng chốc. Tần Diễn mở đôi mắt ngập sóng nước đỏ bừng, sống lưng hơi căng lên cùng đôi chân dựng thẳng, tìm lại sức lực xoay người, đứt quãng bảo: "Trường Lăng...ta muốn nhìn ngươi..."
Phó Trường Lăng kinh ngạc trong thoáng chốc, rồi lại nhanh chóng rời đi cách y một khoảng, để y có thể thoải mái lật người lại. Tần Diễn mò tay phải ra sau vịn vào mặt bàn, khẽ nâng người ngồi lên đó, sau đấy lại vòng tay qua cổ hắn, cụng cái trán đầy mồ hôi của mình vào trán hắn, thủ thỉ: "Không phải tại ngươi, là tại ta không sớm nói cho ngươi. Ta và ngươi đều từng gánh quá nhiều thứ. Ngươi không có lỗi, chuyện qua hết rồi."
Phó Trường Lăng đỏ bừng mắt, lần đầu tiên mất kiềm chế mà vồ người này xuống, trong miệng chỉ biết lặp đi lặp lại: "Tần Diễn, ta thích ngươi."
Ta thích ngươi, ta thích ngươi.
Thanh âm vọng trong phòng, cắn nuốt huyết nhục, từng đợt ra vào, một tấc không rời. Nơi dưới của họ gắn chặt vào nhau, qua một hồi lâu vẫn chưa chịu buông, dù cho nước mắt đã khô nơi khóe mi, dù cho đã hai lần sóng triều ùa đến thoát khỏi kiềm chế, rót vào trong sơn cốc.
Tần Diễn thả lỏng người, Phó Trường Lăng bế người đã mỏi mệt lên mà đặt trên giường. Gối gấm chăn đỏ, rèm lụa hồng che lại, cảnh xuân tiếp tục không ngừng.
Phó Trường Lăng lại ngước mặt nhìn Tần Diễn đang ngồi trên người mình, vì ngại lòng bàn tay dính nhớp mà dùng mu bàn tay chạm vào mặt y, trơn bóng mềm mịn. Hắn lại cười cười đọc thơ: "Chăn gấm trời lên rọi nắng nung. Gối san xuân gợi giấc tan nồng."
Đầu gối cọ vào lớp chăn mềm nên không hề đau đớn, Tần Diễn dường như vẫn còn hơi say men mà lim dim nhìn hắn, chỉ là tiếng rên rỉ không còn chút khắc chế nào như ban đầu, y chống tay lên ngực Phó Trường Lăng tìm chỗ dựa, trong con ngươi thanh lãnh giờ lại hơi mang ý cầu xin.
"Ngươi còn ổn không?", Phó Trường Lăng dùng hai bàn tay ghìm y lại, dù cho hai người đều là tiên nhân bất tử thì hắn cũng không muốn y phải mệt mỏi.
Tần Diễn hé mắt nhìn hắn, im lặng một hồi rồi cũng đành ngại ngùng nói ra lời thật: "Cái này...thôi ngươi vẫn giúp ta đi."
Phó Trường Lăng buồn cười trong lòng, đúng là làm khó Tần Diễn phải nói mấy câu này.
Vậy nên hắn lại giành quyền chủ động, hôn nhẹ lên môi y.
...........
Chờ tới khi cả hai đều đã mơ mơ màng màng, Phó Trường Lăng áp người đè lên lưng y, cắn lỗ tai hỏi y: "Sư huynh, có phải dù ta làm gì, ngươi cũng sẽ thích ta?"
Tần Diễn lười biếng ừ một tiếng qua giọng mũi, cũng ngay một khắc đó, Tần Diễn nhịn không được mà căng thẳng siết chặt đệm trải phía dưới
"Phó Trường Lăng.", tiếng Tần Diễn mang theo run rẩy, Phó Trường Lăng đè nặng y, không cho y giãy giụa một chút nào.
"Không phải thích ta sao?" Phó Trường Lăng cười khẽ, "Sư huynh, nói dối là phải bị phạt."
Chờ đến khi trời sắp sáng, Phó Trường Lăng cuối cùng mới kết thúc. Hai người nằm ở trên giường, Tần Diễn đã không còn chút sức lực nào. Phó Trường Lăng ôm lấy y, lười biếng nói: "Sư huynh, còn thích ta sao?"
Lần này Tần Diễn rốt cuộc có đáp án chắc nịch: "Không thích, cút."
Phó Trường Lăng cười ra tiếng, hắn dùng mũi cọ y, vui vẻ nói: "Ta không cút."
"Ta thích ngươi, thật sự thích ngươi."
Hắn thích Tần Diễn, người sẽ nổi giận, sẽ vui vẻ, sẽ mắng kêu hắn cút, cũng sẽ giả vờ hồ đồ dù biết mọi chuyện, nhặt hắn khi hắn cải trang thành mèo về nhà, hôn hôn hắn.
Bọn họ gặp nhau một đời này.
Gặp trong cuộc đời dài đằng đẵng, nhưng vẫn vững vàng, mang theo sức sống bừng bừng.
Có lẽ là vì khi quen biết phải đối mặt với sóng to gió lớn, bởi vậy nên khi thương nhau, mới có thể tế thủy trường lưu.
-------------
Lời Editor:
Dạ lần này hết fic thật rồi, bà con ăn thịt trừu tượng cho vui nhé, nhưng nghe cũng nóng cả người-
Bài thơ Đào Hoa Hành, bản dịch từ thivien.net.
Tôi không lo lấp hố mà đi edit fic H......và tôi muốn nữa.....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...