Mãi Mãi Thuộc Về Nhau


" Em đứng lại cho anh , không được chạy " Nam không ngừng la hét , chạy bắt lại Linh nhỏ hơn mình 1 tuổi "" aaaaaaaa"Tiếng hét của Linh vang lên , " uỵch " Nam chạy lại vô cùng lo lắng " em chảy máu rồi kìa.

Ngốc thế hả !! Anh bảo không được chạy cơ mà , không biết nghe lời à , sao em bướng bỉnh thế.

" Vừa nói vừa bế Linh đi băng bó vết thương.

Linh bị doạ sợ không dám lên tiếng .Nam định mắng Linh, thì may có mẹ cậu ngăn lại " Linh , bị sao thế con ,chảy máu rồi kìa " bà nhẹ nhàng đỡ Linh xuống ghế và xử lí vết thương cho nó.

" Em không sao mà , chỉ chảy máu một tí thôi, không đau gì cả !" Nam nói " chảy máu thế còn kêu không sao à " Bà Vân: " k sao thì tốt rồi lần sau nhớ chú ý cẩn thận " Linh :" con biết rồi ạ ".

" Bà Vân đáp :" Gì bôi thuốc xong rồi , con đi nghỉ ngơi đi , nhớ tránh nước , lần sau cẩn thận chút" nói rồi bà bảo Nam bế Linh lên phòng nghỉ ngơi.

Linh nhìn chằm Nam , Nam tiến lại bế Linh lên phòng ngủ.

" Em nghỉ ngơi đi " rồi định bước ra ngoài.

Linh kéo tay Nam lại " em xin lỗi, anh đừng giận em nữa nha , em xin lỗi " .Nam quay đầu nhìn nó nói " ừ.


Anh không giận em , anh đang giận bản thân mình , không bảo vệ được em nên em mới ngã " Nam xoa đầu cô.

" Không sao , lỗi do em mà có phải lỗi của anh đâu ".

Nam trầm mặc.

Ngồi xuống cạnh nó "Linh à, sau này không có anh bên cạnh phải tự chăm sóc bản thân , chú ý ăn uống đầy đủ, không được thức khuya nữa , phải mạnh mẽ lên ".

Linh nhìn Nam nói " tại sao ?? Anh đi đâu à ??".

Nam ôm nó và nói " anh phải gia nước ngoài ,học để tiếp quản công ty , bố mẹ anh cũng sẽ đi !!".

Linh bỗng rơi nước mắt , đẩy Nam ra " bố mẹ anh cũng đi ư??".

Nam không nói gì " vậy em thì sao , sao lại bỏ e lại ".

Linh quát lên ." Anh đã hứa sẽ bên cạnh e mà , sao giờ lại bỏ em lại chứ , hả? Sao lại bỏ em chứ.


Hic hic..." Linh khóc ngày càng to.

Nam tiến đến gần nó nói " em còn quá nhỏ , không thể ra nước ngoài sinh sống được , tiếng anh cũng không tốt vả lại bố mẹ e cũng không đồng ý cho em sang nước ngoài sinh sống!!" Linh khi nghe đến bố mẹ mình càng tức giận hơn " anh nói tới họ làm gì chứ !! Đừng có nhắc đến họ em không cần bố mẹ đó.

Họ có quyền gì chứ !! Sinh em ra rồi bỏ em một mình ở Việt Nam.

Còn mình thì chạy theo công việc , đi khắp các nơi.

Vậy anh thử xem bao lâu rồi họ có về thăm em không , hay chỉ là những cuộc điện thoại hai ba câu hỏi thăm hả.

Anh nói đi ???" Linh quát vào mặt Nam và nói.

" Nam thấy mình đã chạm vào nỗi đau của Linh vội xin lỗi " anh xin lỗi , nhưng em cũng nên hiểu cho họ , họ vì em mà kiếm tiền , lo cho e không thiếu thứ gì !" Linh cười nhạt " lo cho em , họ lo cho em??.

Họ lo cho e thì đã mang em theo rồi , Nam à , em đã 13 tuổi rồi.

Em không còn là đứa trẻ con nữa.

Vậg nên không cần phải giấu em".

Nam ngạc nhiên " em đang nói gì thế.

!! Anh giấu em điều gì ".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận