Cửa phòng hiệu trưởng bị một cước đá văng ra, một người con trai với thân hình mạnh mẽ bước vào, trên người tỏa ra khí thế cường đại khiến người khác phải sợ hãi. Ánh mắt lạnh lùng, sắc bén như chim ưng lướt qua từng người trong phòng, cho đến khi gặp cô gái đang ngồi nhàn nhã trên ghế kia thì đổi lại là một mảnh ôn nhu, dịu dàng. Diệp Gia Lệ nhìn thấy Nam Cung Âu Thần thì trong mắt lập tức hiện ra thần thái si mê, sao lại có người đàn ông hoàn hảo đến vậy chứ! Nhất thời cả người cô ta lập tức trở nên cực kỳ đáng thương, lâu lâu lại liếc mắt với Nam Cung Âu Thần, nhưng từ đầu đến cuối anh hoàn toàn không nhìn đến cô ta, khiến cho Diệp Gia Lệ vẻ mặt đầy xấu hổ.
Lúc bắt gặp Nam Cung Âu Thần bước vào thì cả người hiệu trưởng đổ mồ lạnh ròng ròng, hai chân mềm nhũn ra. Hôm nay là ngày gì vậy, đụng tới tiểu tổ tông kia còn chưa đủ tại sao người này còn tới đây nữa! Mẫn Nguyệt hoàn toàn ngạc nhiên, cô không ngờ Thần ca ca lại đến đây, chuyện nhỏ như thế này cô hoàn toàn có thể giải quyết. Nhưng nghĩ đến người con trai này quan tâm mình như vậy thì trong lòng Mẫn Nguyệt tràn đầy ấm áp, nhu thuận kêu “Thần ca ca!” Nam Cung Âu Thần tự nhiên bước đến ngồi cạnh Mẫn Nguyệt, lúc nhìn thấy vết thương trên tay cô, cặp mắt bình tĩnh lại đột nhiên bùng lên lửa giận. Mẫn Nguyệt quan sát thấy biến hóa trên mặt Nam Cung Âu Thần thì chột dạ cúi đầu, trong lòng thầm mắng: Chết tiệt, rốt cuộc là tên nào đã báo chuyện này cho anh ấy?
“Cậu là anh của cô bé này?” Phía đối diện là một người phụ nữ mập mạp, trên mặt tô đầy son phấn, bà ta cẩn thận che chở cho Diệp Gia Lệ đang khóc thút thít trong ngực. Người phụ nữ đó chính là mẹ của Diệp Gia Lệ, Trình Mỹ, cũng là người vừa mở miệng hỏi.
“Phải, thì sao?” Nam Cung Âu Thần lúc này mới chú ý tới hai người đối diện, nghĩ đến họ là người làm bảo bối bị thương thì anh càng tức giận. Nam Cung Âu Thần lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bọn họ, sát khí tỏa ra càng dày đặc. Trình Mỹ bị Nam Cung Âu Thần nhìn như vậy tự nhiên thấy sóng lưng lạnh buốt, tuy nhiên bà ta áp chế nỗi sợ hãi vừa dâng lên. Chẳng phải Lệ nhi đã nói con nhỏ kia rất nghèo sau, bọn họ thì có thể làm gì chứ! Nghĩ đến đó, giọng Trình Mỹ đầy cao ngạo và khinh thường.
“Mau kêu em gái của cậu xin lỗi con gái tôi! Là em gái của cậu đã làm con gái tôi ra nông nỗi này.”
Quay qua nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ bên cạnh, Nam Cung Âu Thần liền mềm mại “Là em đánh?”
Mẫn Nguyệt ngẩng đầu, ngây thơ nói
“Không có mà, là cậu ấy muốn nâng cao tình bạn của chúng em nên mới hẹn em ra nói chuyện. Em lại thấy mặt cậu ấy rất đẹp, da rất mềm nên muốn sờ một cái. Ai ngờ da cậu ấy lại mẫn cảm như vậy, vừa đụng vào đã đỏ lên, cậu ấy không thích liền đẩy em ra nhưng lại làm bản thân bị vấp té. Mấy bạn nữ gần đó lại tưởng em đánh bạn ấy nên muốn ra tay với em. Em chỉ là muốn tự vệ nên đánh lại thôi.”
