Mãi Mãi Không Thể Tha Thứ


1 tháng sau
Tối hôm nay cô và lâm tổng dự một buổi tiệc, người được mời đến đều là những người có địa vị trong giới kinh doanh hoặc là những người thừa kế của tập đoàn lớn.

Nơi đây hội tụ những người cao quý trong tất cả người cao quý
Trước khi bữa tiệc bắt đầu, lúc này cô đang đứng trong một cửa hàng thời trang cao cấp.

Người đi cùng cô là trợ lý bạch, tên bạch lan.

trợ lý bạch là người chia sẽ công việc với cô, phụ cô làm việc.

Cô ấy chỉ mới học năm 2 đại học
‘Chị như ân, chị thử váy này đi’ bạch lan cầm lấy đưa nó cho cô
Cô nhận lấy và thử, khi bước ra cô khiến cho tất cả những người có mặc ở đó phải woa lên vì quá đẹp.

Cô mặc trên mình một chiếc váy dài trễ vai màu trắng tuyệt đẹp, trên váy được đính đá hình những bông tuyết nhỏ.

Trông cô rất thuần khiết trong sáng, pha chút quyến rũ, tựa nữ thần.
‘ woa, chị ân em thích chiếc váy này.

Chị mặc rất đẹp’
Cô thở phào vì từ nãy đến giờ cô đã thử rất nhiều chiếc váy, bạch lan không thích là cô phải thử chiếc khác
‘ cho em hỏi váy này bao nhiêu ạ’ bạch lan hỏi nhân viên
‘ thưa quý khách, chiếc váy này có giá 30.000 nhân dân tệ ạ’
Cô nghe giá tiền mà bất ngờ, đối với bạch lan khi nghe con số như vậy thì rất bình tĩnh đưa thẻ cho nhân viên thanh toán.

Cô vội chạy lại nói với bạch lan
‘ này, váy này là 10.000 nhân dân tệ đấy.


Chị sẽ lựa cái khác’
Bạch lan giữ tay cô cản
‘ không sao, lâm tổng đã nói chị cứ mua thoả thích.

Chị nhìn này đây là chiếc thẻ đen đấy, tiêu bao nhiêu cũng không hết’ nói rồi bạch lan nhanh chóng đưa cho nhân viên thanh toán
Cô cũng bất lực mà nhìn nhân viên rẹt cái thẻ một cái.

Sau khi mua xong thì bạch lan lại dẫn cô đi mua giày.

Lần này cô chọn một cửa hiệu tầm trung mà bạch lan không chịu.

Bạch lan kéo cô bằng được đến thương hiểu khác
‘ chị phải đi theo em, chị phải mua thứ mắc nhất.

Ở bữa tiệc thượng lưu đó, nếu chị ăn mặc không đắc tiền thì sẽ bị đám nhà giáu ấy khinh thường đấy’ bạch lan vừa kéo tay dẫn cô đi
‘ sao em biết’
‘ ờ thì…’ nói đến đây bạch lan nghẹn họng không nói nữa
‘ sao em không biết được, chúng ta đi thôi'
Cô và bạch lan cũng đã mua đồ xong, cô về công ty thì ngồi mệt mõi
‘ chị mệt chết mất’ cô năm xuống bàn thở dài
‘.

Chị không thấy mua sắm vui hả, thật là thoả thích’ bạch lan nghĩ đến những chiếc túi xách và váy ở các cửa tiệm cao cấp.

Cô rất thích hàng hiệu, có thể nói là cuồng hàng hiệu.

Thật ra cô là thiên kim tiểu thư của một tập đoàn bên nước ngoài rất giàu.

Nhưng cô là người gốc trung, cô về đây để trải nghiệm và cũng muốn học tập tại quê hương mình.

Cô đã giấu kín thân phận của mình
Cô hết nói nỗi bạch lan, cạn lời
Đến tối, cô khoác lên mình chiếc váy sang trọng và đôi cao gót tuyệt đẹp.

