Mãi Mãi Cưng Chiều Em

Trên màn hình, bóng dáng cao lớn của Âu Thần xuất hiện, anh lạnh lùng đi đến vị trí lớn nhất trong phòng họp mà ngồi xuống. Sau lưng là Vũ Hiên đang cầm một số tài liệu đi theo, sau đó cũng ngồi xuống vị trí bên tay trái của Âu Thần. 

Anh lướt qua phòng họp một lần, thấy mọi người đã đến đông đủ, nhưng vị trí bên tay phải anh thì vẫn còn trống. Âu Thần nhíu mày, "Chỗ này là của ai?"

Mấy vị cổ đông nhìn nhau, trong mắt cũng là nghi hoặc, không ai dám trả lời. Trong lòng mọi người đều thầm nghĩ không biết là ai lớn lối như vậy đến đại hội cổ đông cũng dám đi trễ, để cho tổng giám đốc đợi. 

Âu Thần thấy mọi người yên lặng thì đã có chút suy đoán trong đầu, nhưng vẫn bình tĩnh nhìn cái ghế trống kia. Vũ Hiên ngồi bên cạnh do dự hỏi: "Tổng giám đốc, vậy chúng ta có bắt đầu cuộc họp cổ đông không?"

Vũ Hiên vừa dứt lời thì liền có một giọng nói vang lên. 

"Xin lỗi, tôi đến trễ rồi."

Mọi người đồng loạt nhìn ra cửa, thấy người tới là Lãnh Mặc Nghiên thì có chút kinh ngạc. Tuy Lãnh Mặc Nghiên nói xin lỗi, nhưng giọng điệu kiêu ngạo không hề mang theo chút ý tứ xin lỗi nào. 

Hai tay anh ta đút vào túi quần, ngang nhiên đi vào phòng họp, phía sau còn có một Đàm Đài Văn mặt lạnh đi theo. Khi Lãnh Mặc Nghiên bước đến bỗng có một số vị cổ đông đứng lên, cúi đầu chào anh ta. 

Âu Thần không bày tỏ thái độ gì, chỉ thản nhiên nở nụ cười khi lướt qua mấy người đó, nhưng nụ cười có phần rét lạnh. 

Hai mắt Vũ Hiên rực lửa nhìn bọn họ, không ngờ đám người này lại dám phản bội lão đại, đã sớm đầu nhập vào đội quân của Lãnh Mặc Nghiên. 

Những người cổ đông khác thì không hiểu ra làm sao, không lẽ sắp xảy ra nội chiến sao? 

Lãnh Mặc Nghiên trực tiếp ngồi vào vị trí còn trống duy nhất bên cạnh Âu Thần, bắt chéo chân, ánh mắt lướt qua một loạt người trong phòng. 

"Có vẻ như ở đây có rất nhiều người không biết tôi, vậy để tôi tự giới thiệu trước. Xin chào mọi người, tôi là Lãnh Mặc Nghiên, từ hôm nay tôi cũng là một cổ đông của tập đoàn Âu Thần."

Một trận trầm mặc qua đi, sau đó có không ít người xì xào. Cái tên Lãnh Mặc Nghiên này không phải quá xa lạ, mấy người cổ đông ở đây tuy là làm việc ở bạch đạo nhưng họ vẫn biết đến, còn biết rất rõ ràng về người này. Đây chẳng phải là kẻ thù không đội trời chung với tổng giám đốc ở hắc đạo sao? Lần này anh ta xuất hiện ở đây, mục đích là gì dùng đầu gối nghĩ cũng biết, chắc chắn là không có gì tốt đẹp. 

Nghĩ vậy, không ít người bắt đầu cảm thấy lo lắng thay cho Nam Cung Âu Thần, dù sao bọn họ cũng đã theo anh nhiều năm, luôn ủng hộ và trung thành với anh. 

Nam Cung Âu Thần thì vẫn lạnh nhạt như cũ, làm như không có gì có thể ảnh hưởng đến mình. Hiện tại anh chỉ muốn kết thúc nhanh hội nghị này để chạy đến bên bảo bối của anh ngay lập tức, không biết hiện giờ cô ra sao rồi. Tâm thần của anh có chút nóng nảy, bàn tay hơi nắm chặt áp chế dao động trong lòng, đúng là chuyện liên quan tới bảo bối anh càng ngày càng khó bình tĩnh. 

Lãnh Mặc Nghiên không đợi Âu Thần mở lời đã tự động nói trước. "Có vẻ rất nhiều người ở đây không hiểu mục đích của buổi họp hôm nay là gì. Vậy để tôi nói thẳng, rất đơn giản, tôi muốn thay đổi vị trí tổng giám đốc của tập đoàn Âu Thần."

Lời nói này không khác nào như quăng một trái bom, ai nấy đều ngơ ngác. 


Ngược lại Âu Thần cười lạnh, "Anh có tư cách gì để nói câu đó?"

"Dựa vào hiện tại tôi sắp trở thành vị cổ đông có nhiều cổ phần nhất, mà toàn bộ cổ phần trong tay anh thì chuẩn bị mất hết rồi."

Sắc mặt Âu Thần thoáng qua ý lạnh, nheo mắt nguy hiểm nhìn Lãnh Mặc Nghiên. 

Lãnh Mặc Nghiên liền nói tiếp: "Anh vốn có 90% cổ phần, nhưng trước kia đã chuyển cho Nam Cung Mẫn Nguyệt hết 50%. 10% kia thì nằm trong tay các vị cổ đông khác, nhưng mà đa số đều bị tôi thu mua hết 8% rồi. Tháng trước tập đoàn xảy ra vấn đề, anh liền bán ra 15% cổ phần. King, anh biết không, toàn bộ số cổ phần anh bán ra đều được tôi mua vào, hơn nữa những rắc rối mà tập đoàn gặp phải, nguyên nhân đều do tôi. Cho nên hiện tại anh có 25% cổ phần, còn tôi có 23%, người có thể quyết định vị trí tổng giám đốc duy nhất là Nam Cung Mẫn Nguyệt. Nhưng mà thật đáng tiếc, cô ấy.......không ở đây!"

Lúc đó đến câu cuối, giọng điệu của Lãnh Mặc Nghiên còn mang theo ý vị không rõ. 

Ánh mắt Nam Cung Âu Thần tối lại như mang theo giông bão. "Vậy thì sao? Đừng quên, trong những người ở đây tôi vẫn là vị cổ đông lớn nhất."

"Đúng, hiện tại anh là cổ đông lớn nhất, nhưng rất nhanh sẽ không phải nữa rồi."

Lãnh Mặc Nghiên vừa dứt lời thì điện thoại của một vị trưởng phòng khẽ run lên, ông ta hơi cúi đầu lén nghe điện thoại, sau khi nghe xong thì sắc mặt khẽ biến. 

Anh ta cúp điện thoại liền quay qua nói với Nam Cung Âu Thần. "Tổng giám đốc, thị trường cổ phiếu của chúng ta đột nhiên sụt giảm nghiêm trọng, trong công ty lại xuất hiện tình trạng thiếu nguồn vốn."

Âu Thần lập tức lạnh mặt liếc ông ta, "Thiếu vốn? Chẳng phải gần đây đã bổ sung vốn cho công ty rồi sao?"

Vị trưởng phòng kia đổ mồ hôi lạnh, ấp úng trả lời. "Số tiền đó......đã......đã biến đâu mất rồi!"

Một trận hút khí vang lên, sắc mặt không ít người trở nên khó coi. Đùa sao, số tiền đó rất lớn đó, đủ mua mấy công ty cũng được! Vậy mà lại vô tung vô ảnh biến mất, chuyện này dù là ai cũng khó có thể tin được. 

Nam Cung Âu Thần không cần nghĩ cũng biết là chuyện này do Lãnh Mặc Nghiên làm, quả nhiên khi anh quay qua nhìn thì thấy Lãnh Mặc Nghiên mỉm cười một cách đắc ý. 

Lãnh Mặc Nghiên mặt đối mặt với Âu Thần không những không thu liễm mà càng táo bạo hơn. 

"King, bây giờ anh chỉ có hai con đường. Một, chính là kiếm một số tiền vô cùng lớn để cứu tập đoàn này. Có điều hiện giờ trong tay anh không có tiền, như vậy nếu muốn có một số tiền lớn cỡ đó, e rằng phải bán hết số cổ phần còn lại. Nhưng mà chỉ cần anh bán ra, thì toàn bộ số cổ phần đó đều thuộc về tay tôi, cuối cùng vị trí tổng giám đốc của anh cũng sẽ bị mất thôi. Hai là bỏ mặc tập đoàn này không quan tâm, dù tôi không chiếm được tập đoàn Âu Thần nhưng nhìn nó sụp đổ cũng thú vị lắm. Là con đường nào đi nữa thì anh cũng phải trơ mắt nhìn tập đoàn Âu Thần do bàn tay mình dựng lên lọt vào tay người khác mà thôi. Thế nào, cảm giác này có phải rất khó chịu không? Yên tâm, đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi. Những gì mà Nam Cung gia anh nợ tôi, tôi nhất định sẽ từng chút, từng chút một đòi lại tất cả."