Nghe thấy Nam Cung Mẫn Nguyệt trợn mắt đổi trắng thay đen, Diệp Gia Lệ liền nhảy dựng lên. “Nam Cung Mẫn Nguyệt, rõ ràng là cô đã cố ý đánh tôi, sao cô lại dám nói không có chứ! Bây giờ trên người tôi vết thương đầy mình, vẫn còn đau âm ỉ đây này!”
Mẫn Nguyệt cực kỳ vô tội nói
“Trước tiên, bạn học này, bạn tên gì vậy? Chúng ta có quen nhau sao, đã từng nói chuyện chưa?”
Diệp Gia Lệ nghe Mẫn Nguyệt dùng giọng điệu trêu tức để hỏi mình cảm thấy tức muốn điên lên, bất chấp hình tượng thục nữ mà chửi tục.
“Nam Cung Mẫn Nguyệt, tao là Diệp Gia Lệ. Tuy chúng ta chưa nói chuyện bao giờ nhưng mà mày đừng nói là mày không biết tên tao. Mày đúng là vô sỉ!” Nực cười, Diệp Gia Lệ cô đường đường là một trong tứ đại hoa khôi của trường, dù chưa từng chính thức quen biết nhưng cô ta cũng không thể nào không biết tên cô. Nam Cung Mẫn Nguyệt rõ ràng là muốn chọc tức cô. Mẫn Nguyệt vẫn bình thản như trước cũng không tức giận vì câu nói vừa rồi của Diệp Gia Lệ, chỉ có điều Nam Cung Âu Thần ngồi bên cạnh lại hơi nhíu mày. “Điều này làm sao trách tôi được, rõ ràng vừa rồi cô nói chúng ta chưa từng nói chuyện mà. Vậy được, tiếp theo, có phải cô là người tìm tôi để nói chuyện, muốn chúng ta thân thiết hơn không?”
Diệp Gia Lệ dù thấy có chỗ nào không đúng nhưng vẫn gật đầu, Mẫn Nguyệt lại nói tiếp “Có phải cô là người ra tay trước không?” Diệp Gia Lệ dù oán hận cũng không thể làm gì, là tại cô ta ra tay trước, tiếp tục cắn răng gật đầu. Mẫn Nguyệt hài lòng mỉm cười “Vậy cô lấy lý do gì nói tôi là cố ý đánh cô?”
“Mày...” Diệp Gia Lệ nghẹn họng căm tức nhìn Mẫn Nguyệt, quả thật những gì cô ta nói đều đúng. Mẫn Nguyệt cũng không để Diệp Gia Lệ có cơ hội chối cãi nên lập tức quay qua nói với hiệu trưởng đang ngồi sau bàn làm việc kia. “Hiệu trưởng, chắc thầy cũng hiểu rõ mọi chuyện rồi chứ. Vậy nên làm sao thì thầy cũng biết phải không?”
Hiệu trưởng bộ mặt hiền hậu liền nhanh chóng cười giảng hòa “Đúng vậy, đúng vậy, nếu mọi chuyện là thế chi bằng chuyện bé đừng xé ra to, mọi người cứ bỏ qua cho nhau là được.” Diệp Gia Lệ làm sao có thể chấp nhận được kết quả này “Làm sao có thể bỏ qua được! Nam Cung Mẫn Nguyệt mày đánh tao cả người đầy vết thương như thế này thì tính sao đây? Mẹ, cả người con bây giờ đều đau nhức đây này!” Nghe con gái nói vậy Trình Mỹ cực kỳ đau lòng, trấn an nói “Lệ nhi, vậy con mau cho mẹ xem vết thương trên người con. Nếu nghiêm trọng mẹ nhất định sẽ bắt con nhỏ đó phải trả giá!”
Mẫn Nguyệt cười lạnh trong lòng, xem đi, cứ xem thoải mái đi, bởi vì nhất định trên người cô ta sẽ không có vết thương nào. Diệp Gia Lệ ngượng ngùng kéo áo lên một chút, nhưng đến khi nhìn thấy cả người mình vẫn mịn màng như trước thì không nhịn được sự kinh nhạc “Tại sao lại như vậy?” Diệp Gia Lệ cảm thấy rất kỳ lạ, rõ ràng cả người cô ta đều đau đớn cực kỳ, nhưng trên người lại không có vết thương nào. Trình Mỹ cũng vô cùng ngạc nhiên, nhưng xem đi xem lại quả đúng là trên người con gái mình không có vết thương nào. Đây là điều mà Mẫn Nguyệt học được từ bọn Vũ Á, đánh người mà không để lại dấu vết gì nhưng lại khiến người đó đau khổ tột cùng, bởi vì đó là nội thương, bình thường thì không thể thấy được.
“Tôi đã nói rồi mà, tôi không có làm gì cô cả!” Mẫn Nguyệt cười tủm tỉm như hồ ly vừa ăn vụng, ánh mắt trêu tức nhìn hai mẹ con Diệp Gia Lệ. Trình Mỹ đau lòng cho con gái bao nhiêu thì càng căm ghét Mẫn Nguyệt bấy nhiêu, bà ta đột nhiên nhào tới chỗ Mẫn Nguyệt, nhưng có người còn nhanh hơn cả bà ta.
“Con nhỏ vô sỉ này, mày....Á!”
“Răng rắc” Nam Cung Âu Thần một tay bẻ trật khớp xương của Trình Mỹ khiến bà ta ôm tay la lên đau đớn, giọng nói của anh còn lạnh hơn cả băng tuyết mùa đông “Cẩn thận lời nói của bà!” Trình Mỹ và Diệp Gia Lệ bây giờ mới biết thế nào là sợ hãi thật sự.
Cả căn phòng hiệu trưởng đang chìm trong yên lặng đột nhiên lại bị phá vỡ bởi tiếng mở cửa, bác Trương đi vào cung kính nói “Thiếu gia Âu Thần, lão gia muốn người và tam tiểu thư Mẫn Nguyệt về nhà chính của gia tộc Nam Cung.” Vẻ mặt Diệp Gia Lệ và Trình Mỹ cực kỳ kinh ngạc, bọn họ vừa nghe thấy cái gì? Gia tộc Nam Cung, không lẽ hai người này thực sự là người của gia tộc đó. Trời ơi! Bọn họ đã đụng tới ai thế này!
Nam Cung Âu Thần sau khi nghe xong liền đứng lên tính đi ra ngoài, Mẫn Nguyệt cũng đi theo. Trước khi ra khỏi cửa, Nam Cung Âu Thần quay lại nói một câu khiến cho Diệp Gia Lệ và Trình Mỹ mặt trắng bệch “Tôi nhất định sẽ khiến mấy người hối hận vì hành động của ngày hôm nay!”
Nói xong anh cũng không nhìn lại mà quay đầu bỏ đi, ra tới cổng trường không biết Vũ Điềm Điềm từ đâu chui ra chạy tới ôm chầm Mẫn Nguyệt.
“Nguyệt Nguyệt yêu dấu, cậu không sao chứ?” Mẫn Nguyệt bị ôm có chút bất ngờ nhưng cũng không đẩy ra, cười ngọt ngào “Mình không sao, cậu đừng lo!”
Nam Cung Âu Thần nhìn khung cảnh ấm áp của hai cô gái đang ôm nhau bên kia thì ghen tức, nhanh chóng kéo Mẫn Nguyệt rồi đưa lên xe. “Đi thôi!” Mẫn Nguyệt còn chưa kịp phản ứng thì chiếc xe đã khởi động rồi, chỉ kịp nói một câu “Tạm biệt!” với Vũ Điềm Điềm. Nhìn bóng xe chạy đi Vũ Điềm Điềm tức đến dậm chân, bất mãn nói “Lão đại, anh đúng là đáng ghét, lại cướp Nguyệt Nguyệt bảo bối!” Bất mãn thì vẫn bất mãn nhưng Vũ Điềm Điềm cũng không có can đảm đến nói trước mặt Nam Cung Âu Thần. Lúc trước trong lòng cô lão đại là người mà cô tôn kính nhất nhưng bây giờ đã trực tiếp trở thành tình địch tranh giành Nguyệt Nguyệt với cô rồi. Xả giận một hồi Vũ Điềm Điềm lại hồi phục như trước, tao nhã bước lên chiếc xe của Vũ Hiên đậu gần đó, với người vừa rồi đã bộc phát cơn tức giận kia là khác nhau hoàn toàn.
Ở trên xe, Mẫn Nguyệt che miệng cười trộm, dục vọng chiếm hữu của Thần ca ca thật mạnh mẽ, cô ôm Điềm Điềm cũng không cho! Nhưng mà Mẫn Nguyệt cười chưa được bao lâu thì bị dập tắt, đơn giản vì Thần ca ca đang dùng ánh mắt rất đáng sợ nhìn vào vết thương trên tay cô, khiến tim Mẫn Nguyệt giật thon thót. Mẫn Nguyệt lập tức cúi đầu nhận sai “Em sai rồi, lần sau em sẽ không để mình bị thương nữa!” Sự tức giận nhất thời bị đổi lại thành tiếng thở dài, Nam Cung Âu Thần biết chuyện cô bé này đã muốn làm thì sẽ bất chấp tất cả nên bây giờ có cam đoan thì cũng chẳng ít gì. Nam Cung Âu Thần lưu loát lấy hộp y tế dự phòng xử lý vết thương cho cô, động tác vô cùng dịu dàng, trong xe chỉ còn lại sự yên tĩnh. Nhưng sự yên tĩnh này cũng không kéo dài bao lâu bởi vì đã tới nhà chính của gia tộc. Tất cả người hầu nơi đây vừa thấy Nam Cung Âu Thần và Mẫn Nguyệt bước xuống xe thì đồng loạt dừng động tác, đồng thanh hô “Chào nhị thiếu gia, tam tiểu thư!” Nam Cung Âu Thần gật đầu một cái coi như trả lời, mọi người lại tiếp tục làm tiếp công việc dang dở. Vừa bước vào cửa đã thấy Nam Cung Hạ ra đón, Nam Cung Âu Thần và Mẫn Nguyệt liền kêu:
“Ba!”
“Ba nuôi!”
Tuy cách xưng hô khác nhau nhưng đều có chung là sự kính trọng, Nam Cung Hạ tươi cười tính giang tay ra ôm chầm Mẫn Nguyệt, “Mẫn Nguyệt, lâu rồi ba nuôi không gặp con!” Ông hoàn toàn xem nhẹ đứa con trai mặt lạnh đang đứng kế bên, Mẫn Nguyệt cũng định giơ tay ra ôm lại ông nhưng bàn tay vừa giơ ra thì đã bị Nam Cung Âu Thần ôm vào trong ngực, bước vào trong nhà. Mẫn Nguyệt dù sao cũng quen với những hành động này của Nam Cung Âu Thần nên không có ý kiến gì, chỉ yên lặng đi theo, để lại một mình Nam Cung Hạ mặt đầy hắc tuyến đứng ngoài cửa. Thằng con trai này của ông trước giờ đều như vậy, chưa bao giờ cho ông chạm vào con bé Mẫn Nguyệt, dù gì nó cũng là con gái nuôi của ông mà, lúc thằng nhóc này đem con bé về cũng là lấy danh nghĩa của ông nhận nuôi, vậy mà giờ lại xem ông như người không liên quan thế kia! Mẫn Nguyệt bước vào nhà thì thấy Tần Vân Ngọc đang ngồi trên sô pha tao nhã uống trà, Mẫn Nguyệt theo lễ phép chào hỏi “Dì Vân Ngọc!” Tần Vân Ngọc cũng không có đáp lại Mẫn Nguyệt, bà ta chỉ liếc nhìn cô một cái rồi rời đi, lại quay qua uống trà của mình. Mẫn Nguyệt cũng không để ý, trước giờ bà ta đều đã như vậy rồi, cô thản nhiên cùng Nam Cung Âu Thần ngồi xuống chỗ của mình, nhưng cách khá xa Tần Vân Ngọc, sau đó tự động lấy bánh trên bàn ngồi ăn. Nam Cung Âu Thần thì càng khỏi phải nói, đã trực tiếp coi bà ta là không khí luôn rồi, Nam Cung Hạ thì sau khi âm thầm phỉ nhổ con trai mình xong thì cũng bước vào nhà, tự nhiên ngồi xuống đối mặt với Nam Cung Âu Thần và Mẫn Nguyệt. Thấy trên tay Mẫn Nguyệt đang băng bó thì Nam Cung Hạ quan tâm hỏi “Tay con sao lại bị thương vậy Mẫn Nguyệt?”
