Mai Mắn Ba Đời

18. Thích em

Lịch quay tối hôm đó, đạo diễn không sắp xếp nhiệm vụ trò chơi, mọi người chỉ đi theo hướng dẫn viên trải nghiệm đêm du lịch rừng mưa nhiệt đới. Tiêu Chiến nhìn thấy được những ngôi sao sáng nhất và bầu trời đẹp nhất, gặp được bé sóc bay dễ thương và đám ếch cây bay. Lúc hướng dẫn viên giới thiệu con nhện mặt quỷ biết viết tiếng Anh bằng tơ, Vương Nhất Bác trốn tít ra xa, cuối cùng bị Tiêu Chiến kéo mạnh đến học bài: "Em xem này, trên tơ nó có chữ thật đấy! Bên này là M này, bên kia là W, còn có Y, 'viết' giỏi bao nhiêu!"

Hướng dẫn viên tiến lên một bước giải thích: "Tơ màu trắng là để tăng cường phản xạ, hấp dẫn con mồi nhào đến, dễ dàng bắt giữ."

Đúng lúc này, con nhện đang bất động đột nhiên bò hai bước, làm Vương Nhất Bác sợ giật nảy lên, "Má ơi!" Cậu thanh niên túm chặt cánh tay anh, "Nó động đậy kìa!"

"Nó đã chết đâu mà chả động đậy." Tiêu Chiến chê bai cười: "Sao em lại nhát gan thế hả?"

"Em sợ sâu..."

"Vương lão sư em được quá, em là người con trai đầu tiên anh gặp mà sợ sâu đấy." Tuy nói thế, nhưng anh vẫn cầm lấy tay cậu thanh niên, như an ủi bạn nhỏ: "Đừng sợ, anh dắt tay em đi."

Thế nên, trong hành trình hai tiếng sau đó, bọn họ đều nắm tay không buông.
2

Sau khi quay xong đã 11 giờ, Vương Nhất Bác về khách sạn thu dọn đồ đạc, nửa giờ sau phải ra sân bay luôn.

Cậu thanh niên không có nhiều đồ lắm, nhưng đi tới đi lui mà không dọn xong, Tiêu Chiến nhìn không nổi liền chủ động giúp cậu, phát hiện trong vali có bình tương bò nấm hương mà lần trước anh mang đến, ăn chỉ còn lại một chút mỡ ở đáy, vì thế khó tránh khỏi buồn cười: "Em mang cái bình thuỷ tinh này mà không thấy nặng à?"

"Cũng có nặng lắm đâu." Vương Nhất Bác trầm giọng nói, "Hơn nữa còn chưa ăn xong mà."

"Thế này mà còn chưa ăn xong à? Chỉ thiếu điều gặm luôn cái bình thôi đấy."

Cậu thanh niên giành cái bình trong tay anh đi, tức giận nói: "Chuyện của em kim chủ baba bớt quản đi."

Tiêu Chiến cười khanh khách không ngừng, cuối cùng hỏi: "Em thích ăn cái này lắm à? Về anh nhất định sẽ làm thêm mấy bình."

"Nửa tháng trước anh đã nói thế rồi."

"Xin lỗi mà, anh vào đoàn rồi thì trong đầu chỉ còn mỗi chuyện đóng phim thôi." Tiêu Chiến vỗ ngực bảo đảm: "Lần này nhất định không nuốt lời đâu! Gửi cho em bốn bình được không? Chia một bình cho Tiểu Mã."

Vương Nhất Bác lập tức nói: "Cậu ta không ăn nấm hương."
1

"Hả?" Tiêu Chiến nghĩ thế cũng không sao, "Thế anh làm một bình không có nấm hương cho cậu ấy."

"Cậu ta không ăn thịt bò."

1

Chưa đợi anh nói tiếp, cậu thanh niên đã nói: "Cũng không cần đổi thịt heo, cậu ta không ăn tương."
14

Tiêu Chiến chỉ đành từ bỏ.

