Mai Mắn Ba Đời

20. Hướng dẫn cảnh hôn

Vương Nhất Bác ngồi trong xe Tiêu Chiến chơi bốn trận, thua cả bốn, tụt ba sao, còn bị mấy người đồng đội không biết tên chê là cùi bắp, lòng tự trọng tổn thương sâu sắc, thoát khỏi giao diện trò chơi xong liền gọi cho Đàm Phong Thu.
3

Đương nhiên đối phương đã biết được hành tung của cậu qua Tiểu Mã, vừa nghe đã hỏi: "Sao cậu lại về Bắc Kinh?"

Vương Nhất Bác báo tên nhãn hiệu, nói: "Sáng mai có một buổi fanmeeting."

"Nhưng tháng trước anh hỏi thì cậu bảo không tham gia mà."

"Giờ em quyết định tham gia."

"Ò, chờ chút anh có tin nhắn." Đàm Phong Thu nói, đột nhiên cười một tiếng, sau đó lại tấm tắc, sau đó lại chậc chậc.

Vương Nhất Bác lạnh lùng nói: "Anh dẫm vào công tắc điện à?"

"Không, anh dẫm vào cơm chó." Đàm Phong Thu lập tức chuyển ảnh mình vừa nhận được cho cậu, "Được lắm Vương Nhất Bác, anh với Nelson còn đang vắt óc nghĩ xem phải cho hai cậu xào như nào, thế mà cậu đã dùng đến miệng rồi!"
1

Ảnh mới ra lò còn nóng hổi, chụp được lúc cậu tháo khẩu trang hôn trộm Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác vốn dĩ đang một bụng hờn dỗi, thấy ảnh rồi thì bớt hẳn một nửa, hiếm có mà nâng khoé miệng, tự tại nói: "Đăng kí rồi, hợp pháp, tuỳ ý chụp."
5

Đàm Phong Thu không khỏi tò mò: "Thế nên giờ các cậu... làm thật rồi à?"

"Ừm."

"Sao cậu không nói sớm!" Người đại diện vô cùng phẫn nộ, "Công ty còn tốn tiền mua thuỷ quân mỗi ngày lên siêu thoại cp điểm danh cho các cậu đấy."
5

Vương Nhất Bác: "..."

"Thế bản hợp đồng có nên vứt đi không?"


"Cứ để lại đã." Vương Nhất Bác xoa mày, vừa hạnh phúc vừa phiền não, "Em sợ có người làm phiền anh ấy."

Đàm Phong Thu biết tình hình nhà cậu, đương nhiên hiểu ý cậu, chỉ nhắc nhở: "Thật ra cậu không phải lo quá đâu, cho dù không có hợp đồng, Tiêu Chiến cũng không cần phải chia sẻ nợ nần với cậu, cái đó thuộc về nợ nần trước hôn nhân, hơn nữa là bố cậu nợ cơ mà."

"Em biết, nhưng nhà em không phải ai cũng biết lý lẽ, bọn họ quen kiểu ép buộc hơn."

Đàm Phong Thu trầm mặc thở dài, dường như cũng không muốn tiếp tục đề tài này lắm, chỉ nói: "Bất kể thế nào cũng nên chúc mừng các cậu, anh cũng coi như làm được một việc tốt rồi." Cuối cùng lại hỏi: "Cậu gọi cho anh làm gì thế?"

Vương Nhất Bác phục hồi tinh thần, nửa phần hờn dỗi còn lại lập tức tràn lên, "Nhân vật này là anh nhận cho Tiêu Chiến à?"

"Đúng thế! Anh nói với cậu này, cậu không biết nhân vật này khó giành thế nào đâu, anh lúc trước..."

"Anh lúc trước anh lúc trước, em lúc trước phải cạy não anh ra xem có gì mới đúng!" Phẫn nộ làm cậu nghiêm túc hẳn lên, ghen tuông làm cậu thao thao bất tuyệt, "Anh ấy chưa bao giờ diễn phim tình cảm, cũng tự biết mình diễn kém, sao anh còn nhận phim này cho anh ấy? Mỗi hôn thôi đã tận 3 cảnh, lại còn cảnh giường chiếu nữa! Anh có nghĩ đến chuyện Tiêu Chiến sẽ phải cố hết sức diễn không? Bây giờ còn chưa phân cấp phim điện ảnh, đến lúc đó không qua kiểm duyệt thì uổng công quay rồi, duyệt được thì lại bị công kích là dạy hư trẻ con, Tiêu Chiến bị chửi thì anh ra chắn sao?!"
1

Kiểu nhân tinh như Đàm Phong Thu, làm sao lại không hiểu ý ngoài lời cậu nói? Cười he he hai tiếng, hỏi: "Chiến Chiến bảo cậu ấy diễn cố lắm à?"

"Anh ấy hiếu thắng thế, đương nhiên sẽ không nói."

"Hôm trước anh gọi cậu ấy, cậu ấy nói quay thuận lợi lắm mà, cũng vui lắm. Sao vào miệng cậu lại thành cố sức quá thế?" Không đợi cậu trả lời, Đàm Phong Thu đã hỏi tiếp: "Rốt cuộc là cậu ấy phải cố, hay là cậu ghen thế?"

Vương Nhất Bác: "..."

"Chà, chậc chậc," người đại diện lại như chạm vào công tắc điện, "Cậu không nghĩ xem mình quay bao nhiêu cảnh hôn rồi, hơn nữa Chiến Chiến là người yêu diễn như mạng, nếu không cũng sẽ không nửa đường chuyển sang làm diễn viên, còn diễn vai phụ người qua đường lâu như thế, nếu cậu mà ghen vì chuyện này thì quá là thiếu chuyên nghiệp rồi, sẽ bị ghét bỏ đấy."

Vương Nhất Bác không muốn thừa nhận là mình đang ghen, cậu có chuyên nghiệp, chẳng qua là đợi nên nóng thôi.

Đến lần thứ mười tám nhìn lên đồng hồ, đã sắp qua hai tiếng, Tiêu Chiến còn chưa quay xong.

Chẳng qua chỉ là một cảnh hôn thôi, đổi thành một người luôn coi miệng nữ chính là tép tỏi như mình thì chỉ hai mươi phút là xong.
5

Thế nên Tiêu Chiến đã NG bao nhiêu lần? Bị hôn bao nhiêu lần rồi?!


Lại qua mười lăm phút nữa, Tiêu Chiến mới chậm rãi đến, lúc cửa xe mở ra, cặp mắt nhìn cậu cười xua tan hết khí lạnh mùa đông, Vương Nhất Bác kéo người vào trong, không đợi cậu oán giận, Tiêu Chiến đã nói: "Ngại quá, để em đợi lâu rồi."

Trợ lý Viên Phỉ đi theo phía sau anh, cô gật đầu với cậu rồi nói với Tiêu Chiến: "Nếu cậu đã có người hộ tống rồi thì tôi tan làm trước đây nhé?"

"Để em đưa chị về đi, nhà chị xa thế mà." Tiêu Chiến chỉ sau xe, "Không phải còn chỗ đây sao?"

"Tôi lái xe về là được, không quầy rầy thời gian của hai người."

Tiêu Chiến có chút ngượng ngùng, "Không quấy rầy gì đâu mà, tiện đường mà..."

Viên Phỉ hơi cười lên, rồi cũng vẫn tự rời đi.

Cửa xe tự động đóng lại, Vương Nhất Bác xoa môi nói: "Hình như chị ấy không thích em lắm."

"Đừng nghĩ nhiều, với ai bả cũng thế thôi."

"Thật à?" Cậu bán tín bán nghi nhìn về phía người yêu, cảnh giác nói: "Liệu chị ấy có thích thầm anh không thế?"

Tiêu Chiến phụt cười, đẩy đầu cậu: "Đừng có ghen linh tinh, Viên Phỉ thích anh anh cơ."

Vương Nhất Bác bất giác bước lên tiền tuyến ăn dưa, đầy hiếu kỳ hỏi anh: "Vậy anh anh có thích chị ấy không?"

"Không biết, anh anh ấy à, thần thần bí bí. Ổng coi trọng Viên Phỉ lắm, nhưng lại để nhân tài như người ta không được trọng dụng, đến làm trợ lý cho anh, anh cũng không biết ổng đang nghĩ gì." Tiêu Chiến tự nói xong, lại quay ra ghét bỏ cậu, "Em cũng bát quái nhở, sao em không hỏi anh quay cảnh hôn thế nào?"

Vương Nhất Bác trên mặt thì cười, nhưng trong lòng thì đang nguyền rủa Hạ Thương Vũ ăn mì gói không có túi gia vị. (ác =)))))))))))))
7

"Nhìn biểu cảm của Tiêu lão sư thì chắc là cũng không tệ lắm nhỉ."

"Đạo diễn bảo là hiệu quả tốt lắm." Tiêu Chiến cũng đùa nói, "Chắc là cũng không kém Vương lão sư đâu, đương nhiên, tại hạ chỉ là người mới học, vẫn phải học tập ngài nhiều hơn." Sau đó sâu xa hỏi: "Bao giờ thì Vương lão sư quay cảnh hôn?"


Khi nói chuyện đôi môi khép mở, tựa như đỏ hơn lúc ban nãy cậu hôn không ít, không biết là do ánh sáng hay là do cái tên Hạ Thương Vũ ăn mì gói không có gia vị kia hôn.

"Đang hỏi em đấy!"

"Hả?" Cậu giật mình, mới nói: "Em á? Bộ này cổ trang, không có cảnh hôn nhiều lắm đâu."

Tiêu Chiến cũng không mắc mưu, "Không có nhiều lắm?"

"Có một cảnh, đại kết cục thôi."

"À."

Vương Nhất Bác đột nhiên thấy rất vui, "Anh ghen à?"

Tiêu Chiến ngồi thẳng lại, khoanh tay, trầm giọng: "Có hơi." Sau đó lại nhỏ giọng nói: "Anh còn chưa được hôn hẳn hoi đây này."

Bọn họ ngồi trên hàng thứ hai của xe thương vụ, ghế đơn, ở giữa cách đường đi, Vương Nhất Bác lập tức tháo dây an toán, đứng trước mặt người yêu, lưng tựa vào hàng ghế trước đề phòng mất thăng bằng, tiện đà vươn tay giữ gáy Tiêu Chiến, khom lưng hôn xuống.

Nụ hôn này cứ thế kéo dài đến tận khi về nhà, ở giữa bọn họ chỉ tách ra một khoảng, bởi vì phải xuống xe. Tiêu Chiến ở trong tháng máy nghe điện thoại, Vương Nhất Bác mơ hồ nghe ra là anh trai anh Tiêu Tuân, hình như đang hỏi xem anh đã về nhà an toàn chưa, lại nói thêm chút gì nữa nữa, Tiêu Chiến nhìn qua hơi thất thố, phảng phất như thể bạn nhỏ làm gì sai bị người lớn bắt được.

Khiến người ta chỉ muốn ôm vào lòng, từ đầu tới ngón chân, dịu dàng mà trấn an, ác liệt mà phá hoại.
2

Trở tay đóng cửa phòng xong cậu liền làm như thế, Tiêu Chiến bị cậu đè vào cửa mà hôn đến mơ hồ, cánh môi bị cắn thành đỏ hồng, giống như trái dâu tây tươi mới dưới ánh mặt trời, mềm mại ướt át trong sương sớm.

Cậu mút đủ rồi liền dùng đầu lưỡi thâm nhập vào, trong sự giật mình dung túng và tiếp nhận của anh, tranh đoạt nhiều hơn nữa. Hơi thở của hai người đều rối loạn, đợi đến khi cậu kéo áo khoác của người yêu ra, mở rộng sườn cổ trắng mịn, Tiêu Chiến đã sắp không đứng nổi mà trượt xuống rồi.

"Vương Nhất Bác..." Tiêu Chiến cố sức trốn tránh môi lưỡi cậu, như cảm thấy ngứa, lại như có gì đó khác, giọng nói mềm mại khiến máu thịt cậu sôi trào, "Em làm gì thế..."

"Hướng dẫn cảnh hôn." Một cánh tay đỡ eo người yêu, cậu trả lời giữa những nụ hôn.

"Em đều... hôn người khác thế này sao?"

Đến lúc này rồi mà còn ghen, Vương Nhất Bác cười ngậm lấy vành tai người yêu, thành công thu được một tiếng thở dốc, "Chỉ có anh thôi." Cậu nói, "Nhưng người khác đều là tép tỏi."

Tiêu Chiến đương nhiên không hiểu tép tỏi là cái gì, nhưng cũng không còn sức tìm hiểu, bởi vì còn đang bị cậu hung dữ bá đạo đè trên người, mặt đỏ lên, dùng ánh mắt vô tội thêm một chút kì lạ nhìn cậu. Khoé mắt ửng đỏ, khiến người ta nhìn mà không đành lòng, rồi lại muốn bắt nạt tàn nhẫn thêm một chút nữa.

Vương Nhất Bác giằng co kịch liệt bên bờ vực lý trí, để ý đến việc Tiêu Chiến còn phải đóng phim nên không dám cắn vào cổ anh, liền kéo áo phao và áo thun ra gặm cắn bả vai, bàn tay to lớn vọt vào trong áo ma sát đường eo người yêu, chỉ cảm thấy mềm mại đến mức làm cậu sinh ra một loại ảo giác tà ác rằng mình có thể khiến Tiêu Chiến dùng bất cứ tư thế nào cũng được...
1


Thân thể và linh hồn đều muốn chiếm hữu, khát vọng được thân mật cực độ, nhưng cậu không xác định được rằng Tiêu Chiến có hiểu không, có đồng ý không. Cậu không ngừng hôn môi và cằm người yêu, rồi ghé vào bên tai đối phương nỉ non: "Bảo bảo, chúng ta..."

"Anh muốn đi tắm." Tiêu Chiến nhỏ giọng cắt ngang, như con bạch tuộc chủ động bám lên người cậu, "Em bế anh đi."

Đã trải nghiệm bế koala hai lần, đến lần thứ ba lại càng dễ dàng. Trong lúc đợi bồn tắm xả nước, cậu đè Tiêu Chiến lên bồn rửa tay hôn, "Bảo," cậu thấp giọng hỏi, "Anh thật sự nghĩ kĩ rồi chứ?"

Vương Nhất Bác hoài nghi, cho dù bây giờ Tiêu Chiến đổi ý thì mình cũng không thể dừng lại nổi, nhưng Tiêu Chiến chỉ có chút giận dỗi nói: "Em còn phí lời nữa thì anh không làm với em đâu đấy."
2

Cậu cũng là lần đầu tiên làm với con trai, hai người không có kinh nghiệm chỉ biết sờ soạng theo bản năng, nhưng cũng tính là thuận lợi. Có thể là nước giúp bôi trơn, cũng có thể cậu đã dùng hết sự kiên nhẫn và dịu dàng của cuộc đời mình, Tiêu Chiến chỉ kêu đau hai tiếng như làm nũng, rồi cũng thuận theo tiếp nhận cậu.

Cảm giác hạnh phúc và thoả mãn dường như kích động trào ra từng góc cơ thể, từ bốn phương tám hướng hội tụ vào trái tim, cậu ôm lấy vòng eo chìm trong nước của Tiêu Chiến, bàn tay to lớn xoa nắn cánh mông mềm mại của người yêu, khống chế chính mình thong thả ra vào, cố tình để Tiêu Chiến cảm nhận được nhịp đập và cử động của mình. Cậu muốn Tiêu Chiến biết, cơ thể cậu chỉ hưng phấn vì anh, máu thịt chỉ vì anh mà sôi trào, tất cả phản ứng đều chỉ đơn giản vì anh là Tiêu Chiến, mà cậu chỉ cần Tiêu Chiến.

Người yêu hơn tuổi nhanh chóng khuất phục trước sự trêu đùa ác ý của cậu, cắn môi ấm ức trừng mắt nhìn cậu, ánh mắt ẩm ướt, như con nai con bị bắt nạt, nhưng rõ ràng là cậu còn chưa bắt đầu mà...

Cậu cúi người hôn môi Tiêu Chiến, dùng đầu lưỡi an ủi cánh môi bị răng thỏ cắn đỏ, cực kỳ ôn nhu, biết rõ còn hỏi: "Bảo bảo không thoải mái sao?"

Lúc nói chuyện lại đi vào sau bên trong, dừng lại một góc nào đó ma sát, Tiêu Chiến hừ nhẹ, dùng móng tay cào lưng cậu, khoé mắt theo động tác của cậu dần phủ đầy hơi nước, ngay lúc lòng Vương Nhất Bác mềm nhũn ra chuẩn bị buông tha cho người yêu, Tiêu Chiến lại đột nhiên dựa gần vào tai cậu, nhỏ giọng nói: "Hình như lão công không được lắm nhỉ."
17

Sau đó Tiêu Chiến mới biết, phép khích tướng có thể dùng, nhưng nhất định phải dùng đúng lúc, nếu không người mất mặt sẽ là mình. Ví dụ như lúc ở dưới thân người yêu kém mình sáu tuổi, khóc còn hơn cả bạn nhỏ đến nhà trẻ, hoặc là lúc bị đè trước mặt gương, trơ mắt nhìn thấy mình bị bắt nạt đến mức khóc lóc xin tha, những trường hợp này thuộc về cấp độ ám sát rồi.
2

Ngày hôm sau ở phim trường, Tiêu Chiến ngắt hai cuộc điện thoại của Vương Nhất Bác, anh không nói được là vui hay không, chỉ hơi có chút tức giận. Thế nên khi Hạ Thương Vũ đến nói chuyện phiếm với anh, nói đến chuyện xui xẻo hôm qua ở khách sạn, ăn gói mì mà lại không có gia vị, không những không nhận được sự đồng cảm, còn gặp phải sự phẫn nộ của đối phương: "Ăn mì gói đã là tội ác rồi, còn muốn bỏ gói gia vị vào nữa à? Anh có xem bảng calo không thế?"
6

Hạ Thương Vũ đĩnh đạc nói: "Cơ bắp tôi thế này ăn gói mì cũng không béo được đâu."

Đàn ông có phải ai cũng thích khoe khoang thế không? Khoe khoang vóc dáng, cơ bắp và độ dẻo dai?

"À." Tiêu Chiến cắn răng cười lạnh: "Vậy chúc anh lần sau ăn mì gói chỉ có mỗi gói gia vị."
14

__________

Tác giả: Hạ lão sư chắc là NPC vô tội nhất mà tôi từng viết rồi...
3


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận