Mãi Không Nhắm Mắt

Âu Dương Lan Lan cực kỳ bái phục cách xử lý đầy mưu lược và có tầm nhìn xa của bố đối với vấn đề của Tiêu Đồng. Cô tin rằng rằng ông có thể làm cho Tiêu Đồng bị còng tay nhưng cũng có thể lôi Tiêu Đồng ra khỏi nhà giam một cách dễ dàng.

Tất cả đều là vì cô!

Kể từ khi mẹ chết vì tai nạn xe hơi, Âu Dương Lan Lan trở thành người thân duy nhất của bố. Ông không muốn cô con gái duy nhất của mình tham gia vào những trò làm ăn đầy nguy hiểm và vi phạm pháp luật. Những gì ông làm đều vì muốn tạo cho cô một cuộc sống đầy đủ nhưng bình yên, hợp pháp và đó cũng là nơi mà ông chuẩn bị sẵn cho tương lai của mình.

Có điều, Âu Dương Lan Lan đã nhận ra rằng, tất cả những dự định tương lai của bố đều dựa vào việc mua bán ma túy. Có thể nói, cảm giác đầu tiên khi phát hiện ra những việc làm của bố, Âu Dương Lan Lan đã ngấm ngầm nhận ra, những việc làm ấy vô cùng đáng sợ và gắn liền với tội ác thì giờ đây, khi nhận ra bố đã vì hạnh phúc tương lai của mình mà sẵn sàng dấn thân vào mọi nguy hiểm, cô không còn muốn nghĩ đến bất kỳ điều gì khác ngoài việc giang tay đón nhận những gì ông đã làm cho mình.

Bô cô đã từng khuyên rằng, cô phải học tiếng Anh cho thật tốt để sau này ra nước ngoài, có thể sống một cách đường hoàng và tự tin. Có điều, cô chẳng có một chút hứng thú nào khi tiếp xúc với thứ tiếng Anh vô cùng khô khan và tẻ nhạt ấy. Bố cô cũng đã từng khuyên: Con phải tìm một người chồng vừa biết tiếng Anh, vừa biết thương yêu và nhường nhịn. Sau này nó sẽ cùng con ra nước ngoài và đó là người duy nhất có thể chăm lo cho con, bảo vệ con. Có điều, cuối cùng thì những gã thư sinh mọt sách mà bố cô đã mang về cũng không gây bất cứ một sự rung động nào trong lòng cô.

Bố cô đã bực bội nói: Con có bản lĩnh gì mà không thích bất cứ một đứa con trai nào như vậy? Thế thì trên đời này còn có loại người nào cho con để ý đây?

Đúng vậy. Cô cảm thấy chán ngán với tất cả những người con trai mà cô đã gặp mặt. Cô nói với bố: Con không muốn ra nước ngoài, không muốn học tiếng Anh, không muốn lấy chồng sinh con, nói chung là con không muốn gì cả. Nhưng đúng lúc ấy, Tiêu Đồng xuất hiện.

Tiêu Đồng đã mang đến cho cô một cảm xúc thật sự tinh khiết, thật sự trong trẻo trong những ngày khô khan và vô vị vừa qua. Cô nhận ra một sự khỏe khoắn, một sức sống và một sự ngang tàng không hề ngụy tạo, một sự lãng đãng như một con ngựa hoang đầy nam tính ở Tiêu Đồng. Sự hoàn mỹ về mọi mặt của Tiêu Đồng đã khiến cô một cảm giác chưa bao giờ trải nghiệm qua. Ngay trong lần gặp gỡ đầu tiên cô đã nhận ra rằng, đây đúng là mẫu người đang tìm kiếm và có thể phó thác cuộc đời một cách trọn vẹn. Cô kinh ngạc và vui mừng khi nhận ra rằng, một cách vô thức, tình cảm của cô như đã được tiêm một liều thuốc kích thích và sức mạnh tiềm tàng của nó đã được bộc phát. Và một khi nó đã bộc phát thì không có bất cứ một lực cản nào có thể chặn đứng được nó, kể cả bố cô và có thể nói, kể cả Tiêu Đồng.

Sau những cố gắng để khuyên răn và ngăn cấm một cách vô ích, bố cô cũng đã trở nên rộng rãi hơn, nói chính xác hơn là bất đắc dĩ phải chiều theo ý đứa con cứng đầu. Về phía Tiêu Đồng mà nói, sau một quãng thời gian đấu tranh, lập trường của anh cũng đã có vẻ yếu đi rất nhiều. Ít ra là từ chỗ tránh mặt, anh cũng đã công khai gặp gỡ, cùng cô ăn cơm, đi nhảy và chơi điện tử, thậm chí cũng không từ chối việc ngủ lại tại nhà cô và chủ động cắt đứt quan hệ với người con gái đã từng gắn bó khá lâu dài với mình. Âu Dương Lan Lan cũng từng ngạc nhiên về khả năng quyến rũ đàn ông của mình và từ đó, trong lòng cô luôn luôn tồn tại một cảm giác của kẻ chiến thắng khiến những ngày gần đây, cô luôn chìm trong trạng thái lâng lâng vì được thỏa mãn.

