Về tới Lưu Ly Bảo, Mẫn Nguyệt phải đứng ở cửa kiểm tra xem thân thể mình có mùi gì lạ không mới dám bước vào. Vừa bước vào cửa đã thấy Nam Cung Âu Thần đang ngồi trên ghế sô pha xem tivi, thấy Mẫn Nguyệt, Nam Cung Âu Thần liền nhíu mày gọi cô lại. “Sao lại về trễ như vậy?”
“Em bị lạc đường.” Mẫn Nguyệt nhanh nhẹn trả lời, bộ dáng tuyệt đối không giống người nói dối. “Lạc đường?” Nam Cung Âu Thần rõ ràng không tin tưởng, cô bé này từ nhỏ đã thích đi bộ về nhà không cần tài xế đưa rước, con đường đó cô đã đi hơn ngàn lần, làm sao lại có thể bị lạc đường.
“Có việc cần phải suy nghĩ nên không chú ý, sau đó bản thân đi lạc tới đâu cũng không biết.” Những điều Mẫn Nguyệt nói đương nhiên là sự thật, chỉ là cô không nói tới sự kiện kia thôi.
“Phải suy nghĩ chuyện gì?”
Mẫn Nguyệt lập tức lấy giấy báo trúng tuyển đưa ra trước mặt cho Nam Cung Âu Thần xem. “Em đã trúng tuyển vào đại học Cambridge rồi!” Nam Cung Âu Thần cầm tờ giấy lên xem kĩ, khóe môi nở nụ cười nhẹ, xoa đầu Mẫn Nguyệt. “Giỏi lắm! Vậy sao còn phải suy nghĩ cái gì?”
“Em không muốn xa anh! Nếu như em đồng ý nhập học, sẽ phải đi du học 4 năm đó.”
Trong mắt Nam Cung Âu Thần hiện ra ý cười chói loá, bàn tay vẫn xoa nhẹ mái tóc mềm mượt của Mẫn Nguyệt, cả giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn trước: “Nếu như thế tại sao lúc đầu lại làm bài thi xét tuyển vào trường đó?”
“Chỉ là muốn xem thử ngôi trường anh đã từng học như thế nào thôi!” Có trời mới biết Mẫn Nguyệt cực kỳ ngưỡng mộ việc Nam Cung Âu Thần 15 tuổi đã có bằng đại học Cambridge. Nghe bác Trương kể, năm Nam Cung Âu Thần 10 tuổi đã đậu vào trường đại học này, nhưng anh chỉ học được hai năm, vì Nam Cung gia gặp chuyện mà phải quay về, đành bảo lưu lại thành tích. Sau đó Nam Cung Âu Thần lại vì Mẫn Nguyệt mà tiếp tục trễ hai năm, cho đến khi cảm thấy không còn kéo dài được nữa, anh mới quyết định đi Anh. Nhưng Nam Cung Âu Thần chỉ dùng hơn nửa năm để hoàn tất việc học, lấy được tấm bằng đại học liền quay về nước để gặp bảo bối của anh. Không riêng gì Nam Cung Âu Thần, cả Mẫn Nguyệt trong nửa năm đó đều rất nhớ anh, cô không muốn phải xa anh lần nữa, vì cảm giác đó rất khó chịu!
“Hơn nữa, cho dù em không chịu đi học, cũng có anh nuôi em phải không?” Ánh mắt Mẫn Nguyệt lóe lên sự tinh nghịch, nhìn khuôn mặt đáng yêu của cô, Nam Cung Âu Thần cất giọng sủng nịch. “Được, anh nuôi em!” Cánh tay nhấc Mẫn Nguyệt vào lồng, Mẫn Nguyệt cũng thuận thế mà dựa cả người vào Nam Cung Âu Thần, hưởng thụ sự ấm áp này.
Ngày tiếp theo Mẫn Nguyệt lên trường thì thấy An Triết Hàn cả người mệt mỏi, dưới mắt có quầng thâm rõ rệt, cũng sắp thành mắt gấu trúc luôn rồi. Xem ra cậu ta đã cả đêm không ngủ, Mẫn Nguyệt nghĩ có lẽ là vì phải chăm sóc cho người đàn ông kia, càng nghĩ cô càng thấy áy náy. An Triết Hàn đúng là cả đêm không ngủ, chỉ vì sợ lão đại biết, cậu ta chỉ có thể tự mình xử lý vết thương cho người đàn ông kia, sau đó lại phải lau người, chuẩn bị thức ăn,...làm xong tất cả cũng đã tới sáng.
Giờ ra chơi, Mẫn Nguyệt mang một hộp sữa trái cây tới đặt trên bàn An Triết Hàn coi như đền bù cho cậu ta vì ngày hôm qua, sau đó rất tự nhiên hỏi: “Tình trạng người kia thế nào rồi?” An Triết Hàn vốn còn đang vui vẻ một chút khi thấy Mẫn Nguyệt ít ra còn biết mua sữa để đền bù cho cậu ta, nhưng nghe xong câu hỏi của Mẫn Nguyệt thì niềm vui vừa rồi lập tức biến mất, trên mặt đổi thành phẫn nộ, nghiến răng nói: “Rất tốt, sáng nay đã tỉnh lại. “
“Nhanh như vậy?” Mẫn Nguyệt rất ngạc nhiên, với hàng loạt vết thương như vậy, làm sao mà có thể nhanh nhóng tỉnh lại như vậy chứ? Khả năng hồi phục của người đàn ông đó rốt cuộc mạnh tới mức nào vậy?
“Ừ.” Ngay cả An Triết Hàn cũng rất ngạc nhiên, không ngờ người kia lại có thể tỉnh lại nhanh thế. Nhớ lại tình cảnh sáng nay khiến cậu ta chỉ muốn đập chết người đàn ông kia cho rồi.
Sáng sớm khi An Triết Hàn thức dậy đã thấy người đàn ông kia tỉnh lại, ánh mắt đánh giá xung quanh phòng của cậu ta. Nhưng đến khi thấy cậu ta tỉnh dậy thì người đàn ông liền bĩu môi than thở.
“Haiz, không ngờ người chăm sóc tôi cả đêm qua không phải là một mỹ nữ xinh đẹp, cũng không phải là một cô bé dễ thương. Sau lại là một người con trai chứ, hơn nữa lại còn là một thằng nhóc. Số mệnh tôi thật khổ mà, bị thương mà cũng chẳng được đãi ngộ đặc biệt!”
“.....” Rõ ràng người chịu khổ là cậu ta được không, chăm sóc người này cả đêm mà chỉ đổi lại được điều này!
“À phải rồi, cô bé ngày hôm qua đâu? Tôi nghĩ hai người chắc là quen biết.”
“.....”
“Được rồi, cậu không muốn nói thì thôi. Nhưng mà tôi đói rồi, có cái gì ăn không?”
“.....” An Triết Hàn lập tức bỏ ra ngoài, để lại một mình người nào đó trong phòng tiếp tục lẩm bẩm.
Đến buổi chiều, Mẫn Nguyệt cùng An Triết Hàn về nhà của cậu ta để thăm người đàn ông kia. Mẫn Nguyệt và An Triết Hàn cùng vào phòng trông thấy người hôm qua bị thương máu me đầm đìa, bây giờ lại sạch sẽ nằm trên giường ngẩn người. Thấy hai người vào, anh ta cũng quay lại, sau giây phút ngạc nhiên thì anh ta nở nụ cười ma mị. Mẫn Nguyệt lúc này mới có thể nhìn rõ mặt của người đàn ông này, khuôn mặt còn đẹp hơn cả con gái, yêu nghiệt vô cùng. Nhưng có lẽ đã qua tuổi 30 nên cho người khác một cảm giác thành thục, dù vậy nhìn anh ta vẫn còn rất trẻ.
“Cô bé, cuối cùng chúng ta gặp lại rồi! Con tới thật tốt quá, từ sáng tới giờ chú bị bỏ đói thật đáng thương. Thằng nhóc kia lại không chịu mở miệng nói câu nào, làm cho tâm hồn chú rất buồn bã a!” Câu đầu tiên của người đàn ông kia lại là kể khổ, làm như bản thân chịu rất nhiều uất ức vậy. Mẫn Nguyệt nghi hoặc nhìn sang An Triết Hàn “Cậu không cho chú ấy ăn?”
“Có chuẩn bị bữa sáng rồi nhưng lại quên chuẩn bị bữa trưa.” An Triết Hàn mất tự nhiên sờ sờ mũi, ai bảo sáng nay người đàn ông kia làm anh tức giận, cho nên cũng quên mất làm bữa trưa để lại. Mẫn Nguyệt dùng ánh mắt dò xét cả hai người, lạ thật, quen biết An Triết Hàn 6 năm, chưa bao giờ cô thấy An Triết Hàn bất cẩn như vậy. Chẳng lẽ hai người này có thù oán sao? Rốt cuộc người đàn ông kia đã làm gì mà lại khiến cho An Triết Hàn tức giận tới nỗi không làm cơm chứ? Nhìn một hồi cũng không ra kết quả, Mẫn Nguyệt đành phải hóa giải cục diện này.
“An Triết Hàn, vậy cậu mau đi làm cơm đi!”
“Được rồi.” An Triết Hàn đương nhiên là không thể cãi lại, ngoan ngoãn đi ra ngoài. Mẫn Nguyệt ngồi vào ghế đối diện với người đàn ông kia, từ từ mở miệng: “Chú tên gì vậy?”
“Cô bé, con có gọi chú là Joker. “
“Không được gọi là cô bé!” Này, rõ ràng là cô đã lớn rồi, tại sao ai cũng thích gọi cô là cô bé vậy!
“Ồ, vậy chú phải gọi con là gì?” Joker đương nhiên cũng không giận dữ, nụ cười yêu nghiệt vẫn giữ trên môi, mị lực tản ra bốn phía, có điều Mẫn Nguyệt không hề bị ảnh hưởng.
“Chú có thể gọi con là Mẫn Nguyệt, không được gọi là cô bé. Còn nữa chú có thân phận như thế nào? Con không muốn đem về một người không rõ lai lịch.”
“Thân phận của chú là gì, đến lúc cần thiết con sẽ biết. À phải rồi, vậy con là ai, chú đoán chắc con cũng không phải một cô bé đơn giản đâu đúng không?” Một cô bé đơn giản, thì khi gặp chuyện như lúc đó đã bỏ chạy từ lâu rồi, nào như cô bé này bóc lột tiền của người ta mới chịu giúp! Hơn nữa lại có thể lừa được bọn người kia, quần áo trên người cũng không phải là tầm thường.
“Thân phận của con là gì, đến lúc cần thiết chú sẽ biết.” Mẫn Nguyệt trả lại nguyên câu mà Joker đã nói với cô, khi chưa xác định được người này có nguy hiểm hay không thì cô không thể nói thân phận của mình ra được. Joker nghe xong thì cười lớn, đụng phải vết thương trên người nên ho sặc sụa. “Cô...à không, Mẫn Nguyệt, con đúng là rất thú vị!” Mẫn Nguyệt vẫn nhìn chằm chằm vào Joker không nói lời nào, Joker sau khi đã bình ổn lại hơi thở của mình thì đột nhiên hỏi:
“Con có muốn trở thành sát thủ đứng đầu không?” Mẫn Nguyệt vô cùng ngạc nhiên, nhưng rất nhanh trấn định lại, cười rất tươi nhìn Joker.
“Chú có khả năng khiến con trở thành sát thủ đệ nhất sao?” Không đồng ý, cũng không từ chối khiến cho Joker cũng không biết ý của cô bé này thế nào, nhưng đã đụng đến tự tôn của anh thì đương nhiên phải phản bác lại. “Được rồi, vậy chú không giấu con nữa, trong hắc đạo chú được coi là vua sát thủ, Joker, con nói chú có khả năng không?”
Mẫn Nguyệt cũng đã từng nghĩ đến khả năng này, nhưng khi suy đoán được chứng thực thì cô chỉ có một cảm giác, đó là khiếp sợ. Không ngờ cô chỉ tùy tiện cứu một người, mà lại có thể là vua sát thủ Joker! Vậy lời đề nghị với cô vừa rồi là thật sao?
“Lời đề nghị vừa rồi của chú là thật?”
“Thật.”
“Tại sao lại chọn con?” Mẫn Nguyệt nghĩ cô không hề tài giỏi gì, hơn nữa hai người mới gặp nhau có hai lần, làm sao chú ấy lại muốn đào tạo cô trở thành sát thủ?
“Bởi vì con có đủ tố chất cần thiết của một người sát thủ.”
“Con không đồng ý!”
“Tại sao?” Đôi mắt hoa đào híp lại đầy nghi hoặc.
“Con không muốn rời xa người con yêu thương, hơn nữa con không cần phải làm sát thủ, cũng sẽ có người bảo vệ cho con!” Ánh mắt Mẫn Nguyệt liền trở nên dịu dàng khi nhắc tới người kia, làm cho cả Joker cũng cảm nhận được sự ấm áp trong đó.
“Được rồi, nhưng chú sẽ không từ bỏ mà chờ tới ngày nào đó con đồng ý. Đừng quên lời đề nghị này có hiệu lực mãi mãi!”
“Được.”
An Triết Hàn ở ngoài nấu cơm không hề biết ở trong phòng hai người kia đã đạt thành hợp nghị. Cho đến khi cậu ta mang cơm vào phòng thì mọi thứ đều như bình thường. Thấy An Triết Hàn đúng là đi làm cơm cho anh ta, Joker thầm phỉ báng trong lòng: Trước mặt anh thì ra vẻ là một tảng băng lạnh lùng, vậy mà trước mặt cô bé này lại có thể vâng lời như vậy! Mẫn Nguyệt đương nhiên là cũng thấy sóng ngầm giữa hai người, chỉ đành là người đứng ra hòa giải. “An Triết Hàn, chú ấy tên là Joker. Hai người làm quen đi!”
“Chào!” Đối với Joker, An Triết Hàn tuyệt đối là tiết kiệm lời nói, một chữ cũng không hơn.
“Chào tiểu Hàn Hàn!” Nhưng mà Joker là ai chứ? Muốn đấu với anh ta, An Triết Hàn không thắng nổi.
“Phụt!” Mẫn Nguyệt đang uống ly nước ép mà An Triết Hàn mang vào, vừa nghe cách gọi của Joker liền phun hết nước ra ngoài, ôm bụng cười không ngừng. An Triết Hàn vì tức giận mà mặt đỏ lên, bàn tay nắm chặt, cậu ta đúng là hối hận vì lúc trước đồng ý với Mẫn Nguyệt cứu người đàn ông này! Buổi chiều hôm đó trôi qua yên bình như vậy, nhưng không ai biết, sóng gió, rất nhanh sẽ ập xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...