Cô cùng lâm tổng di chuyển đến bữa tiệc, từ khi gặp cô đến hiện tại, lâm thiệu huy luôn để mắt tới cô
‘ bộ váy cô mặc rất đẹp’ anh điệm đạm khen cô
‘ dạ cảm ơn lâm tổng’
Bước vào nơi bữa tiệc đang được tổ chức, nơi đây trông rất tráng lệ, sang trọng.

thiết kế theo phong cách hoàng gia châu âu.

Ai ai cũng khoác lên mình bộ lễ phục sang trọng, cô khoác tay lâm tổng bước vào trước ánh mắt của nhiều người.

Quả nhiên là lâm tổng, có sức hút trong giới kinh doanh, cô cùng lâm tổng tiếp rượu với những vị chủ tịch tập đoàn khác.

Bỗng từ xa có một người thân hình cao lớn, trên người khoác lên một bộ vest màu xanh đậm sang trọng, trên tay đeo đồng hồ rolex.


Trông người ấy rất sang trọng, khí chất cũng lạnh lùng.

Là anh, lục hàn lâm.

Không ngờ gặp anh ở đây, à phải rồi anh là người đứng đầu nền kinh tế của đất nước này mà
Anh đảo mắt xung quanh thì bắt gặp cô đang đứng với lâm thiệu huy.

Anh bước tới chỗ lâm tổng và lâm tổng nhận ra anh thì hai người vui cẻ chào hỏi.

Khiến cho cô hơi khó hiểu
Anh nhìn cô không rời mắt, cô rất đẹp
‘ à thư ký hạ, đây là lục tổng, chủ tịch lục thị’ lâm tổng giới thiệu với cô
Cô vội chào hỏi lại với anh như không quen biết.

Anh thấy vậy thì hơi khó chịu
Anh đưa tay ra muốn bắt tay với cô, cô bất ngờ vì anh làm vậy.

Cô vội đáp lễ với anh, thấy sự lúng túng của cô thì anh thầm cười.

Không ngờ cô lại làm thư ký cho bạn anh, vậy cũng tốt.

Dù gì người đó anh cũng quen, không phải xa lạ.

Anh và lâm tổng nói chuyện vui vẻ và bàn chuyện với những chủ công ty khác.

Nãy giờ cô đứng cũng nhiều nên hơi mỏi chân, cô xin phép lâm tổng rồi lại sofa ngồi một chút.

Anh thấy cô đi thì cũng ngó một chút rồi tiếp tục bàn chuyện
Lúc này cô ngồi xuống, cảm thấy đôi chân đã thoải mái.

Cô thở phảo nhẹ nhõm, cô nghĩ đi dự tiệc còn mệt hơn làm ở công ty nữa.

Lúc nào cũng phải tươi cười và uống rượu.


Mệt chết đi được.

Cô đang ngồi ở đó thì có một người đàn ông tầm độ tuổi 25 tới làm quen với cô, anh ta cư xử chào hỏi rất thân thiện với cô.

Nhưng được một lúc thì lại giở thói lưu manh mà mồm mép
‘ tối nay em đến khách sạn với anh được không, trông em thật xinh đẹp’
Hắn ta nói mà không ngượng mồm, cô rất tức.

Nhưng khi nhớ lại lời bạch lan nói rằng cô hãy cẩn thận, tốt nhất là hãy tránh xa những lão già dê xòm hoặc những cậu ấm ăn chơi.

Cô bình tĩnh và đáp lại
‘ rất tiết, tôi không thể đến với anh.

Tôi còn có việc’
Anh ta không quan tâm mà trực tiếp khoác eo cô.

Cô bất ngờ trước hành động này của hắn ta.

Cô lập tức lịch sự đẩy anh ta ra và cô đứng lên đi chỗ khác.

Thì hắn ta mặt dày cầm lấy tay cô.

Cô muốn buông ra nhưng hắn dùng sức rất mạnh, làm tay cô rất đau.
‘ bỏ tôi ra’
‘ anh chấm em rồi, cô gái nhỏ à’ hắn ta trơ trẽn nói
Từ xa anh và lâm thiệu huy thấy cô đang hoảng sợ thì lập tức tiến đến chỗ đó


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận