Edit + Beta: Mễ Trùng đại nhân
"Ai, cô đứng lại đó cho tôi!" Clare liều mạng kéo Joyley lại, “Bên ngoài trời nắng như vậy, hiện tại cô ra ngoài rất là nguy hiểm! Cô quên rằng tháng trước cô bị mặt trời chiếu có bao nhiêu đau khổ sao?".
Vào ngày chạng vạng nào đó của tháng trước, Joyley không cưỡng lại được sự dụ hoặc của thái dương, nghĩ thừa dịp lúc mặt trời lặn đi ra ngoài nhìn một cái, nhưng mà vừa mới mở cửa ra, cánh tay đã bị ánh nắng chiếu vào phỏng một lớp da thật lớn, đau đến mức cô kêu ngao ngao, ở dưới đất lăn qua lăn lại, tốn hơn mười phút, những vết thương kia mới toàn bộ khép miệng, sau này còn bị Linda hung hăng giáo huấn một trận, ngại cô nhiều năm như vậy đã lâu rồi không bị giáo huấn.
Nghĩ tới vết thương bị ánh nắng phơi đến đau đớn kịch liệt trên tay, Joyley không khỏi rụt cổ, đem cánh tay chuẩn bị mở cửa rút về, trên mặt mang theo thần sắc vội vàng cùng không cam lòng: "Nhưng mà nhưng mà, tôi thật muốn biết người cô nhìn thấy hôm nay có phải là người mà ngày hôm qua tôi đã nhìn thấy hay không nha!".
"Nha đầu ngốc, chờ mặt trời xuống núi thì đi gặp, dù sao hôm nay anh ta nói với tôi, anh ta cũng là khách thuê ở nơi này, trong khoảng thời gian ngắn khẳng định chưa rời đi, về sau cô có rất nhiều thời gian có thể nhận thức anh ta, cái này không phải vội nha." Clare khuyên nhủ.
Suy nghĩ kĩ! Joyley đành phải gật gật đầu, ngồi lại bên giường nhỏ của mình: "Nhưng mà ngày hôm qua tôi nhìn thấy anh ấy, thật sự cảm thấy anh ấy rất rất soái, anh ấy còn cười với tôi nữa! Chad cười rộ lên cũng không có đẹp trai bằng anh ấy đâu, thật đó!".
Chad chính là soái ca bartender đã qua đời nhiều năm mà Joyley từng thầm mến, Clare nghe Joyley nói như vậy, lập tức kinh ngạc mở to hai mắt: "Ai nha nha, quen biết cô nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi nghe được cô nói có một người đàn ông khác bộ dạng so với Chad còn đẹp trai hơn! Hắc hắc hắc, cô đây có phải là đã nhất kiến chung tình với anh ta rồi không?".
Joyley không khỏi lấy tay che hai má đang nóng lên, gấp gáp giải thích: "Không... không phải đâu, chỉ là tôi cảm thấy anh ấy cười rộ lệ rất mê người, quả thực là giống y hệt minh tinh điện ảnh...".
Clare cười to ha ha, đưa tay vỗ vỗ bả vai Joyley: "Được rồi được rồi, tôi đã hiểu, cô yên tâm, nam nhân tốt như vậy đương nhiên nên để dành cho Joyley nhà chúng ta, không thể để cô gái khác đoạt đi! Đợi buổi tối mặt trời hạ xuống, tôi mang cô đi ra ngoài gặp gỡ làm quen với anh ta, thế nào?".
Joyley có chút ngại ngùng, rồi lại hưng phấn gật gật đầu, nhưng sau đó lại bắt đầu do dự: "Nhưng mà Clare, tôi... tình trạng thân thể của tôi, tôi không muốn gạt anh ấy, bởi vì tôi cảm thấy chuyện này đối với anh ấy thực không công bằng.".
