25. Kim chủ bảo bảo
Từ lần trước cãi nhau trong điện thoại, cả một tuần Vương Nhất Bác không gọi về nhà nữa, bố mẹ cũng không tìm cậu, tất cả đều gió êm biển lặng, thế nên cậu không kìm được mà nghĩ, bên dưới mặt nước không chút gợn sóng đang ẩn giấu lốc xoáy và mạch nước ngầm đáng sợ đến mức nào.
Cậu thừa nhận, có một nháy mắt cậu đã mềm lòng, nghĩ đến bố mình bằng ấy tuổi rồi còn phải đi tù, khó tránh khỏi không đành lòng, nhưng cậu quả thực không lấy đâu ra tiền được nữa, cách có thể nghĩ ra được chỉ có bảo Vương Nhất Kiều lấy nhà mua để cưới ra bán mà trả nợ, dù gì chú cũng là một trong các bị cáo, Vương Nhất Kiều cũng không thể bỏ mặc không cứu cả bố mình chứ? Hơn nữa cho dù bây giờ hắn không chịu bán, thì một khi chú bị định tội, căn nhà vẫn sẽ bị ngân hàng công khai đấu giá, đến lúc đó vẫn là hai bàn tay trắng thôi.
Vương Nhất Bác nghĩ kỹ cách nói chuyện, rồi gọi điện cho Vương Nhất Kiều, ngoài ý muốn phát hiện ra cái giọng bình thường vui cười giả đối của đối phương đột nhiên trở nên vô cùng nóng nảy, chưa đợi cậu nói ra ý mình, hắn ta đã mất kiên nhẫn cắt ngang: "Bác cả trả tiền rồi, người đầu tư cũng rút đơn kiện rồi, mày không biết à?"
Vương Nhất Bác vừa mừng vừa sợ, đồng thời thấy bất an kỳ lạ: "Ông ấy lấy đâu ra nhiều tiền thế?"
"Nói là đi khắp nơi vay mượn mấy ông bạn cũ. Ai biết đâu, có tiền để trả là được rồi còn gì? Ai rảnh lo từ đâu ra."
2
Vương Nhất Bác thấy chuyện đã được giải quyết, lòng cũng lắng xuống, cậu biết trong hoàn cảnh này thì Vương Nhất Kiều nhất định sẽ không chịu bán nhà, cũng lười phí lời nữa, đang chuẩn bị cúp máy, lại nghe đầu bên kia có mấy câu mơ hồ không rõ, ngay sau đó là một tiếng "ầm", như có cái gì vừa đổ, tiếng mắng chửi tức tối của Vương Nhất Kiều vang lên: "Đm nó tự nhiên có người đến điều tra thuế thì cũng thôi đi, lại còn dây vào phòng chống mại dâm? Đm thằng chó nào gài bố?!"
5
Vương Nhất Bác cũng không quan tâm thằng anh họ rác rưởi của mình bị ai gài, chỉ bái tạ vị hảo hán kia trong lòng, cũng ấn ngắt điện thoại luôn.
5
Đến tối, cậu quả nhiên nhận được tin nhắn của mẹ, nói rằng chuyện kiện tụng đã được xử lí, bố cậu kịp thời trả hết tiền nợ năm trước và tiền vi phạm hợp đồng, bảo cậu đừng lo. Rồi lại nói mấy ngày nay bố cậu áy náy thế nào, hối hận thế nào, sợ không thể nhận được sự tha thứ của cậu thế nào, mong cậu có thể cho họ một cơ hội. Cuối cùng, mẹ cậu bảo ngày mai sẽ gửi mấy món tự làm sang cho cậu, cũng làm một phần định gửi cho Tiêu Chiến, nhưng lại thấy đường đột quá nên cùng gửi cho cậu luôn, nhờ cậu chuyển đi.
Một tin nhắn rất dài, Vương Nhất Bác đọc đi đọc lại bốn năm lần, nói là thờ ờ thì đương nhiên không phải, nhưng mấy năm nay cậu đã quen thất vọng, cũng không dám tuỳ tiện nhặt nhạnh hy vọng gì nữa, huống hồ hơn 3000 vạn đấy đến từ đâu cậu còn không biết rõ. Tuy rằng cậu chẳng lăn lộn trong cái giới ấy được ngày nào, nhưng lại biết rõ tình trạng hai bàn tay trắng của bố mình, khó mà vẫn còn cái kiểu bạn cũ sẵn sàng móc một khoản tiền lớn ra giúp được.