Sau khi tận hưởng những cảm giác thành công bước đầu, điều khiến cô lo lắng là thấy quan hệ giữa mình và Tiêu Đồng vẫn không tiến triển được bao nhiêu. Tiêu Đồng vẫn ăn cơm, vẫn đi nhảy, vẫn chơi điện tử và cùng cô nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất nhưng cô vẫn nhận ra rằng, giữa mình và anh vẫn vô duyên, vẫn “đối diện bất tương phùng”. Tiêu Đồng vẫn quan hệ với cô như một người đồng tính, như một thầy tu khổ hạnh theo chủ nghĩa cấm dục, thân tại trần gian nhưng không nhiễm bụi hồng trần, không hề tỏ ra rung động trước những gợi ý, những cử chỉ có phần lơi lả của cô. Chỉ có một lần duy nhất, đó là vào đêm Tiêu Đồng say mềm, trong lúc anh mê man bất tỉnh, cô mới nhẹ nhàng đặt vào môi anh một nụ hôn. Trừ chuyện ấy ra, giữa cô và anh chưa hề có đụng chạm bất kỳ nào về da thịt.

Bố Âu Dương Lan Lan đã quan sát và nhận ra tất cả. Ông nói: Con cần phải biết rằng, nó không phải là một kẻ yêu tiền đến độ điên cuồng. Những hào quang do tiền bạc bao bọc lấy con không hề làm tăng giá trị của con. Bởi con không có học thức, lại không có bất cứ một điểm mạnh nào. Điều đó khiến nó coi thường con. Những sinh viên loại này thường thích sống trong ảo tưởng vì tương lai rạng rỡ của chính mình. Nào là danh vọng, nào là địa vị, nào là phẩm chất... Nói chung là bọn chúng chỉ nghĩ đến những thứ ấy, mà khoái cảm từ những thứ ấy mang lại thì tiền bạc không thể nào thay thế được. Nếu con muốn nó để ý con, yêu con thì nhất định con phải đứng ngang hàng với nó. Do vậy, con có hai con đường để mà lựa chọn - Hoặc là, con phải cố gắng để thu hẹp khoảng cách với nó, cứ ngẩng đầu lên mà bước đi một cách kiêu ngạo. Hoặc là, con phải lôi nó ra khỏi những ảo tưởng, dứt bỏ hẳn những hào quang tự vẽ nên trong đầu óc nó. Con nhất định phải chọn một trong hai cách ấy.

Âu Dương Lan Lan chỉ tốt nghiệp trung học, đương nhiên về con đường học vấn không thể nào sánh được với Tiêu Đồng. Do vậy, cô đã quyết định chọn con đường thứ hai như gợi ý của bố. Chuyện Tiêu Đồng choảng Kiến Quân trong hộp đêm Đế Đô vốn không cần thiết phải nhờ đến bàn tay can thiệp của pháp luật. Bởi chuyện choảng nhau khi say rượu trong các quán bar vốn rất bình thường mà luật pháp không hề để ý, dân tình cũng chẳng mấy quan tâm, có thể dàn xếp nội bộ một cách ổn thỏa. Nhưng dưới sự tác động của bố cô, lão Viên - chủ hộp đêm và Kiến Quân - kẻ bị hại lại đem chuyện bé xé ra to, cùng viết đơn khiếu nại đến Phân Cục Công an địa phương. Kết quả cuối cùng là hai tay Tiêu Đồng phải chui vào còng ngay sau khi buổi diễn giảng kết thúc.

Bố cô còn nói: Con cứ yên tâm. Chuyện đánh nhau như thế này nhiều nhất cũng chỉ bị giam vài ngày, phạt một ít tiền, cuối cùng rồi viết kiểm điểm nhận lỗi lầm rồi sẽ được thả ra, không có phiên tòa nào để xử vụ việc cỏn con này đâu. Nhưng chỉ riêng chuyện này thôi cũng đã quá đủ với nó rồi, cả trường không ai là không biết đến thành tích đánh người bất hảo của nó đâu.

Âu Dương Lan Lan vẫn không nhẫn tâm nhìn thấy Tiêu Đồng chịu khổ trong trại tạm giam. Ngay trong đêm đầu tiên Tiêu Đồng ở trại tạm giam, cô đã dùng thân phận là bạn gái mang đến cho anh chăn màn và quần áo. Đến ngày thứ ba, cô cũng nhân danh ấy đến Cục Công an nộp đơn hóa giải dân sự giữa Tiêu Đồng và Kiến Quân, đồng thời nhận trách nhiệm bồi thường những thiệt hại cho hộp đêm Đế Đô. Cô không hề tiết lộ mối quan hệ giữa mình với hộp đêm và người bị hại - Kiến Quân. Âu Dương Lan Lan, Tiêu Đồng và Kiến Quân đã trao đổi với nhau theo một kịch bản đã dựng sẵn và rất nhanh chóng ký kết biên bản bồi thường. Sau bảy ngày bị giam, Tiêu Đồng đã được thả ra. Người đến trước Phân Cục Công an đón anh không ai khác hơn là Âu Dương Lan Lan cùng với chiếc BMW 740!

Âu Dương Lan Lan đưa Tiêu Đồng thẳng về nhà mình và nhanh chóng đưa anh vào nhà tắm sang trọng, yêu cầu anh ngâm mình trong bồn nước ấm áp. Để đón Tiêu Đồng quay về, mấy ngày hôm nay cô lân la đến Quảng trường Phong Liên, Cửa hàng bách hóa Thế Đô và siêu thị vừa mới khai trương Tân Đông An để mua cho anh mấy bộ quần áo rất hợp thời trang. Trong khi Tiêu Đồng đang tắm, cô đã sai người mang tất cả những bộ quần áo mới ấy treo la liệt bên ngoài với ý nghĩ là giành cho anh một sự ngạc nhiên khi vừa rời khỏi phòng tắm. Cô tin rằng, Tiêu Đồng không thể lạnh lùng cự tuyệt những bộ quần áo này như trước đây anh đã từng cự tuyệt. Quả nhiên như cô nghĩ, từ trong phòng tắm bước ra, Tiêu Đồng vơ ngay lấy một bộ và mặc vào, có điều gương mặt chẳng biểu lộ bất kỳ một sự ngạc nhiên hay thích thú nào. Sau đó, Tiêu Đồng cùng cô ăn cơm trưa, một bữa cơm được cô chuyên tâm chuẩn bị rất chu đáo, trong bữa ăn có cả rượu vang Pháp. Tiêu Đồng cắm cúi ăn uống, rất ít nói, tâm trí như để tận đâu đâu. Ăn đã gần no, uống đã gần say, đột nhiên Tiêu Đồng ngẩng mặt lên hỏi:

- Bác trai đâu?

- Không có ở nhà!

- Cuối cùng thì ông ấy buôn bán những gì? Sao lại giàu nhanh như vậy?

- Kinh doanh vui chơi giải trí, kinh doanh bất động sản... Nói chung là việc gì làm ra tiền, ông đều làm tất!

- Gần đây làm ăn có khá không?

Âu Dương Lan Lan nói, Nghe đâu là không thuận lợi lắm, còn mất một mẻ khá lớn.

- Mất tiền nhiều như vậy thì làm thế nào, ông có lo lắng lắm không?

Âu Dương Lan Lan nói:

- Sao lại không lo lắng bực bội được chứ. Mấy ngày nay ông cứ ngồi lỳ trong phòng bàn luận chuyện gì đó với rất nhiều người, trước đây mấy ngày lại bảo em đi ra nước ngoài một chuyến để cho tinh thần thoải mái. Trước đây ông cũng đã bận rộn suốt ngày, chưa thấy ông nghỉ ngơi bao giờ cả, có điều hình như lúc này chuyện làm ăn gặp trắc trở gì đó lớn lắm thì phải nên trông ông không được vui.

- Đi ra nước ngoài? Em định bao giờ thì đi?


- Có thể em sẽ không đi nữa vì mấy ngày nay không nghe thấy ông nhắc lại chuyện này. Vả lại, làm sao em có thể đi được, không phải là em đang chờ anh ra khỏi trại giam đó sao? Thế nào, nếu anh bằng lòng, chúng ta sẽ đi nước ngoài cùng nhau, được không?

Tiêu Đồng lắc đầu, nói:

- Không được, tôi còn phải đi học.

Tiêu Đồng làm như vô ý hỏi lung tung, Âu Dương Lan Lan cũng vô ý nên không hề đề phòng gì, hỏi đâu trả lời đó một cách rõ ràng. Ăn trưa xong, Tiêu Đồng đòi trở về trường, Âu Dương Lan Lan đưa chìa khóa chiếc Toyota để anh tự lái về trường. Cô còn nói, Lão Hoàng đã đến tận Hải Nam để bỏ tiền ra để mua cho anh một tấm bằng lái xe, chỉ vài ba ngày nữa là đã có thể dùng tấm bằng ấy để đổi lấy một tấm bằng chính thức do Bắc Kinh cấp, có điều người làm bằng lơ đãng đến độ viết tên Tiêu Đồng thành ra Hạ Đồng, do vậy lão Hoàng đành phải chạy tiếp cho anh một chứng minh thư nhân dân với tên là Hạ Đồng để phù hợp với tấm bằng lái xe. Tiêu Đồng nghe thấy nhưng không tỏ ra quá vui mừng, gương mặt vẫn tỏ ra lơ đãng, thậm chí là có nét bất cần, nói: Không hiểu các người làm thế nào mà lại có thể làm cho kỷ cương và phép nước rối tung lên như vậy?

Khi Tiêu Đồng đã ngồi trước tay lái, Âu Dương Lan Lan còn kéo cánh cửa ra, nhìn anh bằng đôi mắt đầy tình tứ, nắm lấy tay Tiêu Đồng, nói:

- Anh hãy nhớ nhiều về em nhé, Tiêu Đồng!

Sắc mặt Tiêu Đồng vẫn không có một biểu hiện gì, chỉ gật đầu.

- Còn em lúc nào cũng nghĩ đến anh. - Âu Dương Lan Lan buông tay Tiêu Đồng, nói.

Đêm đó Tiêu Đồng không đến ăn cơm. Âu Dương Lan Lan không dám rời khỏi biệt thự, kiên trì đợi anh. Đêm sau, Tiêu Đồng cũng không đến. Đêm sau nữa không không thấy bóng dáng của anh, thứ Bảy và Chủ nhật cũng không hề có lấy một tin nhắn cho cô. Âu Dương Lan Lan nhắn vào máy, anh cũng không trả lời. Chẳng khác nào vợ chờ chồng, ngày nào, đêm nào cô cũng chờ, càng đợi càng uất, càng cảm thấy những gì mình chờ đợi và kỳ vọng chẳng khác nào một dòng nước chảy về đông không để lại bất kỳ một dấu tích gì. Lòng nhẫn nại của cô đã bắt đầu lung lay. Cô nghĩ, những gì mà cô đã ban phát từ tấm lòng chân thành, cho dù là một tảng đá cũng phải biết rung động, nhưng tại sao Tiêu Đồng vẫn trơ trơ! Cô giam mình trong phòng, vừa khóc thổn thức vừa chửi Tiêu Đồng bằng tất cả những lời chửi độc địa nhất mà cô có thể nghĩ ra, chẳng thiết gì cơm nước. Âu Dương Thiên bảo lão Hoàng và Kiến Quân đến khuyên nhủ. Cả hai đều nói bóng gió rằng, nếu cô có một chút ân hận gì trong quan hệ giữa mình và Tiêu Đồng thì nhân cơ hội này mà cắt đứt luôn. Kiến Quân còn nói, Nếu em cảm thấy khó nói trong chuyện này thì anh có thể giúp cho. Chỉ cần một lời của anh, thằng nhóc đó không còn dám đến đây nữa!

Trước những lời chửi sa sả của Âu Dương Lan Lan, lão Hoàng và Kiến Quân đều ôm đầu lủi một mạch. Cô nghĩ, quan hệ giữa cô và Tiêu Đồng không giản đơn như lão Hoàng và Kiến Quân vừa nói. Bố cô cũng đến phòng cô đôi ba phen, ban đầu thì khuyên nhủ với tất cả những trải nghiệm mà ông đã trải qua, sau đó thì la mắng, nói cô vốn là một đứa con gái khuê các nhưng không hề có bản lĩnh gì cả. Cuối cùng, những gì cần nói thì đã nói, những gì muốn chửi thì đã chửi, cô nghe hết và chỉ nói một câu gọn lỏn:

- Con hận!

Bố cô thở dài, nói:

- Con hận nó sao? Chi bằng con cứ hận mình. Con có hận nó thì nó vẫn cứ như không. Con cũng không có cách gì để giành nó về cho mình. Con nên tự hận mình vì chính con không có bản lĩnh. Con không đủ bản lĩnh để thực hiện tâm nguyện của chính mình.

Cô vẫn ngang ngạnh nói:

- Lâu nay con có bất kỳ một tâm nguyện nào đâu, hoàn toàn không có!

- Con muốn nó ở bên cạnh con, muốn nó nghe lời con, chịu sự chi phối của con, một lòng một dạ yêu thương con. Đó chính là tâm nguyện của con, là mong ước mà ngày đêm con đều mơ tưởng đến. Nhưng Lan Lan à, bố nói cho con hay, nếu có một ngày con đạt được những điều ấy, ngày mà nó có thể làm cho con toại nguyện cũng là ngày mà con sẽ cảm thấy chán nó, mọi hứng thú về nó hoàn toàn sẽ biến mất trong lòng con.

Cô liếc nhìn bố. Chỉ có mấy ngày mà trông ông gầy đi rất nhiều. Cô biết, Cục Công an đã bắt đầu chú ý đến công việc làm ăn của bố mình. Do vậy mà mấy ngày nay, trông ông có vẻ lo lắng và phiền muộn. Cô cũng biết rằng, những chuyện nhi nữ thường tình như cô đang gặp lúc này không cần thiết phải khiến cho ông lo lắng. Có điều lúc này cô không thể không bám víu vào ông:

- Bố ơi, con van xin bố. Bố có thể giúp con hoàn thành được tâm nguyện này không. Sau này có chuyện gì con tự chịu trách nhiệm về chính mình.

Bố cô không nói gì thêm, lẳng lặng đi lên lầu. Cô bước theo ông vào thư phòng, tiếp tục van nài. Ông có vẻ do dự, suy nghĩ rất lâu rồi mới nói:

- Thế thì bố nói cho con hay, nếu có cái này can thiệp vào thì nó sẽ tự giác đến tìm con, thuần phục trước con, suốt đời sẽ lẽo đẽo đuổi theo con.

- Cái gì thế?

- Ma túy!

Sau một thoáng sững sờ, Âu Dương Lan Lan không kịp suy nghĩ, nói:

- Không! Không! Không! Vướng vào chuyện này, cuộc đời của Tiêu Đồng coi như vất đi rồi. Con hận anh ấy nhưng không muốn phá hủy cuộc đời anh ấy!

- Thế thì tùy con vậy.


Âu Dương Lan Lan đấu tranh suốt một đêm. Trưa hôm sau cô đến trường, đến thẳng ký túc xá tìm Tiêu Đồng. Những sinh viên ở ký túc xá nói, Tiêu Đồng đang ở tại nhà ăn, cô bèn đến đó. Nhân viên ở nhà ăn lại nói Tiêu Đồng đã quay về ký túc xá. Cô đang tần ngần trên con đường từ nhà ăn dẫn về ký túc xá thì phát hiện ra Tiêu Đồng đang ngồi im lìm dưới bóng râm của những cây cổ thụ, đôi mắt thất thần, dường như không nhận ra là có sự có mặt của cô.

- Tiêu Đồng! Anh làm sao vậy?

- Không sao cả.

- Không sao cả mà lại ngồi một mình ở đây sao?

- Muốn nghỉ một lát thôi.

Âu Dương Lan Lan bước đến bên anh, ngồi xuống, nói:

- Có phải là em đã làm điều gì không phải khiến anh bực mình. Tại sao không đến chỗ em mà cũng chẳng trả lời điện thoại?

- Không có đâu, chẳng qua là anh đang rất buồn.

Âu Dương Lan Lan nhận ra Tiêu Đồng không hề giấu giếm nỗi buồn nên định đưa tay ôm lấy mặt anh. Tiêu Đồng tránh né cử chỉ đầy yêu thương của cô, nói:

- Em đừng làm vậy, người khác sẽ nhìn thấy.

- Anh buồn vì chuyện gì?

Tiêu Đồng vẫn im lặng. Tay anh vặt những cọng cỏ một cách vô thức. Vạt cỏ bên cạnh anh chỉ còn trơ những gốc.

- Cả trường đang nhìn vào anh. Bây giờ, không ai không biết là anh vì một cô gái mà tìm đến tận hộp đêm để đánh nhau với người ta. - Một nét cười cay đắng xuất hiện trên mặt anh - Anh đã trở thành nhân vật nổi tiếng trong trường Yên Kinh này. Anh không còn gì trong ngôi trường này nữa!

- Nhưng em yêu anh, anh còn có một người đang rất yêu anh, đó chính là em. Tiêu Đồng, anh có biết không? em yêu anh vô cùng, anh đừng nên tự giày vò mình trong nỗi cô đơn như vậy.

Tiêu Đồng ngước mắt nhìn Âu Dương Lan Lan. Ánh mắt của anh hầu như không có bất kỳ một trạng thái tình cảm nào nhưng lâu lắm, anh mới nhìn đi chỗ khác và nói:

- Nhưng chúng ta đã giao hẹn rồi, chúng ta chỉ là những người bạn bình thường. Nói thực lòng, cho dù chỉ là quan hệ bạn bè thông thường nhưng với em, mối quan hệ này không có lợi gì cả. Tốt nhất là em hãy ghét anh, rời xa anh, không còn liên hệ gì với anh nữa. Anh không muốn làm hại em!

- Tại sao thế hả Tiêu Đồng? Từ trước đến nay em chưa hề có cảm tình với với bất kỳ người con trai nào ngoài anh. Em cũng không biết phải đối xử với anh như thế nào cho tốt hơn được nữa. Lẽ nào anh lại không nhận ra điều này? Anh không có một chút cảm tình nào với em sao?

- Em đang muốn anh giành tình cảm cho mình, đúng không? Thế thì, em có dám làm những điều mà anh yêu cầu không?

- Anh cần em làm gì?

Tiêu Đồng há miệng định nói gì đó nhưng vội dừng lại, suy nghĩ giây lâu rồi hỏi một cách đột ngột:

- Lan Lan, em nói thử xem, bố em là người như thế nào?

Âu Dương Lan Lan vẫn nghĩ là Tiêu Đồng đang hận bố mình nên nói:

- Bố em đã từng xúc phạm đến anh, từng làm hại anh. Có điều đến lúc này, ông đã đồng ý để chúng ta kết bạn với nhau. Anh cũng đã biết là sau khi mẹ chết, bố là người nuôi em trưởng thành. Ông là người thân duy nhất của em. Em tin rằng, nhất định sau này ông cũng sẽ rất yêu thương anh. Chỉ cần em yêu thương ai, ông sẽ chấp nhận tất cả.

Tiêu Đồng lặng lẽ giây lâu rồi mới nói:


- Lan Lan! Giả sử như người mà em yêu nhất trên đời lại phạm tội, làm điều ác, em sẽ đối xử với người ấy như thế nào? Em có dám vì việc nghĩa mà hy sinh tình thân không?

Âu Dương Lan Lan cười nhẹ, nói:

- Tiêu Đồng! Đừng nói là anh bị giam hai ngày ở đồn công an mà phải chịu bao nhiêu là tiếng xấu ở trường mà ngay cả anh bị ghép tội tử hình, em cũng tình nguyện đến pháp trường đi theo anh xuống đến suối vàng. Với anh và với bố, cho dù hai người có phạm bất kỳ một lỗi tày đình nào, em cũng vẫn không bao giờ rời xa.

- Thế thì giữa anh và bố, em cần phải chọn một. Vậy, em sẽ đứng về phía bên nào?

Âu Dương Lan Lan lặng im cau mày. Cô không muốn trả lời câu hỏi này vì vẫn chưa hiểu Tiêu Đồng muốn gì khi đặt ra vấn đề vô cùng tế nhị này. Cô nói:

- Tiêu Đồng! Vì sao mà anh lại hỏi em một chuyện vô cùng trọng đại như thế? Cả anh và bố đều là người em yêu nhất. Tại sao anh lại xem hai người như hai kẻ không đội trời chung, buộc em phải chọn người này và bỏ người kia?

Tiêu Đồng đang triền miên trong suy tưởng nên không nghe thấy câu hỏi của Âu Dương Lan Lan, tiếp tục nói:

- Nếu anh yêu cầu em vì anh mà phản bội bố, em có làm không?

Hình như Âu Dương Lan Lan không muốn kéo dài câu chuyện không mấy tế nhị này nên nói:

- Em không bao giờ muốn làm một con người như vậy! Nếu bố cũng yêu cầu em giống như anh, vì ông mà phản bội anh, em cũng không bao giờ chiều theo ý của ông đâu.

- Nhưng nếu bố em đang làm chuyện xấu, thậm chí là tội ác, em có phản đối không? Chuyện phải trái, chuyện thị phi của xã hội này, có lẽ nào em lại không cho là chuyện quan trọng?

- Em là người trọng tình cảm. Em đã nói rồi, em yêu cả hai người. Cứ cho là hai người đều phạm tội chết người, tình yêu của em vẫn không hề biến đổi.

Tiêu Đồng lắc đầu. Hình như anh không muốn nói thêm gì về vấn đề này, chỉ buông một câu gọn lỏn:

- Em đúng là một đứa con gái không có chút đầu óc nào!

Nói xong, anh đứng dậy định bước đi. Âu Dương Lan Lan túm lấy tay anh, nói:

- Tiêu Đồng! Thế thì anh muốn em làm gì? Em phải làm thế nào anh mới bằng lòng?

- Lan Lan! Em có biết vì sao anh không thích em không? - Tiêu Đồng nói - Bởi vì chúng ta không tìm được tiếng nói chung. Em hoàn toàn không hiểu những gì anh nói, nhưng nếu có hiểu được đi chăng nữa thì em cũng không thể làm được.

- Em biết là trình độ học vấn không bì được với anh, hiểu chuyện đời cũng không bằng được anh. Nhưng tấm chân tình của em giành cho anh, có lẽ nào anh không nhận ra.

- Kiếp này không có duyên, kiếp sau sẽ báo đền.

Nói xong, anh cúi đầu bước đi một cách thờ ơ lạnh nhạt. Âu Dương Lan Lan lẽo đẽo đi theo sau, gào to:

- Tiêu Đồng! Anh cứ thế mà đi được sao? Âu Dương Lan Lan tôi không phải là loại người để anh có thể khinh rẻ như thế đâu!

Tiêu Đồng dừng chân, nói:

- Anh phải lên lớp đây.

- Nói để anh biết, không ai có thể khinh rẻ tôi được đâu. Anh muốn trốn tránh tôi cũng không xong đâu. Anh đừng bắt tôi phải dùng thủ đoạn với anh. Anh bức bách tôi thì tôi có thể dám làm bất cứ điều gì. Tôi còn thủ đoạn hơn cả cô Trịnh Văn Yến của anh nữa đấy!