Âu Thần có chút nghi hoặc khi nghe câu cuối của Lãnh Mặc Nghiên. Nam Cung gia nợ anh ta? Rốt cuộc là nợ thứ gì? Không lẽ giữa Lãnh Mặc Nghiên và Nam Cung gia có ân oán gì mà anh không biết sao? 

Ngón tay Âu Thần gõ nhẹ mặt bàn, suy nghĩ trong đầu không ngừng xoay chuyển. Bây giờ xem ra chuyện đó tạm thời hoãn lại đã, chờ anh giải quyết xong chuyện công ty sẽ lại điều tra sau. 


Ở toà nhà đối diện, Mẫn Nguyệt lạnh mặt nhìn màn hình máy vi tính, Lăng Sở phía sau lưng có chút vui sướng khi người gặp hoạ. 

"Nam Cung tiểu thư, xem tình hình này thì vị kia nhà cô không ổn lắm đâu. Nếu thế thì có khả năng cô không thể quay về rồi."

Bàn tay Mẫn Nguyệt vuốt nhẹ chiếc đồng hồ, khoé môi ẩn chứa nụ cười thản nhiên. "Nhất định anh ấy sẽ thắng! Hơn nữa, cho dù anh ấy không thể cứu tôi thì tôi cũng có thể tự mình rời khỏi đây." 

Lăng Sở có chút không tin, tình hình hiện tại đã là đường cùng đối với Nam Cung Âu Thần, làm sao anh ta có thể thắng? Vả lại, anh thấy Nam Cung Mẫn Nguyệt quá tự tin rồi, dù cô ta có bản lĩnh rất lớn nhưng muốn một mình thoát khỏi đây thì rất khó. Nhìn xung quanh thì có vẻ như toà nhà này phòng vệ rất yếu, có điều anh ta biết lão đại đã sắp xếp rất nhiều người ở trong bóng tối, bảo vệ nơi đây đến cả một giọt nước cũng không lọt. Còn chưa kể Nam Cung Mẫn Nguyệt còn đang bị thương, như thế thì chắc chắn thực lực cũng sẽ giảm đi không ít. 

Nhưng Lăng Sở luôn có cảm giác Nam Cung Mẫn Nguyệt sẽ làm một chuyện gì đó khiến anh ta không thể ngờ được. Lăng Sở lắc lắc đầu, chắc là do anh ta quá đa nghi rồi. 

Quay trở lại phòng họp 

Nam Cung Âu Thần ngước mắt nhìn, khoé môi dần dần cong lên. "Ai nói với anh là tôi không có tiền?"

Nụ cười của Lãnh Mặc Nghiên cứng đờ, có chút không thể tin được. "King, dù anh không muốn thua trước mặt tôi cũng không cần phải nói dối tôi vậy chứ. Đừng tưởng tôi không biết lần trước công ty gặp khó khăn đã tiêu hao gần hết lượng vốn trong tay anh rồi. Nếu vậy thì tiền của anh là ở đâu ra?"

"Đúng là tôi không có tiền, nhưng mà anh có."

Sắc mặt Lãnh Mặc Nghiên trầm xuống, trong lòng bỗng có một dự cảm bất an. "Có ý gì?"

"Lãnh gia chủ, không lẽ anh không thấy việc anh gây rối tập đoàn cùng với thu mua cổ phần rất thuận lợi sao?"

Hai mắt Lãnh Mặc Nghiên trừng lớn, giọng nói ý lạnh. "Anh cố ý?"

"Đúng vậy, là tôi cố ý để mặc anh gây rắc rối, cũng là tôi cố ý bán số cổ phần kia ra. Anh không biết, số cổ phần mà tôi bán giá còn gấp đôi so với giá của thị trường. Hơn nữa tài liệu chuyển nhượng cổ phần trong tay anh......đều là giả! Cho nên là, rất cảm ơn Lãnh gia chủ, nhờ anh mà công ty đã thu được một khoản tiền rất lớn, còn giúp tôi nhìn rõ lòng trung thành của một số người."

Âu Thần nói xong, khoé mắt còn lướt qua một số người đứng lên chào Lãnh Mặc Nghiên khi nãy. 

Những người đó chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, thầm kêu không xong, sau đó ai nấy đều đứng dậy cúi người van xin. 

"Tổng...... Tổng giám đốc, tôi sai rồi, là tôi nhất thời bị tiền che mắt, xin anh hãy tha cho tôi, tôi hứa từ nay sẽ trung thành tuyệt đối với anh!"


"Đúng vậy, tổng giám đốc, tôi cũng là bị Lãnh Mặc Nghiên dụ dỗ, xin anh hãy tha thứ cho tôi!"

"Tổng giám đốc, xin hãy tha cho tôi!"

"Tổng giám đốc......"

Nhiều người lao nhao nói bên tai anh, Âu Thần nhíu mày có chút khó chịu, nhẹ nhàng phất tay một cái, bên ngoài liền có mấy người áo đen bước vào đem những người kia ra ngoài. 

Trước khi bọn họ đi khỏi còn nghe anh lạnh lùng nói một câu, "Tập đoàn Âu Thần không cần những kẻ phản bội."

Tâm những người đó như tro tàn, cuối cùng an phận rời khỏi phòng họp. Sau đó Vũ Hiên cũng báo cáo: "Tổng giám đốc, toàn bộ tiền vốn đã được chuyển vào công ty rồi, giá cổ phiếu cũng đang tăng lại bình thường."

Đàm Đài Văn nhìn qua, từ nãy đến giờ anh luôn thấy Vũ Hiên ngồi gõ bàn phím, anh còn đang thắc mắc anh ta làm gì, thì ra là điều khiển tiền vốn trong công ty cùng với dao động cổ phiếu trên thị trường. Xem ra lần này anh và lão đại ngay từ đầu đã bị lọt vào bẫy của Nam Cung Âu Thần rồi. 

Lão đại trong bóng tối điều khiển một số người gây rắc rối với tập đoàn Âu Thần, còn thu mua cổ phần. Nam Cung Âu Thần cũng ở trong bóng tối tương kế tựu kế, đặt bẫy lại bọn họ. Số tiền để mua những cổ phần giả kia còn gấp đôi so với số tiền mà lão đại đã lấy từ nguồn vốn của Nam Cung Âu Thần. Đàm Đài Văn nghĩ đến gia tộc mình vô duyên vô cớ bị "thiệt hại" một số tiền lớn như vậy thì có chút đau lòng. 

Lãnh Mặc Nghiên ngồi một bên cười tự giễu, "King, lần này xem như anh thắng!"

"Quá khen rồi, nếu Lãnh gia chủ muốn tấn công vào bạch đạo tôi thấy anh nên về nghiên cứu cách kinh doanh nhiều thêm nữa thì tốt hơn."

Nam Cung Âu Thần nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, nhưng mà lại là một châm không thấy máu. Khiến Lãnh Mặc Nghiên nghe xong tức điên lên, có điều anh ta không thể phản bác, lần này là anh ta tài không bằng người. 

Âu Thần biết vấn đề công ty đã được giải quyết xong thì đã đến lúc tính chuyện của bọn họ rồi. Anh nhìn mọi người, lạnh nhạt ra lệnh. "Cuộc họp kết thúc, tất cả mọi người ra ngoài trước đi."

Những người kia biết hai người họ có ân oán cần giải quyết vì vậy rất thông minh yên lặng đi ra ngoài. 

Chờ sau khi mọi người đi khỏi Âu Thần liền nói thẳng. "Mẫn Nguyệt đang ở đâu?"

"Ha, gấp gáp đến vậy sao?"

"Xoạt" một tiếng, thân hình Âu Thần chợt loé, trong nháy mắt tiến đến kéo cổ áo Lãnh Mặc Nghiên. "Tôi hỏi lại lần nữa, Mẫn Nguyệt đang ở đâu?" 

Không khí trong phòng như đọng lại, sát khí tản ra bốn phía. Tinh thần Đàm Đài Văn và Vũ Hiên cũng bắt đầu khẩn trương, cảnh giác nhìn đối phương. 

Lãnh Mặc Nghiên không sợ hãi, ngược lại bắt đầu nở nụ cười gian xảo trêu chọc Nam Cung Âu Thần. "Nếu tôi không muốn nói thì thế nào?"

Âu Thần biết Lãnh Mặc Nghiên đang cố tình chọc tức anh, nhưng mà khi anh chưa nhìn thấy bảo bối thì anh tuyệt đối không thể bình tĩnh được. Trong cuộc họp khi nãy, anh đã cố gắng kiềm chế lắm rồi, nếu không phải có nhiều người ở đó, thì anh đã nhào đến đánh Lãnh Mặc Nghiên từ lâu. 

Vũ Hiên thấy Âu Thần động thủ thì gấp đến độ muốn nhảy lên, đùa sao, Mẫn Nguyệt còn đang nằm trong tay Lãnh Mặc Nghiên đó. 


"Lão đại, anh bình tĩnh một chút!"

Âu Thần nhìn nụ cười trêu tức của Lãnh Mặc Nghiên, bỗng thả anh ta ra, đứng dậy chỉnh cổ tay áo. 

"Thì ra Lãnh gia chủ là một người như vậy, đánh cuộc thua còn không biết giữ lời hứa. Xem ra là tôi đã đánh giá cao anh rồi."

Biểu tình trên mặt Lãnh Mặc Nghiên chợt cứng ngắt, sau đó đen lại. Anh ta nghiến răng nói: "Coi như anh giỏi, đi theo tôi!"

Lãnh Mặc Nghiên dứt lời liền phất tay bỏ đi, Âu Thần lập tức đi theo anh ta. 

Ở bên kia, Mẫn Nguyệt nhìn màn kịch đã kết thúc thì khẽ cười, lẩm bẩm nói: "Người đàn ông của em đã chiến thắng, nếu vậy thì em cũng phải chuẩn bị một món quà để chào đón anh rồi."

Lăng Sở dù đứng sau lưng có nghe thấy Mẫn Nguyệt đang nói gì đó nhưng lại không thể nghe rõ từng chữ. Không đợi anh kịp suy nghĩ kĩ càng thì đã thấy một bóng dáng lướt tới, tiếp theo là một trận choáng váng. 

Lăng Sở dù lúc đầu hơi kinh ngạc, nhưng bản năng sống trong nguy hiểm nhiều năm khiến anh ta phản xạ ngay tức khắc, liền tránh được cú đánh tiếp theo. Lúc anh ta xoay người lại thì có chút kinh ngạc khi thấy Mẫn Nguyệt khoanh tay mỉm cười đứng đó. 

"Phản xạ tốt lắm!"

"Tại sao cô làm vậy?"

Nụ cười của Mẫn Nguyệt có chút loá mắt, "Đương nhiên là......chuẩn bị đại sảnh nghênh đón người đàn ông của tôi rồi."

Cô dứt lời liền xông lên, Lăng Sở chưa kịp làm gì thì đã thấy một cơn đau nhói từ sau cổ, tầm mắt tối sầm, khung cảnh trước mặt dần đen lại. Trước khi hôn mê anh ta chỉ có một suy nghĩ, anh ta vậy mà bị đánh hai chiêu liền gục, hai chiêu đó! Chưa kể đối phương còn đang bị thương nữa, thật quá uất ức mà! 

Mẫn Nguyệt từ trên cao nhìn xuống Lăng Sở đã ngất xỉu thì thở ra một hơi, cô bước đến bên cửa sổ sát đất, ấn một cái nút trên đồng hồ. 

"Đã đến chưa?"

Cùng lúc đó mấy chiếc trực thăng có khắc ký hiệu hình chim ưng bao quanh một chữ J lần lượt đáp xuống sân thượng toà nhà mà Mẫn Nguyệt đang đứng. 

Hàn Viên Viên, Lâm An Nhiên và Lam Hi dẫn đầu bước xuống, cả ba người đều mặc một bồ đồ đen bó sát người. Tiếp theo đó là một loạt người áo đen đi xuống nghiêm chỉnh xếp hàng sau lưng ba người. 

Hàn Viên Viên tháo mắt kính đen ra, trên tay cầm một chiếc hộp. Cô ấn nhẹ chiếc nhẫn trên ngón tay, nghe thấy giọng nói của vị thủ lĩnh mà cô yêu quý nhất truyền tới liền không nhịn được mà cong môi. 

"Queen, chúng tôi đã đến rồi."

Lyly: Có 3 vấn đề cần nói

Thứ nhất: Mình chỉ là con nhóc học lớp 12 cho nên ai cũng đừng hỏi về vấn đề logic của việc đấu đá trên thương trường, mình cũng không rành đâu. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui