Lúc bác Trương nói lại chuyện này với Nam Cung Âu Thần, anh cũng chỉ giật mình một chút rồi nhẹ giọng nói “Cứ làm theo ý em ấy đi“. Sau đó lại xoay người đứng bên cửa sổ trầm ngâm như đang suy nghĩ việc gì đó. Bác Trương thấy như vậy cũng biết là anh chắc đang nghĩ tới người kia nên cũng không làm phiền, bước ra khỏi phòng. Bác Trương làm việc rất có hiệu quả, được sự đồng ý của Nam Cung Âu Thần liền kêu người đến sơn lại phòng. Trong lúc đó Mẫn Nguyệt nhà ta chơi đùa với mấy con thú bông đến nỗi ngủ quên. Đến lúc bác Trương lên gọi Mẫn Nguyệt xuống ăn cơm thì việc sơn lại phòng đã xong, chỉ có khiến Mẫn Nguyệt tròn mắt nhìn, trong lòng thì tấm tắc khen hiệu suất làm việc thật cao a. Mẫn Nguyệt nhanh chóng rửa mặt sau đó lại theo bác Trương xuống phòng ăn, tới nơi đã thấy hơn mười món ăn khác nhau được đặt ngay ngắn trên bàn. Yên vị ngồi trên ghế, Mẫn Nguyệt liền tìm kiếm xung quanh, tại sao lại không thấy Thần ca ca. “Thiếu gia Âu Thần còn đang bận việc nên nói con cứ ăn cơm trước.” Bác Trương thấy Mẫn Nguyệt dòm ngó xung quanh cũng biết là cô bé đang tìm nhị thiếu gia nên liền tốt bụng giải thích. Mẫn Nguyệt gật đầu tỏ vẻ mình đã biết, sau đó mới bắt đầu ăn cơm, trên bàn có rất nhiều mình món cô bé thích nhưng Mẫn Nguyệt lại cảm thấy không có mùi vị. Trong một tháng qua ngày nào cũng có Thần ca ca ăn cơm chung, bây giờ đột nhiên không thấy nên cô có chút không quen. Mẫn Nguyệt trong lòng thầm khinh bỉ chính mình, chẳng phải đã quyết định phải giữ khoảng cách với Thần ca ca sao, bây giờ chỉ là không ăn chung một bữa mà đã buồn bã như vậy rồi. Bởi vì ăn không nhiều nên rất nhanh Mẫn Nguyệt đã ăn xong, bác Trương thấy cô bé ăn ít cứ nghĩ là do món ăn không hợp khẩu vị cô bé nên liền hỏi “Sao con lại ăn ít vậy? Có phải do món ăn không hợp khẩu vị không?”
“Không phải, chỉ là con không thấy đói. Bác Trương con muốn ra vườn hoa chơi một chút.” Bác Trương thấy cô bé cũng không có gì lạ nên liền cho phép. Mẫn Nguyệt bước nhanh ra tới vườn hoa bên cạnh biệt thự mới thấy tâm trạng đỡ hơn một chút. Nơi đây trồng xen kẽ nhiều loại hoa, phân chia ra từng khu vực khác nhau. Nhưng sao Mẫn Nguyệt lại cảm thấy nơi này hình như có rất nhiều loài hoa màu tím, từ hoa oải hương, tử la lan, phong lan tím...đến cả hàng cây tử đằng trước cổng biệt nữa. Không lẽ Thần ca ca thích màu tím? Hình như không giống lắm, đang mải mê suy nghĩ Mẫn Nguyệt không biết ở sau đang có người tiến lại gần mình. Một giọng nói non nớt của trẻ con nhưng lại chứa đầy cao ngạo như một tiểu thư vang lên “Cô chính là người mà lão đại mang về?”
Mẫn Nguyệt giật mình quay lại, đánh giá người con gái trước mặt. Làn da trắng nõn, đôi mắt màu xanh nước biển đã chứng minh cô là con lai. Mái tóc xoăn bồng bềnh được cột lại bằng một cái nơ nhỏ, trên người mặc áo T-shirt, quần short, đi giày thể thao. Nhìn qua có vẻ bằng tuổi cô, cả khuôn mặt đẹp như búp bê nhưng không yểu điệu mà lại năng động, đáng yêu. Cô bé đó đang đứng khoanh tay lại nhìn chằm chằm vào Mẫn Nguyệt. Trong lòng Mẫn Nguyệt nghi hoặc, cô bé này là ai, tại sao lại nhìn cô giống như rất ghét cô vậy, rõ ràng đây là lần đầu tiên cô gặp cô ấy mà. Vũ Điềm Điềm lúc này cũng đang tinh tế đánh giá Mẫn Nguyệt. Người có chút gầy gò, làn da trắng mịn màng, đôi mắt long lanh trong suốt, ngây thơ không nhiễm bụi trần, đôi môi anh đào nhỏ nhắn khiến người khác nhìn vào cũng muốn cắn một ngụm. Cô bé này mang đến cho người khác cảm giác thân thiện, dễ gần. Nhưng mà dù sao cũng chỉ là một cô bé yếu ớt, khi lớn lên có đẹp cũng chỉ là một bình hoa. Vũ Điềm Điềm thật không hiểu nỗi tại sao lão đại lại đưa con nhóc này về, chẳng qua là đỡ cho lão đại một gậy, nếu như vậy chẳng phải chỉ cần cho tiền rồi tìm người nuôi dưỡng là được sao lại mang về nhận nuôi chứ. Chẳng lẽ là do giống người kia, nếu như vậy thì cô càng không thích. Vũ Điềm Điềm cô cùng với ba người khác là Vũ Hiên, Vũ Á, Vũ Trạch là cận vệ đi theo thiếu gia Âu Thần từ nhỏ. Là anh đã cứu vớt bọn họ, từ lúc đó bọn họ đã thề rằng không bao giờ phản bội anh, mãi mãi trung thành. Khi chứng kiến lão đại cưng chiều, bảo vệ người kia bọn họ cũng tôn trọng và yêu mến cô bé đó. Nhưng không ngờ trong lúc lão đại gian khổ nhất, cô bé đó lại rời đi nên Vũ Điềm Điềm cực ghét người con gái đó, bây giờ lão đại lại mang về một người khá giống với người đó nên Vũ Điềm Điềm cũng không thể thích được. Dù đã cứu lão đại thì sao chứ, chuyện đó cô cũng có thể làm được.
“Lão đại? Là Thần ca ca sao?” Mấy ngày trước Mẫn Nguyệt cũng nghe Vũ Hiên gọi Nam Cung Âu Thần như vậy nên có chút không xác định hỏi lại. Vũ Điềm Điềm vừa nghe Mẫn Nguyệt gọi lão đại là Thần ca ca thân thiết như vậy có chút tức giận, con nhóc này dựa vào đâu mà gọi lão đại như vậy chứ, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét nồng đậm “Đúng vậy“.
“Là Thần ca ca đã đưa mình về. Cậu là ai vậy?” Nhìn khuôn mặt ngây thơ kia khiến cơn giận của Vũ Điềm Điềm bộc phát “Tao là Vũ Điềm Điềm, là cận vệ đi theo lão đại từ nhỏ. Mày đừng dựa vào việc lão đại cưng chiều mày một chút thì có thể gọi anh ấy là Thần ca ca thân thiết thế. Mày không có tư cách đó, càng không có tư cách ở lại nơi này. “
Mẫn Nguyệt bất mãn nhíu mày, tại sao lại không cho cô gọi là 'Thần ca ca', tại sao lại nói cô không được ở đây. “Thần ca ca đã cho phép mình gọi như vậy, còn nữa anh ấy nói đây là nhà của mình. Vậy tại sao mình không có tư cách ở đây?” Vũ Điềm Điềm nghe thế tức giận càng lớn, không ngờ con nhỏ này lại to gan như vậy, dám lôi cả lão đại vào đây. Vũ Điềm Điềm liền dùng thanh âm bén nhọn hét lớn với Mẫn Nguyệt “Nói cho mày biết lão đại chỉ là đang thương hại mày thôi, một ngày nào đó lão đại nhất định sẽ bỏ rơi mày!” Trong nội tâm Mẫn Nguyệt xao động, không lẽ Thần ca ca sẽ bỏ rơi cô thật sao? “Không, Thần ca ca sẽ không làm vậy đâu...” Lời nói chắc chắn nhưng trong giọng nói Mẫn Nguyệt lại run run, đôi mắt to ngập nước như sắp khóc thể hiện nỗi bất an trong lòng cô bé lúc này. Vũ Điềm Điềm thấy vậy càng vui vẻ “Sợ rồi sao! Mày có biết tại sao lão đại lại đồng ý nhận nuôi mày không? Chỉ vì mày giống với..... “ Vũ Điềm Điềm chưa kịp nói xong đã bị một giọng nói lãnh đạm cắt đứt “Vũ Điềm Điềm! “ Mẫn Nguyệt theo bản năng nhìn qua, dưới ánh nắng mặt trời là một người thiếu niên khôi ngô. Khoác trên người áo sơ mi trắng mỏng, giơ tay nhấc chân đều là nho nhã lễ độ, toát ra khí chất quý tộc bẩm sinh. Trên khuôn mặt tuấn tú kia là nụ cười ôn nhu, dịu dàng, nhưng ngữ khí lạnh lùng vừa rồi không phù hợp với biểu tình ôn nhu đó. Dĩ nhiên người thiếu niên này rất có ảnh hưởng, dễ thấy nhất là cô nàng Vũ Điềm Điềm kia, vừa rồi còn la hét lớn tiếng nhưng bây giờ chỉ run rẩy im lặng cúi đầu “V...Vũ Á!” Vũ Điềm Điềm trước giờ đều làm việc tùy hứng, không sợ bất kỳ ai, người có thể khiến cô nàng này nghe lời chỉ có hai người. Một người chính là lão đại đáng kính của cô, Nam Cung Âu Thần và người còn lại chính là người thiếu niên đang đứng trước mặt này, Vũ Á - người đứng đầu trong bốn cận vệ. Đừng bị lừa bởi bộ dáng của anh ta, bởi vì anh ta thực chất là một con sói nham hiểm và tàn nhẫn nhất. Lớp ngụy trang kia chỉ dùng để đánh lừa con mồi thôi. Bước đến gần chỗ hai người, Vũ Á nở nụ cười như gió xuân với Vũ Điềm Điềm “Điềm Điềm em đã tập luyện xong rồi sao?” Khi Vũ Á cười chính là báo hiệu anh ta đang tức giận, cười càng tươi thì số phận của người làm anh ta tức giận càng thảm. Vũ Điềm Điềm cảm thấy lần này bản thân tiêu rồi “Em đã tập luyện xong rồi....” Vũ Á nguy hiểm nheo mắt, Vũ Điềm Điềm lập tức đổi sang biểu cảm chân chó “...Nhưng mà em sẽ đi tập luyện tiếp.” Lời vừa dứt thì đã thấy Vũ Điềm Điềm chạy mất dạng, vận tốc đó có thể thi với vận động viên chạy marathon. Vũ Á hài lòng, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy, lúc này mới đem lực chú ý dời đến cô bé đang ngơ ngác kia. “Em là Mẫn Nguyệt?” Mặc dù thấy lạ vì sao người này biết tên mình nhưng Mẫn Nguyệt vẫn gật đầu. Vũ Á mỉm cười an ủi “Đừng để ý những gì Điềm Điềm nói, em ấy không xấu chỉ là có một chút ghen tị.” Vũ Á hoàn toàn ngược lại đối với Vũ Điềm Điềm, anh không hề ghét Mẫn Nguyệt, mà còn có hảo cảm với cô bé này. Đối với một người vừa gặp mấy ngày như lão đại mà cô bé này lại có thể lấy thân mình ra cứu. Thử hỏi có bao nhiêu người được như thế? Mẫn Nguyệt đối với Vũ Á cũng có ấn tượng rất tốt, hơn nữa vừa rồi anh còn an ủi cô bé. Nhưng tâm trạng của Mẫn Nguyệt đã bị những lời nói của Vũ Điềm Điềm làm ảnh hưởng, chỉ đành cười gượng “Không sao. Xin lỗi nhưng em hơi mệt, muốn vào nhà.”
Vũ Á vẫn là nụ cười dịu dàng đó “Được. Anh tên là Vũ Á, sau này chúng ta sẽ còn gặp nhau thường xuyên.”
“Em là Nam Cung Mẫn Nguyệt. Tạm biệt.” Dù biết Vũ Á biết tên mình nhưng Mẫn Nguyệt vẫn giới thiệu lại, sau đó lại vẫy tay chào tạm biệt Vũ Á rồi bước vào nhà. Mẫn Nguyệt về phòng mình liền đóng chặt cửa, bác Trương cũng chỉ nghĩ là cô bé chơi mệt nên không làm phiền. Đến giờ cơm tối Mẫn Nguyệt bước xuống lầu, vẫn như cũ không thấy Thần ca ca đâu. Lúc này câu nói của Vũ Điềm Điềm đột nhiên vang lên trong đầu cô 'Lão đại chỉ thương hại mày thôi, một ngày nào đó lão đại nhất định sẽ bỏ rơi mày!' Khiến tâm tình Mẫn Nguyệt có chút buồn bã.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...