Clare gật gật đầu: "Đương nhiên đương nhiên, tôi cũng không phải kêu cô gạt anh ta cả đời, tôi chỉ nói, thời điểm hai người vừa mới quen biết, cô không cần thiết phải đem chân tướng lập tức nói cho anh ta nha, anh ta không phải là người trong trấn, khẳng định sẽ bị cô dọa! Vạn nhất trực tiếp bị cô dọa chạy thì làm sao nào đây? Cho nên chờ hai người quen thuộc hơn một chút, sau khi anh ta đối với cô có chút thiện cảm, cô có thể tìm một cơ hội nói rõ ràng với anh ta.".
Lời Clare nói nghe cũng có chút đạo lý, Joyley suy tư một chút, liền gật đầu: "Cái kia... Vậy được rồi, tôi sẽ mau chóng tìm cơ hội thích hợp nói cho anh ấy biết.".
Truyện được đăng tại Mễ Trùng Động và diễn đàn.
Clare nhịn không được sờ sờ đầu Joyley: "Joyley ngoan nhất! Được rồi, vậy tôi đi trước, bà nội đang chờ tôi về ăn cơm trưa, buổi chiều lại tới tìm cô chơi.".
"Uh, tốt!" Joyley gật gật đầu, níu níu tay áo Clare, nói: “Clare Clare, Tiểu Linda làm bánh mì hương tỏi cho hai người ăn ngon lắm, cô... cô nhất định phải ăn nhiều một chút a!".
Nhìn bộ dạng ủy khuất hề hề nuốt nước miếng của cô, Clare buồn cười không nhịn được: "Được được, tôi biết, tôi nhất định sẽ thay cô ăn nhiều thêm mấy miếng, cô yên tâm đi.".
"Uh, nhất định phải đem phần của tôi ăn luôn!" Joyley bọc chăn nhung thiên nga, một bên dặn dò một bên hộ tống Clare đi ra cửa.
Clare đi rồi, Joyley một lần nữa nằm lên trên giường nhỏ, nhìn những hoa văn phức tạp trên trần nhà, trong đầu bắt đầu tưởng tượng lại tình cảnh tối hôm qua nhìn thấy nam tử tóc vàng kia trong mưa, y cười rộ lên rực rỡ như vậy, Joyley suy nghĩ một chút, mặt hơi hơi đỏ lên, đem đầu chôn vào trong chăn.
Thời gian buổi chiều bởi vì Joyley nằm miên man suy nghĩ nên trôi qua rất nhanh, vừa mới sáu giờ, cô đã gấp không chờ nổi mà ngồi xổm bên cửa chờ đợi, lỗ tai chú ý lắng nghe những tiếng động vang lên ngoài cửa, cô vẫn cứ luôn chờ như vậy, cho đến khi tiếng bước chân của Clare từ cách vách truyền tới: "Thùng thùng thùng! Joyley, mặt trời đã xuống núi, cô có thể ra ngoài rồi!".
Joyley lập tức "Cạch" một cái đứng lên mở cửa, đang định chạy ra ngoài, Clare đã nhanh tay ngăn cô lại: "Từ từ, để tôi giúp cô trang điểm một chút, lần đầu tiên chính thức gặp mặt, cô phải để lại cho anh ta một ấn tượng thật tốt nha.".
"Nga... Đúng nga!" Joyley gật gật đầu, "Vẫn là Clare hiểu biết nhiều a!".
Clare cười với cô một cái, đi vào trong phòng Joyley, ngẩng đầu nhìn chung quanh, không khỏi thở dài nói: "Ai, trong phòng cô không phải là có đèn điện sao? Vì cái gì cô không bao giờ mở đèn lên? Tôi nhớ cô chỉ không thể phơi nắng thôi mà, ngọn đèn đối với cô không có ảnh hưởng gì, trong phòng này luôn tối đen như mực, cô không cảm thấy khó chịu sao?".
Joyley gãi gãi đầu: "Thời điểm trước khi cô sinh ra, hồi đó không có tồn tại loại đồ vật thần kỳ gọi là đèn điện này đâu! Cho nên tôi mới có thói quen dùng đèn dầu.".
Clare bất đắc dĩ thở dài: "Nhìn mặt cô trẻ như vậy, khiến tôi luôn quên rằng kỳ thật cô và tôi có sự khác biệt rất lớn! Được rồi, cô mau bật đèn lên, nếu không thì tôi không nhìn thấy rõ đâu.".
"Ân ân!" Joyley vui vẻ gật gật đầu, giống như con thỏ nhỏ nhảy nhót chạy đi mở đèn, sau đó trở về ngồi trước bàn trang điểm cũ kỹ của mình, mắt long lanh nhìn chằm chằm Clare.
Clare giúp cô chải đầu, rồi lại trang điểm nhẹ một chút, nhìn dung mạo mỹ lệ của Joyley ở trong gương, không khỏi hâm mộ mà nhéo nhéo má của cô: "Joyley lớn lên thật xinh đẹp, nếu sau này tôi cũng sinh được một đứa con gái xinh đẹp giống cô thì tốt rồi.".
Joyley sáng lạn cười cười, xoay người ôm lấy Clare, ở trên người cô cọ cọ: "Nhất định là có thể! Clare, cô cũng rất xinh đẹp nha!”.
"Ha ha, vậy thì cảm ơn lời chúc lành của cô! Được rồi chúng ta mau đi thôi, cũng không biết soái ca kia hiện tại có ở nhà không." Clare nói xong, lập tức lôi kéo Joyley đi ra cửa, Linda ở cách vách nhìn hai người đang gấp gáp rời đi, không khỏi dặn dò theo: "Chạy chậm một chút, hai người đang muốn đi đâu vậy?”.
Clare lo lắng nãi nãi không yên tâm, bởi vậy không đem chuyện hai người muốn đi tìm soái ca nói ra, chỉ đơn giản hồi đáp: "A, cháu đưa Joyley ra ngoài một chút, sẽ về ngay mà.".
Nói xong, liền lôi kéo Joyley đi xuống lầu hai, Clare đối với những khách thuê phòng ở nơi này đều rất quen thuộc, lúc trước lầu hai chỉ có một gian phòng trống, vị soái ca kia khẳng định chính là sống ở đó, bởi vậy cô và Joyley đi thẳng tới trước cửa gian phòng nằm trong góc kia, đưa tay gõ cửa: "Thùng thùng thùng, xin hỏi có ai ở trong không?”.
Joyley khẩn trương đến hô hấp cũng ngừng lại, lắng nghe động tĩnh sau cánh cửa, nhưng mà trong phòng rất im lặng, hai người chờ một lúc cũng không nghe được có tiếng đáp lại. Clare gõ cửa thêm một lần nữa, nhưng mà vẫn không có ai lên tiếng trả lời.
"Ngô, bên trong tắt đèn, hẳn là anh ta đi ra ngoài rồi..." Clare phân tích.
"Vậy à." Joyley gật gật đầu, trong lòng có chút tiếc nuối, nhưng rất nhanh sau đã vui vẻ cười, "Ngô, thôi, Clare không bằng chúng ta đi ra quảng trường trên trấn dạo đi, chợ đêm rất thú vị, nói không chừng chờ đến khi chúng ta trở về, anh ấy cũng có ở nhà.”.
Truyện được đăng tại Mễ Trùng Động và diễn đàn.
Clare suy nghĩ, gật đầu: "Cũng chỉ có thể như vậy. Ai, thật ngại quá! Joyley, rõ ràng tôi đã đồng ý đưa cô đến làm quen với soái ca, vậy mà...”.
Joyley cầm cánh tay Clare lắc lắc: "Không sao đâu, giống như cô nói, dù sao hiện tại anh ấy sống ở đây, tôi lúc nào cũng có thể làm quen với anh ấy nha.”.
Clare xoa xoa gương mặt bánh bao của Joyley, hai người đang định đi xuống lầu, nhưng lúc xoay người lại, đột nhiên phát hiện có một người đã vô thanh vô thức đứng sau lưng họ từ lúc nào!
"Má ơi!" Sắc trời vốn đã tối, Clare lập tức bị dọa đến gào lên một tiếng, nhưng khi định thần nhìn lại, cô phát hiện, ai! Đây không phải là soái ca buổi sáng cô gặp được sao?
“Xin lỗi, dọa đến hai người sao?" Nam tử tóc vàng nở nụ cười xin lỗi với hai cô gái, "Tôi vừa mới đi lên lầu hai, thì nhìn hai người đang đứng ở trước cửa, cho nên hơi sửng sốt một chút, thực xin lỗi Clare phu nhân [*], tôi hẳn là nên lên tiếng gọi cô trước.”.
[*] Edit giải thích: nguyên văn ghi là Clare nữ sĩ, tính chuyển thành tiểu thư, nhưng mà Clare có chồng rùi, cho nên để phu nhân, nghe có già quá hông ta?!
"A, không sao đâu không sao đâu." Clare vội vàng lắc đầu.
"Cô đến tìm tôi à? Có chuyện gì cần tôi hỗ trợ sao?" Đối phương dùng giọng điệu rất ôn hòa dò hỏi.
Con ngươi của Clare đảo quanh, vội vàng nói: "Không có, chỉ là bằng hữu của tôi nghe nói nơi này có một vị khách thuê mới tới, liền nghĩ đến phải cùng anh nhận thức một chút, tên cô ấy là Joyley, sống ở lầu trên, Joyley, đây chính là khách thuê tôi mới gặp sáng nay mà tôi đã nói với cô.".
Nói xong, Clare nhẹ nhàng nhéo nhéo tay Joyley, mục đích là muốn nhắc nhở Joyley nên chủ động chào hỏi người ta, nhưng mà nhéo hồi lâu cô một chút phản ứng cũng không có, Clare không khỏi quay đầu liếc mắt nhìn Joyley một cái, lúc này mới phát hiện nha đầu này cả mặt đỏ giống như trái cà chua chín!
Joyley mặt mũi đỏ ửng, ngây ngốc nhìn nam nhân tóc vàng soái khí đầy người, khẩn trương đến không nói nổi một chữ.
Đối phương nhìn bộ dạng này của cô, thiện ý mỉm cười: "Chào cô, Joyley tiểu thư, tôi là Eugene, nếu như tôi nhớ không lầm, đêm qua chúng ta đã gặp mặt.".
"A? Thì ra hai người đã gặp qua? Ha ha ha, hai người quả nhiên có duyên phận a!" Clare tận lực sắm vai Hồng nương, vừa nói vừa dùng ánh mắt ra dấu với Joyley: Tiểu ngu ngốc, đừng ngẩn người nữa, chủ động nói với anh ta vài câu a!
Joyley bị Clare dùng ánh mắt ngâm hồi lâu, lúc này mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần, nhìn Eugene lắp bắp nói: "Anh anh anh... Anh cũng khỏe! Rất hân hạnh được biết anh.".
"Thực xin lỗi, ngày hôm qua không thể chính thức chào hỏi với cô, lúc ấy tôi nhìn thấy cô chỉ dùng vài giây là đã leo được lên cây, ách... nhất thời có chút kinh ngạc.".
Tâm Joyley lập tức "Đông" một tiếng, đúng... đúng rồi! Thể năng của mình so với những người khác tốt hơn nhiều, theo lý mà nói, một cô gái 20 tuổi bình thường không có khả năng dùng vài giây là đã trèo lên một thân cây nha! Sao cô lại quên mất chuyện này! Xong, chẳng lẽ... chẳng lẽ anh ấy cảm thấy mình giống như một con quái vật?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...