Rạng sáng 5 giờ hôm sau, anh nhận được tin nhắn Vương Nhất Bác bảo đã hạ cánh an toàn, lúc đó Tiêu Chiến cũng xuất phát, cùng Hạ Thương Vũ bay về Bắc Kinh.

Trên đường đương nhiên không thể không nói đến chuyện đóng phim, Tiêu Chiến bày tỏ trạng thái lo lắng của mình trước mặt tiền bối, Hạ Thương Vũ lại an ủi anh nói: "Tôi cảm thấy năng lực của cậu không thành vấn đề đâu, chủ yếu là cậu không tìm được đúng cách. Cái bộ phim ba nhân cách biến thái mà cậu giành giải cũng có phải dựa vào ký ức cảm xúc để diễn đâu? Đương nhiên cậu chưa làm biến thái bao giờ, nhưng cậu vẫn diễn được tốt, vì sao nào?"

"Tôi đã xem rất nhiều phim phóng sự và phim điện ảnh cùng thể loại, bắt chước một cách có ý thức kinh nghiệm của những người đi trước, sau đó thêm một phần do tự tôi hiểu. Nhưng lúc đóng bộ phim kia, phần lớn là cảnh độc diễn, không cần lo đến vấn đề phối hợp với cộng sự, không cần sợ không tiếp chiêu được hoặc là không đạt được nhịp điệu mà đối phương muốn..."

Hạ Thương Vũ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lại nói: "Có lẽ là do chúng ta đã quen ở show rồi, thiếu một chút cảm giác thần bí, thế nên cậu không nhập diễn được lắm. Thật ra vấn đề này rất dễ giải thích."

"Giải quyết thế nào?"

"Lúc đóng phim, cậu cứ tưởng tượng tôi là Vương Nhất Bác là được."
5

Trái tim Tiêu Chiến nhảy dựng lên, chấn kinh hỏi: "Vì sao chứ?"

"Bởi vì cậu thích cậu ấy mà!" Hạ Thương Vũ tỏ vẻ rõ rằng là thế, "Cậu cũng từng học diễn xuất mà, cái này gọi là 'di tình'."

Tiêu Chiến cúi đầu uống nước không nói gì, Hạ Thương Vũ liếc nhìn anh, cười nói: "Đã kết hôn rồi còn gì đâu mà ngại? Lúc quay show tôi cứ cảm thấy cậu không thoải mái lắm, cứ tưởng chuyện hai người kết hôn có ẩn tình gì đó. Cuối cùng buổi tối hôm đó đại minh tinh bị leak cảnh lên hotsearch, làm Chiến nhà ta chua đến mức chẳng ăn được mấy miếng cơm tối. Lúc đó tôi đã biết là mình nghĩ nhiều rồi, tình cảm của người ta tốt lắm."
2

"Buổi tối tôi vốn ăn ít mà..."

"Tiêu Chiến tôi nói với cậu này, chuyện này không có gì đáng xấu hổ để thừa nhận đâu, chua là bình thường, bởi vì cậu yêu cậu ấy, yêu thì sẽ khiến người ta sinh ra cảm giác muốn độc chiếm. Ghen thì phải nói với cậu ấy, tên nhóc ngốc kia chắc chắn vui điên luôn, cái này là chất xúc tác trong tình cảm đấy."
3

Tiêu Chiến càng nghe càng căng thẳng, thậm chí cảm thấy hoảng hốt, hợp đồng kết hôn tận hai năm, giờ mới được có hai tháng mà anh đã thích đối tượng kết hôn rồi?
1

"Liệu có thể..."Anh tự nghe ra ý giãy giụa trong giọng nói của mình, "... Không phải vì thích mới ghen không?"
1

Lông mày Hạ Thương Vũ một bên cao một bên thấp, mô phỏng chính xác cái meme anh da đen chấm hỏi.


"Ví dụ..." Tiêu Chiến vắt óc nghĩ, "Tôi nhìn thấy cậu ấy dạy con gái nhảy ở phim trường, sẽ cảm thấy cậu ấy làm việc không đàng hoàng, không cầu tiến, không nghiêm túc, thế nên tôi mới ghen, à không, thế nên tôi mới giận."
2

Hạ Thương Vũ nghe thấy hỏi: "Cậu là chủ nhiệm lớp cậu ấy à?"
3

Tiêu Chiến: "..."

Trầm mặc, trầm mặc không hồi kết.

"Không phải vì thích nên cậu mới kết hôn với cậu ấy sao?" Hạ lão sư tỏ vẻ nghi ngờ, "Chẳng lẽ..."

"Không có chẳng lẽ gì cả, thích nên mới kết hôn." Tiêu Chiến cắn răng cười, "Thích không chịu nổi, thích đến chết đi sống lại ấy."
8

Đôi con ngươi của Hạ lão sư chấn động, dùng ánh mắt đầy ý vị nhìn anh, phảng phất như đang nói: Người trẻ tuổi tình cảm mãnh liệt thật.

Buổi chiều vào phim trường, Tiêu Chiến theo lệ vào vị trí diễn một lần với Hạ Thương Vũ trước, bọn họ đều đã học lời thoại, thế nên không cần cầm kịch bản.

Bối cảnh là phòng học trong trường, thời gian là lúc chạng vạng sau khi tan học, hai nam sinh mặc sơ mi trắng đang tự học.

Hạ Thương Vũ thò qua nhìn sách bài tập của anh, lấy bút chỉ chỉ: "Câu này làm sai rồi."

Anh sợ hãi nhìn về phía đối phương, nhưng lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt, lấy tẩy tẩy đi, cắn đầu bút nhíu mày suy tư.

Hạ Thương Vũ ngoài mặt thì đọc sách, nhưng thật ra vẫn luôn quan sát anh, mãi đến lúc không thể nhịn được nữa mới dùng sách gõ lên đầu anh, "Cậu là heo hả, ngốc chết!" Sau đó liền kéo sách bài tập của anh qua, "Phải dùng định lí hai đường song song, nhìn cho kĩ, tôi chỉ nói một lần thôi đấy."

Tiêu Chiến đồng ý, giọng lí nhí, bởi vì đối phương đến gần quá, dáng ngồi có vẻ hơi khó chịu. Vài phút sau, Hạ Thương Vũ hỏi: "Hiểu không?"

"Hiểu rồi..." Giọng Tiêu Chiến vẫn rất nhỏ, "Cảm ơn học trường."

Hạ Thương Vũ chỉ vào sách bài tập nói: "Cậu dùng cách tương tự làm câu này đi, đọc hiểu không tính, tự viết ra mới được."

Tiêu Chiến nghe lời làm theo, quá trình có chút gian nan, nhưng rốt cuộc cũng giải ra.

Hạ Thương Vũ lúc này mới lộ ý cười nhạt, nói: "Cũng không quá ngốc."


Lại làm một lúc nữa, Hạ Thương Vũ gập sách duỗi người, nói: "Tôi đi trước đây."

Tiêu Chiến ngẩn ra, nhìn đồng hồ điện tử trên tay, "Hôm nay đi sớm thế à?"

"Ừ, Dao Dao ở lớp bên cạnh hẹn tôi đi xem phim," Hạ Thương Vũ đắc ý cười với anh, "Phải để mặt mũi cho hoa khôi của người ta chứ, cậu nói xem?"

Tiêu Chiến lại cúi đầu xuống, nói: "Ừm."

"Muốn đi cùng không? Nhiều người hoa khôi cũng không để bụng đâu."

"Không cần." Tiêu Chiến nói: "Tôi còn phải làm bài."

"Dừng!" Đạo diễn đứng trước màn hình nói vào loa: "Vừa rồi cảm xúc của Tiêu Chiến không đủ, giọng cũng không đúng, điều chỉnh một chút, từ chỗ 'Dao Dao lớp bên cạnh hẹn tôi xem phim', làm lại một lần."

Hạ Thương Vũ lặng lẽ nhắc nhở anh: "Ngữ khí của cậu cứng quá, biểu cảm cũng quá lạnh nhạt, thiếu một chút tủi thân."

Tiêu Chiến hỏi: "Tôi nên thấy tủi thân sao?"

"Đương nhiên rồi, người cậu yêu thầm cho cậu leo cây để đi xem phim với hoa khôi, cậu không thấy tủi thân à? Cậu cứ coi tôi là Vương Nhất Bác ấy, bây giờ là Vương Nhất Bác muốn đi hẹn hò riêng với con gái, hiểu chưa?"
2

Tiêu Chiến ngây thơ mờ mịt gật đầu, bắt đầu tưởng tượng ra khung cảnh ấy. Anh nhớ Vương Nhất Bác từng nói cậu có một cô bạn gái cũ, bởi vì debut nên không thể không nhịn đau đớn mà chia tay nhau, nếu cô gái ấy quay về tìm cậu thì sao? Nếu mình đã làm cơm tối xong rồi, đang ở nhà đợi cậu thanh niên ấy làm việc xong rồi về, lại nhận được điện thoại thông báo có người đẹp hẹn nên thay đổi kế hoạch thì sao?

Sẽ tủi thân sao? Sẽ thấy thất vọng sao?

Nếu bây giờ Vương Nhất Bác nói với mình là cậu với bạn gái cũ đã gương vỡ lành lại nên hợp đồng phải kết thúc hẳn, muốn chia cắt hoàn toàn với mình thì sao?

Sẽ đau lòng sao?

"Dao Dao ở lớp bên cạnh hẹn tôi đi xem phim, phải để mặt mũi cho hoa khôi của người ta chứ, cậu nói xem?"

Tiêu Chiến hạ lông mày, bàn tay cầm bút chì lặng lẽ siết chặt, "Ừm."

"Muốn đi cùng không? Nhiều người hoa khôi cũng không để bụng đâu."

Tiêu Chiến lắc đầu, trong cổ họng trào lên sự chua xót, lát sau mới nói: "Không cần, tôi còn phải làm bài." Anh ngẩng đầu, cười rộ lên với nam sinh tươi đẹp trước mặt, "Hơn nữa tôi cũng không muốn làm bóng đèn."

"Cut!" Đạo diện giơ cao ngón tay cái lên, biểu cảm vô cùng hài lòng: "Đoạn này qua!"

Hạ Thương Vũ thở phào một hơi, vỗ bả vai anh nói: "Thế nào? Cách của tôi rất có hiệu quả đúng không?"

Tiêu Chiến chần chừ nói: "Tôi lại không thấy có gì khác lắm..."

"Diễn là phải xem chi tiết, sai một ly đi một dặm đấy. Biết là vừa này cậu có chỗ nào khác không?" Chưa đợi anh nghĩ xong, Hạ Thương Vũ đã công bố đáp án: "Lần đầu tiên cảm xúc của cậu là do diễn, nhưng lần vừa rồi là thật, thất vọng, giận dữ, ấm ức, khổ sở, tất cả đều là thật."


Trước khi quay tiếp đoạn sau, Hạ lão sư vẫn nói đến sự kì diệu của biện pháp 'di tình" với anh, nói xem mình đã từng di dời cảm xúc trên người cha mẹ, bạn gái cũ, người bạn từng phản bội mình trong cuộc sống vào nhân vật như thế nào để hoàn thành được cảnh quay. Tiêu Chiến đứt quãng mà nghe một hồi, lại càng thất thần nhiều hơn, nghĩ đi nghĩ lại, vì sao khi tưởng tượng Hạ Thương Vũ thành Vương Nhất Bác thì mình lại có thể tự nhiên bộc lộ cảm xúc như thế? Tự nhiên đến mức quên dùng tất cả các kỹ xảo diễn xuất, nhưng lại chân thật hơn dùng bất cứ kỹ xảo nào?

Chẳng lẽ... thật sự là vì thích sao?

Những cảnh quay còn lại trưa hôm đó đều khá thuận lợi, dường như đạo diễn cũng không ngờ Tiêu Chiến lại có thể rơi vào trạng thái tốt trong khoảng thời gian ngắn như thế, lúc làm việc xong còn cố ý khen ngợi anh đã tiến bộ nhiều, điều Tiêu Chiến muốn được khen nhất chính là kỹ thuật diễn, nếu là ngày thường thì đã vui chết đi được rồi. Chỉ là hôm nay tâm sự nặng nề, cũng không ăn cơm tối với Hạ Thương Vũ, về nhà trước.

Trên đường anh gửi một tin nhắn cho Vương Nhất Bác, hẹn giờ nói chuyện, cũng tỏ vẻ là có chuyện quan trọng cần đối phương giải đáp.

Có lẽ là anh dùng từ nghiêm túc quá, cậu thanh niên đúng 10 rưỡi liền gọi video sang, có vẻ căng thẳng hỏi: "Anh muốn nói gì với em thế?"

Vương Nhất Bác hình như vừa tắm xong, tóc còn chưa lau khô, khuôn mặt to bằng bàn tay trắng trẻo sạch sẽ, mặc một cái áo hoodie màu đen ngồi trước màn hình, hoàn toàn không có vẻ lạnh lùng xa cách trước công chúng, chỉ giống như một chú cún con căng thẳng chờ đợi mệnh lệnh của chủ nhân, lại ngoan ngoãn như bé heo nhỏ, nhưng chính vì thế mà khiến người ta rung động. Tiêu Chiến vốn đã chuẩn bị một đống kịch bản để nói lại đột nhiên sụp đổ, thật ra cái vấn đề này thì có gì để hỏi đâu? Nếu chỉ có lòng mình rung động thì hỏi rồi cũng có ý nghĩa gì?

"Anh làm sao thế? Sao lại nghiêm túc thế?" Cún con cẩn thận nói, "Hôm nay em không làm gì lên hotsearch mà nhỉ..."
4

"Không phải..."

"Đóng phim không thuận lời à? Đạo diễn nói gì anh à?"

"Không có..." Tiêu Chiến bấm móng tay nói, "Hôm nay thuận lợi lắm nên còn kết thúc công việc sớm cơ, đạo diễn còn khen anh."

"Thế không phải là khá tốt sao? Sao lại không vui thế?"

"Thì..." Móng tay sau khi tắm rửa rất mềm, dễ dàng bị anh bẻ ra một mảnh, "Trong lúc quay phim dường như phát hiện ra một sự thật có hậu quả rất nghiêm trọng..."

"... Nghiêm trọng đến mức nào thế?" Cậu thanh niên nhanh chóng nói: "Không sao mà, có vấn đề thì chúng ta cùng nhau giải quyết, không cần lo. Nói cho em là chuyện gì trước đã."

"Thật sự có thể giải quyết à?"

"Đương nhiên rồi, bất kể là vấn đề gì cũng có cách giải quyết hết."

"Thì là..." Tiêu Chiến do dự lẩm bẩm, "Hình như anh thích em mất rồi..." Anh khó xử đến mức nhăn mũi lại, "Thế cũng có cách giải quyết à?"
40

_________

Tác giả:

Tiêu Tiêu trong May mắn ba đời là một người không có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, là một bé thỏ mê diễn, nếu không phải cần để đóng phim thì cũng sẽ không có ý muốn tìm người yêu, thế nên xin đừng dùng tư duy của người bình thường để suy xét hành động của cậu ấy (không phải ý bảo cậu ấy không bình thường), tóm lại, đừng nghĩ theo lẽ thường là được...

Tán trong May mắn ba đời: người đầu tiên yêu đương phản kịch bản!

Hoen: Phấn khích phấn khích =))) Bạn heo Bobo có cưng người ta quá rồi không 😌😌


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận