Mãi Mãi Yêu Nàng FULL


Sư trù trì cầm mảnh giấy được một lúc, vẻ mặt căng thẳng.

Long Ninh Tuyết thấy vậy bèn lên tiếng, nàng hỏi:
"Sao rồi, trụ trì?
Sư trù trì lực này mới nói:
"Bần tăng muốn hỏi thí chủ một việc, không biết người có tiện?"
"Là việc gì? Trụ trì cứ nói."
"Người mà thí chủ muốn nhắc đến không biết năm nay đã bao nhiêu tuổi?"
"Gần hai mươi."
Vậy người có biết cậu ấy sinh tháng mấy không?"
"Chuyện này chàng ấy không nói cho ta biết nhưng ta nghe được từ người khác hình như là tháng mười."
_Tháng mười!
Sư trụ trì nghe vậy đồng tử co lại.

Ông thở dài, rồi nói:
"Haizz, đúng thật là mệnh, khó tránh, khó tránh."
"Trụ trì như vậy là có gì?"
"A di đà phật, mệnh của vị thí chủ này được định sẵng là khó khăn trăm bề, có thể sống sót được tới ngày hôm nay đã là may mắn lắm rồi."
"Cái gì!"
"Quẻ xăm này ám chỉ rằng trước năm vị nam thí chủ kia tròn hai mươi tuổi, sinh tử của cậu ấy rất khó lường trước."
"Vậy còn uyên ương đồng tâm thì sao?"
"Khó khăn cách mấy, nếu hai người luôn hướng về nhau đó là đồng tâm, tự khắc sẽ có thể hoá giải được khó khăn, có thể là sinh cũng có thể là tử."
"Nói vậy thật sự không có cách nào thay đổi số phận của bọn ta sao?"
"A di đà phật, bần tăng chỉ là tăng nhân không hiểu thế tục, cũng không phải thần tiên có thể xen vào sinh tử.

Mong thí chủ hiểu cho."
"Thôi được, cảm ơn trù trì đã giải đáp."

...----------------...
Sau khi rời khỏi, trên đường đi sắc mặt Long Ninh Tuyết càng trở nên căng thẳng hơn.

Từ những lời trù trì vừa nói khiến nàng càng lo lắng cho Sở Thiên Vũ, không biết lúc nhỏ Sở Thiên Vũ đã sống ra làm sao, tồn tại như thế nào.
"Đùng!"
Lo mãi suy nghĩ mà Long Ninh Tuyết không nhìn đường đã vô tình đụng trúng người.

Người kia thì vẫn đứng đó không sao nhưng nàng thì bị bật đẩy ra rồi ngã xuống.
Long Ninh Tuyết xoa xoa phần đầu, lúc này một bàn tay trắng nõn, đẹp từng đường kẻ đang đặt trước mắt nàng.

Long Ninh Tuyết nhìn lên, hình dáng nữ nhân đầy ma mị cùng với mái tóc hồng tinh xảo, mặc bạch y trắng toát.

Nhìn khuôn mặt nữ nhân đó làm cho nàng cảm thấy rất quen thuộc, như là hình bóng của Sở Thiên Vũ, đặc biệt là đôi mắt của nữ tử bạch ý, một màu đỏ hồng ngọc long lanh.
Long Ninh Tuyết bị vẻ đẹp của nữ tử bạch y làm ngay ngốc một lúc, thấy nàng như vô hồn, nữ tử bạch y liền cất tiếng:
"Cô nương, cô không sao chứ?"
Long Ninh Tuyết lúc bấy mới hoàn hồn, nàng cười cười, đứng lên rồi nói:
"Ta không sao, là do bất cẩn thôi."
_ Người này nhìn quen quá, dường như mình đã gặp ở đâu thì phải.

Đôi mắt và giọng nói lại làm mình cảm thấy quen thuộc, dường như rất ăn khớp với nhau.
"Cô nương thật là, làm ta tưởng cô bị gì rồi chứ." Nữ tử bạch y ôn nhu nói.
"Ta nhìn cô cảm thấy rất quen nhưng lại không nhớ ra, không biết chúng ta từng gặp nhau chưa."
Nữ tử bạch y cười nhẹ, cô nói:
"Chắc cô nương nhận nhầm người rồi, ta chưa gặp cô bao giờ."
Long Ninh Tuyết gãy gãy đầu, nàng cười khẩy, nói:
"Ách! Vậy có lẽ ta nhận nhầm người rồi, xin lỗi cô nương."
Long Ninh Tuyết nói rồi quay bỏ đi nhưng lại bị nữ tử bạch y vịn vai giữ lại, cô ta nói:

"Cô nương đừng vội.

Nếu đã gặp thì xem chừng chúng ta có duyên, hay là ở lại tâm sự chút đi.

Ta thấy trên mặt cô nương đang vô tâm sự, chúng ta là nữ tử, không chừng có thể giúp cô."
Long Ninh Tuyết thở dài, nàng hết cách cũng chỉ đành đi theo nữ tử bạch y tìm một chỗ nào đó ngồi xuống.

Nữ tử bạch y ôn nhu, hỏi nàng:
"Chỗ này không có ai.

Nói được rồi chứ?"
Long Ninh Tuyết trầm mặc cuối đầu, nàng hiện giờ cũng chẳng còn tâm trạng nào để chống trả nên mở miệng nói:
"Tây Bắc rất nguy hiểm, ta cũng hết mực cầu xin chàng đừng đi nhưng không thành.

Chàng nguyện để ta tuyệt mặt quyết không để bá tánh bị quân man áp bức."
"Hôm nay ta vô tình xin quẻ xăm lạ, trụ trì ở đó nói trước năm hai mươi lăm tuổi chàng ấy sẽ còn trải qua rất nhiều lần sinh tử đếm không hết."
Nói rồi Long Ninh Tuyết quay sang nhìn nữ tử bạch y, nàng nói:
"Còn cô thì sao? Nếu cô là ta cô sẽ làm gì?"
Nữ tử bạch y vốn đang ảm đạm, khoé môi bỗng nhếch lên, nói:
"Vậy cô nương thật sự nghĩ nhân duyên mà duyên phận là một sao?"
"Hửm??"
"Số mệnh của mỗi người sinh ra vốn đã được định sẵng, thuận thiên hay nghịch thiên cũng chỉ thay đổi số phận không hoàn toàn thay đổi đuợc gì đâu.

Đến cuối cùng cũng vẫn quay lại điểm xuất phát mà thôi."
"Nhân duyên thì có rất nhiều nhưng duyên phận thì chỉ có một.


Người có duyên tự khắc sẽ gặp được nhau dù sớm hay muộn, chỉ là một cái lướt qua cũng chính là duyên.

Nhưng! Có thể biến nhân duyên đó thành tơ hồng không chính là do ở niềm tin của cô nương và chàng trai đó."
"Ha! Lời coi nói rất giống lời chàng ấy nói với ta.

Chàng cũng từng nói số mệnh chỉ định nhân duyên không xen vào tơ hồng.

Chỉ cần dây tơ hồng đã nối thuận thiên hay nghịch thiên cũng chẳng thể thay đổi." Long Ninh Tuyết nói.
"Xem ra cô nương rất yêu chàng trai đó?"
"Hỏi thừa, nếu không yêu chàng ta đã không lo lắng đến vậy."
"Đôi khi lo lắng cũng không được coi là tình yêu nam nữ đâu."
Long Ninh Tuyết phồng má, nàng nói:
"Trái tim ta ta tự biết làm chủ."
Nữ tử bạch y tiến sát chọc chọc má nàng, cười nói:
"Thật không ngờ cũng có lúc dễ thương như vậy."
Long Ninh Tuyết bị chọc ghẹo vừa đỏ vừa ngượng hất tay nữ tử bạch y kìa ra, nàng nói:
"Vậy còn cô thì sao, có phu quân chưa mà chọc ta."
Nữ tử bạch y nghe vậy con ngươi có chút lây động, giọng nói cũng ảm đạm lại như cũ:
"Phu quân sao?"
"Cô sao vậy?"
"Không, chỉ là nghe cô nói làm ta nhớ lại quá khứ của mình thôi."
"Nói vậy cô thật sự thành thân rồi sao? Vậy có con chưa? Còn..."
Long Ninh Tuyết cứ mò mò hỏi hỏi làm nữ tử bạch y vốn đang buồn lại đột nhiên bật cười, kí đầu nàng một cái, nói:
"Đợi sau này cô nương nhà ngươi thành thân đi rồi biết, cứ châm chọc vào việc của ta hoài."
Long Ninh Tuyết ôm đầu, nàng nũng nịu nói:
"Người ta chỉ muốn quan tâm một chút thôi mà, làm gì khó chịu đến vậy."
Đồng tử Long Ninh Tuyết bỗng long lanh làm nữ tử bạch y sửng sốt, cuốn quýt vỗ về nàng, cô nói:
"Ta chỉ mới nói hai ba câu thôi mà, vả lại có đụng gì đến nỗi lòng của ngươi đâu mà khóc."
_ Sao lúc đầu không khóc giờ lại tạo ra bộ dáng đáng thương vậy.
Nữ tử bạch y bất lực cũng chỉ biết vỗ về nàng.

Long Ninh Tuyết dường biết được càng được nước làm tới khiến cô gặp khó khăn hơn nữa.

Hết cách, nữ tử bạch y liền lấy trong tay áo ra một chiếc lông vũ đưa ra trước mặt Long Ninh Tuyết, nói:
"Cái này tặng ngươi, ta nghe nói khi cầm nó đặt vào trong người cầu nguyện có thể giúp người cô yêu bình an.

Cô có thể xem nó như bùa bình an cũng được."
Long Ninh Tuyết nhìn thấy chiếc lông vũ màu đỏ cam này còn được trang trí thêm chũi hạt nữa thì không do dự lấy nó, nắm nghía.
Nữ tử bạch y đứng nhìn nàng hiện giờ như một đứa trẻ cũng bật cười.

Lúc này Hàn Bạc từ xa chạy tới, cất tiếng gọi:
"Tiểu thư!"
Long Ninh Tuyết nghe được giọng nói quen thuộc cũng đứng bật dậy hồi đáp, nàng nói:
"Ta đây."
Hàn Bạc thở dốc, cô nói:
"Tiểu thư...!hộc...!sắp tới giờ về phủ rồi, không nhanh là không kịp."
Long Ninh Tuyết chợt nhớ ra là sắp tới giờ đóng cửa cung rồi liền nhanh chóng hốt hoảng, nàng nhìn lại nữ tử bạch y, nói:
"Bạch y tỷ tỷ, đến lúc ta phải về rồi, nếu có duyên tự khắc sẽ gặp lại."
"Được, về đi."
Long Ninh Tuyết nói rồi nhanh chóng chạy đi.

Hàn Bạc cũng chỉ nhìn loáng thoáng qua rồi nhanh theo Long Ninh Tuyết, trên đường đi cô hỏi:
"Công chúa, đó là ai vậy?"
"Người qua đường, voi tình gặp gỡ."
"Qua đường, vô tình gặp mà sao lại thân vậy.

Người là người ít tiếp xúc với người ngoài vậy mà lúc nãy nô tỳ còn nhìn loáng thoáng người làm nũng với người ta."
Long Ninh Tuyết bỗng dừng lại, Hàn Bạc nếu không nói nàng cũng không nhận ra là mình đã quá thân mật với nữ tử bạch y đó dù chỉ là lần đầu gặp.

Nàng cũng không hiểu sao lại vậy, có lẽ là cảm nhận được trên người nữ tử bạch y đó rất giống Sở Thiên Vũ nên vô tình không làm chủ được.
Nữ tử bạch y cười cười khi nghe được hai từ tỷ tỷ của nàng, cô nói
Long Ninh Tuyết bỏ đi thì nữ nhân đó lại cười:
"Bạch y tỷ tỷ sao? Nếu nha đầu nhà ngươi mà biết thân phận của ta không biết còn dám gọi là tỷ tỷ không đây."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận