Mãi Mãi
Còn hai ngày nữa à đến ngày thi,nhà trường đã cho nghỉ để học sinh tự ôn ở nhà.
Tôi cắm mặt vào cái bàn học từ sáng đến tối,cũng chỉ giải lao buổi trưa và tối vài phút để ăn tạm gói mì.
Đề cương chất thành chỗ để chân rồi,ánh đèn bàn tôi vẫn cứ sáng ngày đêm.
Dù cũng thuộc dạng giỏi trong lớp nhưng trường chỗ tôi lấy điểm cao có tiếng nên vẫn lo sốt vó.
Chả bù cho tôi,Đức vẫn thoải mái mà không lo sợ gì,với cương vị top 1 khối và hàng tá giải nhất thành phố,tỉnh thì nó không hề lo việc không đỗ lớp chọn.
Tôi chỉ mong sao cuộc thi này kết thúc sớm để tôi còn tận hưởng kì nghỉ hè muộn.
Mưa rơi rả rích bên ngoài đường,khung cảnh nhẹ nhàng khiến cho sự căng thẳng của tôi được giảm đi ít nhiều.
_Bây giờ chỉ còn vài tiếng nữa là thi,tôi đã thức đến gần 3 giờ sáng để làm nốt bộ đề Toán,với từng này cố gắng,nếu trượt cấp 3 tôi sẵn sàng đi lấy chống cho bớt nhục.
Mắt tôi nhức lên vì mỏi,tay dính chi chít những vết mực,trời còn lạnh khiến tôi run cầm cập.
.
-Cộc.
.
Một cốc cacao nóng xuất hiện trên bàn tôi,tôi quay ra thấy Đức đứng đằng sau,tôi hơi ngạc nhiên?-Mày chưa ngủ à?-Rồi,dậy đi vệ sinh thì thấy thôiTôi nhe răng cười đểu:-Có ý gì đây,quan tâm hở?-Không ý gì,tiện thôi.
-Haha.
.
Tôi cười nhẹ không nói gì vì tôi biết nó đang nói thật,Đức gần như chưa bao giờ nói dối cả.
-Sắp sách vở rồi đi ngủ đi,mấy tiếng nữa thi rồi cố mà giữ sức.
-ỪNói rồi nó quay về giườngSau đấy tôi cũng không thức nữa,may mà sáng hôm sau dậy kịp.
_Ngày thi cứ thế chầm chậm trôi qua,tôi đã chính thức kết thúc cuộc đời học sinh cấp 2.
Tôi chỉ mong thi xong rồi chơi chứ cũng không hào hứng gì với cái gọi là thời gian đẹp nhất của đời người lắm.
.
Tôi và con bạn đã đi ăn một bữa thật hoành tráng.
Sau đấy tôi đi về nhà chuẩn bị đồ đạc.
Tôi kéo vali ra cửa lúc 7h30.
Đi chơi thì khó khăn nhất là tìm chỗ ở,nhưng mẹ tôi đã nhắn với họ hàng,đồng thời ở đấy cô chú cũng kinh doanh một nhà nghỉ kiểu Nhật,đậm hơi thở làng quê.
Nó độc đáo và có tiếng trên cả nước nên rất đông khách vào mùa hè nên đi mùa đông có khi cũng là một lựa chọn hợp lí.
Sân sau còn có một ao cá Koi nữa,thật là giàu,chả bù cho tôi,nghèo mạt kiếp.
Thứ khiến tôi ấn tượng không phải vì sự nổi tiếng hay gì mà đơn giản nó toát ra mùi tiền.
Một lúc sau tôi thấy tiếng xe phóng đến,nhìn biết ngay là Đức đi chơi về.
Đèn xe chiều rọi cả một đoạn đường.
Nó gạt chân chống,nhìn tôi thắc mắc:-Bỏ nhà đi bụi à?-Không.
.
-Thế đi đâu?-Về quê! -Với cái thời tiết này?-Ừ.
.
Đức dường như không tin vào tai nó:-Về tận đấy??-Ờ.
.
Nói thật thì quê tôi khá xa,phải đi xe buýt gần ngày rồi bắt tiếp một chuyến tàu.
Ngại đi là điều dễ hiểu.
-Mày đi với ai?-Lan Anh.
.
-Ui đúng là chúng mày là bạn nhau rồi,giờ này mà vác nhau về tận đấy -Kệ tao.
.
-Nó đúng kiểu bất lực rồi bỏ vào nhàTầm 15p sau Lan Anh đến,lúc chúng tôi chuẩn bị đi thì thằng Đức hét ầm lên:-Tao đi với!!-Hả! ??.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...