Sở Thiên Vũ cũng Lâm tự khanh trở về, về tới đại lý tự y phải thay lại y phục rồi mới vào cung.
...----------------...
Càng Đức điện
Thiên đế cùng Yên Nhiên đã ở Càng Đức điện, Sở Thiên Vũ và Lâm tự khanh bước vào, hành lễ:
"Bái kiến bệ hạ, nương nương!"
"Ừm, bình thân." Thiên đế nâng tay bảo hai người.
"Tạ bệ hạ!"
Thiên đế không cười nhìn Sở Thiên Vũ, ông nói:
"Lần này ngươi làm tốt lắm."
"Tạ bệ hạ khen ngợi.
Đây vốn là trách nhiệm của thần." y đáp.
Yên Nhiên kế bên liên tiếng, bà hỏi:
"Có công thì được khen ngợi cũng là chuyện bình thường, cậu muốn được ban thưởng gì?"
Nghe đến đây Thiên đế kinh ngạc, ông thừa biết rõ Sở Thiên Vũ muốn gì, câu này của lão bà nhà mình chẳng khác nào giúp người ngoài.
Nhưng không, ông đã lầm, Sở Thiên Vũ nói:
"Thần xin bệ hạ chấp thuận thu nhận người Tây Vực."
Càng Đức điện im ắng dường như không có tiếng động, những người bên trong bất động.
Lâm tự khanh nhìn y, ông cau mày nói:
"Sở Thiên Vũ, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?"
"Thần biết xưa nay Trung Nguyên không thu nhận người ngoài nhưng thần vẫn khẩn cầu bệ hạ khai ân thu nhận những người bị quê hương họ ruồng bỏ." Sở Thiên Vũ khẳng định.
Tuy Thiên đế có phần bất ngờ nhưng vẫn bình tĩnh hỏi nguyên nhân:
"Rốt cuộc chuyện này là sao?"
"Bẩm bệ hạ, trong lúc ở doanh trại của địch thần có bắt chuyện với hai người Tây Vực, tuy họ vô tình biết thân phận của thần nhưng vẫn không vạch trần mà còn giúp thần một tay để cứu người, đồng nghĩa với việc họ đã không còn chỗ đứng ở Tây Vực nữa."
"Những người cai trị ở Tây Vực luôn dùng người nhà họ để bức ép họ, Tây Vực vốn không coi họ là chủng tộc mình nên mong bệ hạ cho phép người Tây Vực lưu đến Trung Nguyên sinh sống."
Biểu cảm của Thiên đế bắt đầu trầm xuống, Yên Nhiên kế bên cạnh cũng ra mặt, bà nói:
"Người nơi nào cũng là người Mặc Uyên, họ cũng chỉ là bị bức ép đến đường cùng mới đến chỗ chúng ta, cho dù bệ hạ không coi trọng họ cũng nên nể tình ta một chút.
Ta là người Tây Vực."
Thiên đế vốn không thích chuyện này nhưng khi ông nghe Yên Nhiên nói vậy cũng đổi thái độ, ông vừa an ủi vừa giải thích:
"Nhiên Nhi, ta biết nàng là người Tây Vực nên không thể bỏ mặc tộc nhân của mình được nhưng ta là hoàng đế, có một số chuyện..."
"Đúng, ngài là hoàng đế, ta không quyền xen vào ngài làm, ta càng không phải người Trung Nguyên nên càng không có tư cách." Yên Nhiên càng nghe càng giận liền dứt khoác nói thẳng rồi trực tiếp đứng dậy định bỏ đi thì Thiên đế hoảng hốt kéo lại:
"Nhiên Nhi, ta không có mà, chỉ là...!chỉ là..."
"Chỉ là cái gì? Chỉ là ngài không muốn thôi, ngài vậy mà chẳng bằng một người ngoài nữa là."
Thiên đế hoảng rồi, lão bà nhà ông giận lên rất khó dỗ, đã vậy còn so sánh ông với người ngoài nữa chứ.
Sở Thiên Vũ cùng Lâm tự khanh chỉ biết im lặng đứng nhìn Thiên đế dỗ vợ, riêng Sở Thiên Vũ thì y cuối cùng cũng đã biết là do Long Ninh Tuyết được lây truyền tính cách này từ Yên Nhiên.
Sở Thiên Vũ cảm thấy có chút có lỗi vì mình đề ra chuyện này nên hai người họ mới cãi nhau liền đứng ra giảng hòa, y nói:
"Nếu vậy tại sao bệ hạ và nương nương mỗi bên có thể nhường nhau một bước mà."
Yên Nhiên vốn định bỏ về nhưng nghe được lời của Sở Thiên Vũ bà liền nhìn xuống, bà hỏi:
"Ý cậu là sao?"
"Bệ hạ có thể ra lệnh thu nhận người Tây Vực vào Trung Nguyên thứ nhất họ buộc phải đổi lại tên ở Trung Nguyên, làm hộ tịch Trung Nguyên.
Thứ hai không được sử dụng thuật pháp Tây Vực.
Thứ ba không được giữ chức vụ quá cao, đời sau của họ nếu có mang huyết thống Trung Nguyên thì có thể vào triều làm quan."
Yên Nhiên nghe cũng hợp lý nên gật đầu, bà nói:
"Bổn cung biết ngươi đang nghĩ gì, huyết thống Tây Vực vào triều đình làm quan nếu như không trung thành thì có thể sẽ ảnh hưởng tới rất nhiều người.
Họ cũng với người Trung Nguyên sinh ra đời sau thì huyết thống sẽ dần dần bị loãn ra, từ từ sẽ sát nhập vào Trung Nguyên."
Thiên đế nghe vậy cũng gật đầu, dù sao thì những điều kiện đó đều có lợi cho ông hơn nên ông nói:
"Ừm, vậy cứ làm như vậy, trẫm sẽ hạ lệnh thu nhận người Tây Vực."
"Tạ bệ hạ ân điển."
"Được rồi, lui đi."
"Chúng thần cáo lui."
Sở Thiên Vũ Và Lâm tự khanh đáp, lúc y định quay đầu thì Yên Nhiên cất tiếng:
"Khoan đã!"
"Không biết nương nương còn có chuyện gì?" Lâm tự khanh hỏi.
"Lúc nãy bổn cung nghe nói là ở chỗ các ngươi có hai người Tây Vực?"
"Dạ phải." Sở Thiên Vũ đáp.
"Vậy đem họ tới chỗ bổn cung đi, dù gì cùng một dòng máu Tây Vực dễ nói chuyện."
Lâm tự khanh nghe vậy cũng đành nghe theo, nói:
"Thần tuân mệnh."
"Ừm lui đi."
"Vâng."
Sở Thiên Vũ trên đường trở về đại lý tự thì vô tình gặp Thượng Quan Hạ Nghiên đang đu trên đường.
Thượng Quan Hạ Nghiên cũng theo lễ chào hỏi:
"Tự khanh đại nhân, thiếu tự khanh đại nhân."
Lâm tự khanh không nói gì nhìn qua Sở Thiên Vũ, ông nói:
"Nếu ngươi có việc thì ở lại đi."
"Vâng." y đáp.
Lâm tự khanh vừa đi thì hai người tìm một góc vắng, Thượng Quan Hạ Nghiên nói:
"Một thời gian không gặp trưởng thành ra hẳn đó thiếu tự khanh đại nhân."
Sở Thiên Vũ nghe vậy cũng cau mày khó chịu, nói:
"Tỷ đừng chọc ta, ta chỉ muốn hỏi tình hình của Tuyết Nhi thôi."
"Yên tâm đi, công chúa bảo bối của đệ không có gì nghiêm trọng đâu."
"Vậy cơ thể nàng ấy sao rồi?"
"Tạm thời đã khôi phục được năm phần rồi."
"Năm phần.
Sao nhanh vậy?" Sở Thiên Vũ ngạc nhiên.
"Ta cũng không biết, đệ muốn biết thì tự mình hỏi đi."
Sở Thiên Vũ nghe vậy cũng cười nhẹ rồi nói:
"Không cần đâu."
Thượng Quan Hạ Nghiên nghe vậy có vẻ ngạc nhiên, cô hỏi:
"Sao vậy, không muốn đi thăm Thần Dương sao?"
"Không phải, chỉ là có chút việc tạm thời không thể gặp nàng ấy được, có khi còn gây rắc rối thêm cho nàng ấy nữa."
"Đệ không sợ Thần Dương giận đệ sao?"
"Vậy phải phụ thuộc vào nàng ấy rồi.
Nếu không còn chuyện gì nữa ta đi trước đây."
"Ừ."
Sở Thiên Vũ rời đi, Thượng Quan Hạ Nghiên đứng đó, cô cảm thấy y thật sự quá tin tưởng nên luôn luôn hướng trái tim về nàng nhưng có một chuyện có lẽ y vẫn chưa biết, cô nói nhỏ:
"Ta chỉ sợ đệ thất vọng rồi."
...----------------...
3 ngày trước
Tuyết Ninh Cung
Quay về phần của Long Ninh Tuyết thì hàng ngày cô đều thức sớm luyện tập, tu dưỡng ngày qua ngày.
Hôm đó Long Dạ Trạch đến thăm, vừa thấy cậu, nàng bĩu môi nói:
"Đệ đệ thân yêu cũng biết đến thăm tỷ tỷ sao?"
Long Dạ Trạch nghe vậy cũng chỉ gãy đầu cười cười, đáp lại:
"Thì đệ có chút việc cần giải quyết mà."
"Hừ!"
Long Ninh Tuyết khó chịu quay sang chỗ khác, Long Dạ Trạch thấy vậy liền nói:
"Mà tỷ không muốn biết hôm qua sảy ra chuyện gì à."
"Chuyện gì?"
"Đêm qua có người đột nhập vào tẩm cung của mẫu thân."
"Cái gì!"
Long Ninh Tuyết kinh ngạc khi nghe được tin này từ Long Dạ Trạch, nàng hỏi tiếp:
"Vậy mẫu hậu có sao không?"
"Tỷ yên tâm, người không sao đâu."
"Vậy thì tốt." Long Ninh Tuyết thở phào nhẹ nhõm nhưng rồi nàng lại thấy Long Dạ Trạch luôn luôn nhìn mình liền khó hiểu, hỏi:
"Đệ nhìn ta làm gì?"
"Vậy tỷ có biết mẫu hậu không sao là vì đâu không."
"Ý đệ là sao? Nói đàng hoàng lại coi."
"Đêm qua ta nghe nói nhị ca gấp gáp xông vào cung vừa kịp thời ngăn chặn tên hắc y nhân còn..."
"Không cần nói nữa đâu."
Long Dạ Trạch chưa nói hết câu đã bị nàng ngắt đi tròn sự khó hiểu, cậu hỏi:
"Có chuyện gì vậy?"
"Không..."
"Hình như là giận dỗi rồi."
Long Ninh Tuyết vốn định biện mình thì đã bị Thượng Quan Hạ Nghiên đi trước nói ra, nàng cau mày nhìn Thượng Quan Hạ Nghiên đứng cạnh cửa, nói:
"Cô đi vào không thông báo gì hết."
Thượng Quan Hạ Nghiên cười cười rồi đáp lại:
"Bởi vì không thông báo nên mới biết được công chúa điện hạ dỗi nhị đệ ta rồi."
"Hắn đến đại lý tự rồi thì không còn nhớ tới ta luôn."
"Không chừng nhị ca bận việc thôi mà." Long Dạ Trạch giải thích.
"Hai người đừng có tình bào chữa cho hắn nữa, ta không muốn nghe."
"Thôi được rồi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...