Vương Nhất Bác thật sự không yên lòng, liền gọi điện hỏi mẹ, đối phương quả nhiên không nói rõ ràng, bị hỏi đến liền nóng nảy, nói: "Người tốt cho bố mẹ mượn tiền không muốn để lộ danh tính, thế nên bố mẹ chưa nói với ai cả, con cũng đừng hỏi, tóm lại là con cứ yên tâm, không phải vay nặng lãi đâu, bố con sẽ không ngốc đến mức vặt đầu cá vá đầu tôm đâu."
Vương Nhất Bác lạnh lùng hắng giọng: "Chẳng phải ông ấy vẫn luôn làm chuyện như thế sao? Vặt đầu cá, vá đầu tôm, đào hố lớn lấp hố nhỏ. Có chuyện gì thì tốt nhất là nói từ bây giờ đi, mấy năm nay mọi người đã dành cho con quá nhiều bất ngờ rồi."
Giọng mẹ câu hơi nghẹn lại, "Con ngoan, mẹ biết... mấy năm nay đều là do mẹ vô dụng, không thể bảo vệ con, cũng không có năng lực thuyết phục bố con..."
Bà nói rồi lại muốn khóc, Vương Nhất Bác lập tức căng não, "Được rồi được rồi, mẹ, mẹ đừng khóc nữa, chúng ta giải quyết vấn đề trước được không? Bố mẹ có thể không nói cho con biết người cho vay là ai nhưng cũng phải cho con cách trả người ta chứ? Chúng ta cũng không thể lấy không tiền của người ta được."
"Bố con còn đang hỏi, đợi hỏi xong sẽ báo cho con."
Vương Nhất Bác cứ cảm thấy không đáng tin cậy, làm gì có người nào cho vay mà lại không nói đến chuyện phải trả? "Người tốt" trong miệng mẹ mình nhiều tiền đến điên rồi à?
"Mẹ, mẹ chắc chắn đó là người đứng đắn chứ? Liệu có lợi dụng bố con rửa tiền không thế?"
"Không phải người làm ăn buôn bán đâu." Mẹ cậu nói, "Con không cần lo, nếu sau này cậu ấy đồng ý nói thì bố mẹ sẽ nói với con đầu tiên."
Vương Nhất Bác đầy bụng tâm sự, nhưng mẹ cậu không nói, cậu cũng không có cách nào, "Vậy được rồi, hai ngày nữa con sẽ gửi phí sinh hoạt tháng này cho mẹ, về sau chắc là cũng tầm này thôi, nếu con có quên thì mẹ nhớ nhắc con, gọi cho Tiểu Mã cũng được."
"Không cần không cần," mẹ cậu từ chối, "Tháng này bố mẹ tạm thời không cần đến tiền, con cứ giữ mà tiêu, mua chút đồ cho Tiêu Chiến cũng được."
Đây đã là lần thứ hai bà đề cập đến Tiêu Chiến trong cuộc nói chuyện này rồi, Vương Nhất Bác cảm giác có chỗ nào đó không đúng, nhưng chưa đợi cậu suy nghĩ xong, mẹ cậu đã nói: "Mẹ với bố con mấy hôm trước đi nộp tiền điện thoại, có một hoạt động rút thăm trúng thưởng, bố mẹ liền thử xem, không ngờ lại trúng giải nhất, du lịch bằng du thuyền sang trọng, tổng cộng mười lăm ngày..."
"Giả đấy," Vương Nhất Bác lập tức nói: "Đừng để chúng nó lừa."
"Ban đầu bố con cũng bảo là giả, nên bố mẹ liền về nhà luôn. Kết quả ngày hôm sau công ty du thuyền lại gọi đến nhà, nói đã sắp xếp chuyện ăn ở xong xuôi rồi, bố mẹ chỉ cần xách vali lên thuyền là được. Bố con tra địa chỉ công ty du thuyền kia trên mạng, đến tận nơi xác nhận, đúng là thật, hơn nữa cũng không ai tìm bố mẹ đòi tiền cả... Hay là mẹ đưa bảng hành trình cho con xem nhé?"
"Cũng được." Vương Nhất Bác, "Đừng hứa hẹn gì vội, để con nhờ người tra xem."
Mẹ cậu liên tục đồng ý.
"Anh biết kì lạ nhất là chỗ nào không?" Vương Nhất Bác nằm trên giường, giơ pad gọi video với Tiêu Chiến, "Em bảo Tiểu Mã gọi cho từng khách sạn nhà hàng, dùng tên và hộ chiếu của bố mẹ em tra thì đều ra cả. Mấy chỗ đó đến thì phải tiêu tiền thật, nhưng mà đến cuối cùng không đến thì cũng không mất gì cả. Hơn nữa đại sứ quán xác nhận visa cũng là thật, thật sự có kẻ lừa đảo kín kẽ đến mức này sao?"
Tiêu Chiến đang nằm úp, điện thoại đặt trên gối, một tay chống đầu, vẻ mặt lười biếng thổi mái tóc vừa sấy khô, cười nhẹ nghịch ngợm: "Chưa chắc đã là lừa đảo mà, có khi bố mẹ em may mắn thật."
"Thật sự sẽ có người may mắn đến mức này sao?" Vương Nhất Bác miết môi nói: "Em rất khó mà tin được."
"Sao lại không tin? Bản thân anh không phải một ví dụ có sẵn đây sao?"
"Anh?" Cậu hiếu kỳ hỏi: "Bảo bảo gần đây gặp được chuyện gì tốt sao?"
"Lần đầu tiên trong đời anh muốn kết hôn, liền gặp được em, đây chẳng phải là siêu cấp may mắn sao?"
Đắc ý dào dạt như thế, phảng phất như thể cậu thật sự rực rỡ mà xa xôi vô cùng, Vương Nhất Bác cười nói: "Đây hình như là lời thoại của em mà. Em mới là người may mắn nhất chứ."
Tiêu Chiến nằm sấp xuống, dùng gối che nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt lấp lánh, đã bắt đầu ngại ngùng rồi, anh thẹn thùng oán trách: "Em lại bắt đầu rồi đấy..."
"Nói thật cũng không được à?" Cậu nhảy xuống giường, quay màn hình ra ngoài cửa sổ, "Anh xem bầu trời đêm ở chỗ em này, có rất nhiều sao, em cảm thấy, từ khi gặp được anh, đến cả sao trên trời cũng sáng hơn trước, hơn nữa chúng còn biết hát."
Đôi mắt kia vì ngọt ngào và vui vẻ mà cong cong, Tiêu Chiến hỏi: "Chẳng lẽ từ lúc gặp anh đến giờ chỗ em chưa từng mưa sao?"
"Mưa rồi, nhưng nước mưa sạch hơn trước, tiếng gõ vào cửa sổ cũng trở nên rất dịu dàng."
3
Tiêu Chiến đỏ mặt cười, lại giả vờ nghiêm túc hỏi: "Có phải lấy mấy câu từng nói với người yêu cũ ra dỗ anh không, tiểu thiên tài yêu đương này?"
"Không có." Vương Nhất Bác vô tội thành thật nói, "Lúc trước em... Nếu có ai nói mấy câu này với em, em sẽ cảm thấy người ta có vấn đề, phải uống thuốc mới được."
"Được thôi, tin em vậy." Tiêu Chiến nháy mắt cười, "Du thuyền xa hoa mười lăm ngày, so với những ngôi sao biết hát và những hạt mưa tu luyện thành tinh thì có vẻ cũng chẳng là gì."
Vương Nhất Bác đã quên biến chuyện này trong lúc nói chuyện, bây giờ nghĩ lại, dường như cũng không còn lo lắng như lúc đầu nữa, đây là ma lực của Tiêu Chiến, chỉ dùng giọng nói là có thể trấn an, chỉ dùng tiếng cười là có thể chữa khỏi.
"Anh nói đúng, có lẽ bọn họ cũng giống em, bởi vì gặp được anh mà có được may mắn." Cậu quay màn hình lại, nhìn chăm chú vào đôi mắt Tiêu Chiến trong màn hình, dưới bầu trời đầy sao hạ thấp giọng nói: "Có được Tiêu Tiêu là điều tốt nhất mà em gặp được, tốt đến mức tất cả những chuyện không tốt trước kia đều không đáng nhắc đến nữa."
"Em nói như thế, cứ như thể anh đang cứu vớt em ấy." Tiêu Chiến cười lắc đầu, "Nhưng anh không cứu em, em không cần được cứu, em là ánh sáng trong lòng rất nhiều người, bọn họ đi theo em không phải vì thấy em đáng thương, mà là bởi vì em rực rỡ đến mức không thể bỏ qua được. Cún con, tuy là em không thích làm minh tinh, nhưng em thật sự hợp lắm, em sinh ra vì sân khấu và màn ảnh. Anh không cứu vớt ai cả, anh chỉ là bất giác bị một ngôi sao hấp dẫn, sau đó yêu cậu ấy mà thôi."
Đây là ma lực của Tiêu Chiến, trao đi tình yêu mà không ràng buộc, trao đi sự chân thành mà không đòi được trả lại. Luôn luôn thấu hiểu, luôn luôn tôn trọng, khi cậu cảm thấy mình yếu đuối vô dụng, sẽ luôn luôn nhắc nhở cậu rằng: Em là một ngôi sao toả sáng, em không ở dưới kênh, em ở bên cạnh ánh trăng, cũng ở trong trái tim anh.
1
Vương Nhất Bác khe khẽ thở dài, "Nhớ anh quá đi," cậu nói, "Thật muốn bay đến bên cạnh anh mà."
Tiêu Chiến mất mát rũ mắt, "Anh cũng thế, đã 37 ngày không gặp nhau rồi... Tuần sau quay show em vẫn không đến được sao?"
Cậu thật sự không đành lòng nói cho người yêu biết lịch quay của mình kín đến mức xin nghỉ mấy giờ cũng khó, chỉ nói: "Em sẽ cố vậy, ngày mai hỏi lại đạo diễn xem có thể quay trước mấy cảnh được không, lùi mấy cảnh lên trước."
Tiêu Chiến lại nói: "Hay là thôi đi, không có đạo diễn nào lại thích diễn viên phân tâm mà, em cứ yên tâm quay đi, rồi cũng sẽ có cơ hội gặp thôi mà." Nói đến đây Tiêu Chiến lại cười rộ lên, "Càng không được gặp như thế, em sẽ càng nhớ anh hơn đúng không? Anh sẽ để em nhớ anh mỗi ngày, không có thời gian nhớ đến những người khác nữa."
Cậu cảm thấy buồn cười, "Nhưng người khác là ai? Em làm gì có 'những người khác' nào?"
Tiêu Chiến hừ nhẹ một tiếng, lẩm bẩm nói: "Không có tiền thì cũng có nhàn, ai biết em có gì không..."
2
Vương Nhất Bác cười ha ha, cái câu "không có tiền, có nhàn cũng được" mà Tiêu Chiến nói ba tháng trước cậu không lĩnh hội được, bây giờ đã sâu sắc cảm nhận được thói quen thỉnh thoảng phải ăn giấm của thỏ con này, nhưng cậu không những không thấy khó chịu mà còn rất thích, thích được người mình yêu để ý đến, trân trọng, tuỳ tiện mà bướng bỉnh yêu cầu mình phải thoả mãn lòng chiếm hữu của anh.
"Tiêu lão sư phải tự tin lên, chắc em sẽ không gặp được ai có tiền hơn anh nữa đâu," Vương Nhất Bác cười nói, "Kim chủ bảo bảo của em."
Mỗi tháng Tiêu Chiến sẽ đều giành thời gian đến nhà Tiêu Tuân thăm non bé "Tiểu Trư" gửi nuôi ở đó, mèo con được Tiêu Tuân, à không, được dì giúp việc nuôi rất tốt, mới hơn hai tháng mà nó đã từ con mèo bé bằng bàn tay lớn đến mức có thể nhảy nhót tung tăng từ sô pha sang ghế bàn ăn rồi. Tiểu Trư vẫn còn nhớ mùi vị của Tiêu Chiến, thân thiết lại gần tay anh làm nũng đòi vuốt ve, Tiêu Chiến mà vươn tay gãi cằm nó là nó sẽ nằm xuống lộ cả cái bụng ra.
Nhưng Tiểu Trư có hơi sợ Tiêu Tuân, đặc biệt là sau khi đụng đổ mấy ly nước trên bàn sách làm hỏng máy tính của Tiêu tổng. Tiêu Tuân đối xử với nó cũng không được khách khí cho lắm, "Heo", Tiêu Tuân chỉ vào lâu đài mèo tốn cả đống tiền mua, ra lệnh: "Về ổ của mày đi!"
1
Tiểu Trư lập tức xoay người đứng dậy, ngậm món đồ chơi mới, một con chuột cao su mà Tiêu Chiến mua cho, buồn tủi chui vào lâu đài.
Tiêu Chiến không khỏi bật cười: "Tiêu tổng được quá nhỉ, còn biết thuần thú cơ à."
"Ở chỗ anh thì đứa nào cũng phải tuân theo quy củ hết," Tiêu Tuân mặt không biểu cảm nói: "Cho dù là một con heo."
"Thế nên không tuân theo quy củ thì sẽ bị anh..." Tiêu Chiến làm động tác cắt cổ, "Nghe Viên Phỉ nói Vương Nhất Kiều sắp bị anh làm cho toi rồi."
Tiêu Tuân tỏ vẻ khinh miệt, "Hắn ta không xứng có được thời gian của anh."
"Phải rồi, anh chỉ cho mấy tên phú nhị đại đến câu lạc bộ của hắn ta làm loạn rồi đổ tội lên đầu hắn thôi, Viên Phỉ bảo bây giờ hắn đã trở thành mục tiêu công kích của đám nhị đại rồi. Anh còn tìm người đi điều tra thuế, mấy chỗ thế này thì quá chuẩn, anh sắp cho hắn vào gông luôn rồi à?"
"Anh lạnh lẽo vô tình đến thế à?" Tiêu Tuân cười cười, nói: "Không muốn vào cũng được, chuyện gì mà chả thương lượng được, cái gì ăn rồi thì nhổ ra hết cho anh, anh sẽ tha cho một đường."
Chuyện bán nhà Tiêu Chiến không thể giấu được Tiêu Tuân, Tiêu Tuân giấu anh mua nhà đương nhiên cũng không qua được mắt Tiêu Chiến, tuy Viên Phỉ cũng đủ thông minh để không bị dụ nói ra, nhưng cũng có nhược điểm của mình, cô không biết nói dối. Vì thế Tiêu Chiến nhanh chóng biết số tiền mình đưa cho Vương Tranh thực tế là của anh hai.
Tiêu Tuân vào nghề đã gần mười năm, làm người cũng không phải keo kiệt gì, nhưng bản chất không phải là một thương nhân hào sảng hào phóng, đặc biệt là không thể chịu đựng mấy cái chuyện sa điêu thế này. "Vương Tranh không trả tiền đúng hạn, chính là bởi vì phải bù lỗ cho câu lạc bộ của Vương Nhất Kiều, bây giờ bị người ta tố cáo rồi, chẳng lẽ hắn không nên bỏ tiền ra sao? Giả bộ làm rùa tụt đầu là vì biết chắc Vương Nhất Bác sẽ mềm lòng, phía sau lại có em làm chỗ dựa, em ra mặt giúp Vương Tranh cũng gần như giúp hắn, anh mà không làm gì thì hắn chỉ có càng tham lam không biết điểm dừng thôi. Huống hồ tiền là của anh, anh có mở hàng từ thiện đâu? Trên mặt anh viết chữ nhiều tiền lắm đến nhanh mà lấy à?" Tiêu Tuân cười lạnh nói: "Cái thứ đê tiện gì mà dám đặt chủ ý lên Tiêu gia? Không ép khô nghiền nát hắn thì hắn cũng chẳng biết mình đáng mấy đồng đâu."
Tiêu Chiến dựa vào số pha lật hai trang tạp chí tài chính trên tay, bình tĩnh nói, "Trước khi anh xử hắn còn để bố mẹ Vương Nhất Bác ra nước ngoài, là sợ hắn lại tìm Vương Tranh bán thảm sao?"
"Vương Tranh là một người không rõ ràng, đi rồi cho anh tiện làm việc." Tiêu Tuân liếc mắt nhìn anh, "Nếu không hắn ta đi cầu xin Vương Tranh, Vương Tranh lại nói với Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác không vui vẻ gì, em nhất định sẽ lại đến tìm anh, đến lúc đó anh phải đánh hay thôi đây?"
Tiêu Chiến vươn ngón tay cái, "Anh hai tuyệt vời nhất luôn."
"Bớt nịnh nọt đi." Tiêu Tuân khinh thường nhìn lại, "Anh chỉ là công cụ tình yêu của em thôi."
Tiêu Chiến cũng không phủ nhận, chỉ cười nói, "Em cũng đồng ý làm công cụ tình yêu của anh mà! Em giới thiệu đối tượng cho anh nhé?"
"Dừng đi ba."
2
"Ò, anh có người mình thích rồi à."
"Im miệng."
"Tình yêu là một chuyện rất tốt đẹp đấy, lúc trước em cũng không biết, càng không ngờ là mình sẽ kết hôn, cứ cảm thấy mất tự do. Nhưng mà bây giờ... ai chà, tóm lại là những điều kỳ diệu không nói thành lời được đâu."
"Đổi topic khác đi."
"Thật mà anh, không ai nên sống cô độc đến già cả! Mỗi sáng mở to mắt ra, đầu tiên là nhìn thấy mặt người mình yêu, anh không biết đấy là chuyện hạnh phúc đến mức nào đâu! Sau đó còn có thể ôm em ấy ngủ nướng, rồi hôn..."
"Shut up." Tiêu Tuân không thể nhịn được nữa, bắt đầu xổ tiếng Anh, "Close your mouth and move your legs out of my house."
14
_____________
Thương anh Tuân rất nhiều =))))))))))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...