“Con không sao chỉ là sơ ý bất cẩn một chút.” Mẫn Nguyệt cũng không muốn nói chuyện ở trường cho ông biết nên chỉ nói qua loa, mà Nam Cung Hạ cũng coi là thật, không hỏi tiếp nữa.
“Ba gọi tụi con tới để làm gì?” Nam Cung Âu Thần không vòng vo, trực tiếp vào vấn đề chính, Mẫn Nguyệt thì không để ý lắm, tiếp tục cúi đầu ăn bánh. Nam Cung Hạ lập tức trở về vẻ mặt lạnh lùng thường thấy trên hắc đạo, giọng nói của ông cũng chứa đầy uy nghiêm. “Ba muốn con tiếp quản gia tộc Nam Cung!” Mẫn Nguyệt ngạc nhiên ngẩng đầu lên, Nam Cung Âu Thần cũng không có biểu cảm gì, xem ra là đã đoán được trước.
“Loảng xoảng...” Ly trà bị Tần Vân Ngọc lỡ tay làm rớt, vỡ tan ra từng mảnh. Bà ta ngay lập tức cao giọng phản đối “Ông nói cái gì? Để cho thằng con hoang này lên nắm quyền Nam Cung gia? Ông muốn....”
“Câm miệng! Chuyện của Nam Cung gia khi nào đến lượt bà quản!” Nam Cung Hạ quát lớn khiến bà ta không cam lòng ngậm miệng lại, trước giờ bà ta luôn rất sợ Nam Cung Hạ. Gương mặt Nam Cung Âu Thần liền trở nên lạnh lẽo, trước giờ Nam Cung Âu Thần rất ghét người khác nói đến từ “con hoang” trước mặt anh, mà bà ta lại hết lần này sỉ nhục anh như vậy! Mẫn Nguyệt cũng cực kỳ khó chịu, không ngờ có người dám mắng Thần ca ca trước mặt cô, nếu như vậy thì đừng trách tôi chỉnh bà một chút!
“Con biết từ sáu năm trước cho đến bây giờ sức khỏe của ba vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, có lẽ đã để lại di chứng. Hơn nữa bây giờ đã tới thời điểm thích hợp.” Giọng nói của Nam Cung Hạ nhẹ nhành lại mang theo một chút mệt mỏi, bất giác đã thấy ông đã già hơn trước rất nhiều.
“Con biết, con đồng ý!” Anh cũng biết là đã tới thời điểm, như vậy cũng đến lúc bắt đầu chiến tranh rồi. Anh đã chờ lâu như vậy cuối cùng cũng có khả năng điều tra mọi thứ của sáu năm trước và cũng có khả năng bảo vệ bảo bối của anh!
“Ba, tụi con đi trước!”
“Được” Nam Cung Hạ có chút thất vọng, lần này lại không được ăn cơm chung rồi! Như thấy được sự thất vọng của ông, Mẫn Nguyệt liền đưa ra đề nghị:
“Ba nuôi, cuối tuần này chúng con đều rảnh, hay là chúng ta đi ăn đi!”
Nam Cung Hạ không do dự liền đồng ý “Dĩ nhiên là được!” Cả khuôn mặt ông lại tràn đầy niềm vui, Nam Cung Âu Thần hơi cong khóe môi, bất chấp sự giận dữ của Tần Vân Ngọc mà dắt tay Mẫn Nguyệt ra ngoài, trước khi ra khỏi cổng Mẫn Nguyệt còn không quên quay lại chào tạm biệt Nam Cung Hạ.
“Ba nuôi, con đi trước, cuối tuần gặp lại!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...