- Không phải là cô muốn nói là cô sẽ đến đây để đặt chuyện ra nữa đấy chứ? Dù sao thì tôi cũng đã thối inh lên rồi, cô có muốn đặt điều thêm thì cũng thế thôi, tùy cô vậy.

Nói xong thì anh ngẩng đầu đi thẳng, còn lại một mình Âu Dương Lan Lan đứng dưới bóng cây, cắn chặt môi mà nước mắt lưng tròng.

Hôm sau Âu Dương Lan Lan lại nhắn tin cho Tiêu Đồng và không biết sau bao nhiêu cuộc nhắn, cuối cùng thì anh cũng đã trả lời. Cô nói trong điện thoại:

- Thôi thì chúng ta hòa nhé, tôi và anh vẫn cứ là bạn bè bình thường. Tôi không ép anh nữa, hãy để cho tất cả phát triển một cách tự nhiên. Lúc này tôi đang rất buồn, đúng là rất buồn. Cứ cho là nể tình tôi một lần nữa, tối nay anh đưa tôi đi nhảy nhé.

Tiêu Đồng đồng ý.


Tối ấy, anh lái xe đến hộp đêm Đế Đô. Vừa trông thấy Âu Dương Lan Lan, anh đã đưa chìa khóa chiếc Toyota cho cô, nói: Sắp tới cũng phải lên lớp liên tục, không còn có cơ hội để dùng chiếc xe nữa. Âu Dương Lan Lan không nói không rằng, nhận lấy chiếc chìa khóa. Cả hai cùng nhau nhảy, cùng nhau uống rượu. Đủ các loại rượu đã tuồn vào dạ dày của hai người, nào là “Hắc bạch thiên sứ”, nào là Whisky..., tây ta lẫn lộn. Vẫn là lão Viên tự tay hầu tiếp hai người, trong men rượu còn phân trần với Tiêu Đồng rằng, việc khiếu kiện để công an bắt tạm giam anh trước đây không phải là do chủ ý của lão, chẳng qua là tay tổ trưởng bộ phận bảo vệ tự tung tự tác mà chưa hề được sự phê duyệt của ai cả. Lão còn đưa cho Tiêu Đồng một điếu thuốc. Anh từ chối và nói hút thuốc rất hôi mồm, lão còn đưa ra lý lẽ là đàn ông không hôi thì đàn bà không thèm ôm. Tiêu Đồng bật cười trước lý lẽ vô cùng ngụy tặc của lão. Lão Viên nói, Tiêu Đồng à, bình thường thì cậu không hút thuốc, nhưng nếu cậu hút thử một điếu để thể nghiệm tư thế của mình, sao mà... Câu nói sau cùng, lão Viên nói bằng tiếng Anh bập bõm, Tiêu Đồng lờ mờ nhận ra rằng lão đang nói đến chuyện phong độ và những biểu hiện của nam tính...

Cuối cùng thì Tiêu Đồng cũng nhận lấy điếu thuốc từ tay lão Viên. Khi anh cầm lấy điếu thuốc. Hình như gương mặt Âu Dương Lan Lan có giật giật mấy cái. Ánh mắt cô trừng trừng nhìn vào mặt anh sau làn khói thuốc cuồn cuộn rồi sắc mặt dần dần cô biến thành màu trắng bệch. Tiêu Đồng hút hết điếu thuốc thì lão Viên đã biến mất. Anh nói với Lan Lan là mình hơi váng đầu, không thể tiếp tục cuộc chơi được nữa. Âu Dương Lan Lan cũng không ép buộc gì thêm nói: Được thôi, tôi đưa anh về trường vậy. Tiêu Đồng nôn thốc nôn tháo trên xe, những vật hôi hám từ trong bụng anh tuôn ra vấy đầy cả xe, cả áo quần và bắt đầu chìm vào trong trạng thái mơ mơ màng màng. Âu Dương Lan Lan không đưa Tiêu Đồng về trường mà lái thẳng đến biệt thự Anh Đào. Khi bước chân lên những bậc tam cấp, Tiêu Đồng còn mê sảng hỏi: Đây là nơi nào. Chỗ này đẹp như vậy, hay là chúng ta đã lên đến thiên đường? Âu Dương Lan Lan gọi người giúp việc ra đỡ anh vào phòng ngủ. Nhìn cái miệng hé mở, đôi mắt khép hờ và gương mặt như đang trong cơn khoái cảm cực đỉnh của Tiêu Đồng, Âu Dương Lan Lan cảm thấy sợ. Cô ra phòng khách gọi điện cho lão Viên, hỏi: Ông đã cho anh ấy hút bao nhiêu, có phải là quá liều hay không? Lão Viên nói: Không sao đâu. Cậu ta chỉ có hít một ít heroin tinh chất mà thôi. Không phải là cô muốn cậu ta thử một lần là sinh nghiện hay sao? Nhưng cô yên tâm, lần đầu tiên ai cũng phải gặp phải phản ứng tương tự như thế cả, không có vấn đề gì hết. Âu Dương Lan Lan hỏi, liệu từ nay về sau Tiêu Đồng có biến thành một con quỷ nghiện ngập đến độ thân tàn ma dại hay không? Lão Viên nói: Còn phụ thuộc vào nhiều vấn đề, nhưng tốt nhất là cô phải khống chế liều dùng của cậu ta, chỉ cho cậu ta hút mà không được chích, cũng đừng dùng heroin tinh chất thì không thể nhận ra đó là một con nghiện, khi không lên cơn thì không khác với người bình thường bao nhiêu. Nghe lão Viên nói xong, Âu Dương Lan Lan thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.

Đến khoảng nửa đêm thì Tiêu Đồng tỉnh dậy, kêu miệng đắng và khát nước. Âu Dương Lan Lan đang ngủ trên chiếc salon bên cạnh giật mình choàng tỉnh, rót vội một cốc nước mát đưa cho anh. Tiêu Đồng ngửa cổ uống một hơi cạn veo rồi mới đưa mắt nhìn chung quanh, hỏi: Tại sao lại không đưa tôi về trường? Lan Lan nói, Anh say mềm, nôn ra đầy người, em phải đưa anh về đây để thay quần áo.

Lúc này Tiêu Đồng mới đưa mắt quan sát bộ quần áo đang mặc trên người và một cơn giận dữ bỗng đâu ập tới, nói:

- Ai bảo cô thay quần áo cho tôi? Thay hay không là chuyện của tôi kia mà?

Âu Dương Lan Lan im lặng, để mặc cho anh muốn nói gì thì nói. Tiêu Đồng gào lên:

- Yêu cầu cô đưa tôi về trường, ngay bây giờ!

Anh lảo đảo đứng dậy nhưng đôi chân như mềm nhũn, ngã xoài xuống giường, đôi mắt nhắm nghiền, nói như mê sảng:

- Các người đã cho tôi uống những gì?

Âu Dương Lan Lan vẫn ngậm tăm. Tiêu Đồng thở dốc, nói:

- Cô đưa tôi đên bệnh viện, tôi cảm thấy lạnh.

Lúc này Âu Dương Lan Lan mới nói một cách lạnh lẽo:

- Anh không cần phải đến bệnh viện đâu, anh không bệnh tật gì cả!

Tiêu Đồng đứng dậy, hai tay vịn vào tường dò từng bước một, nói:

- Cô không đưa thì tôi cũng phải tự đi.

Nhưng chỉ ra đến phòng khách là anh đã không còn lê nổi tấm thân nữa, ngồi bệt xuống nền nhà, thở dốc. Âu Dương Lan Lan bước đến đứng bên cạnh. Lúc này gương mặt Tiêu Đồng trở nên bạc thếch. Hình như anh đang phải chống chọi với một cảm giác vô cùng khác lạ trong người mà lâu nay chưa bao giờ nếm trải. Âu Dương Lan Lan đưa tay ra, giữa hai ngón tay là một điếu thuốc vừa to vừa trắng toát.

Tiêu Đồng ngước mắt nhìn điếu thuốc, ánh mắt như mê dại, mồ hôi túa ra đầy mặt. Âu Dương Lan Lan nói:

- Hút một hơi đi, anh sẽ cảm thấy tốt hơn. - Tiêu Đồng vẫn không đón lấy, cô nói tiếp - Nó cũng giống như điếu thuốc mà anh vừa hút ở hộp đêm, hút một hơi anh sẽ không còn cảm thấy lạnh nữa.

Giọng nói có vẻ kỳ lạ của Âu Dương Lan Lan khiến Tiêu Đồng sinh nghi, răng va vào nhau lập cập, hỏi:

- Là loại thuốc gì vậy?

Gương mặt Âu Dương Lan Lan càng trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết, chậm rãi nói từng tiếng:

- Cũng chỉ là loại thuốc lá bình thường thôi nhưng đã có tẩm một chút heroin, chỉ có thể đủ để giải phiền!

Heroin!

Cho dù giọng nói của Âu Dương Lan Lan hết sức nhẹ nhàng nhưng chẳng khác nào sấm nổ bên tai khiến đôi mắt Tiêu Đồng trợn tròn lên, lắp bắp:

- Điếu thuốc tôi hút ở hộp đêm vừa rồi là có heroin?

Thấy thái độ ngập ngừng của Âu Dương Lan Lan, Tiêu Đồng đã hiểu ra tất cả. Anh đứng dậy, tựa lưng vào tường. Sự căm thù đã khiến anh không thể nói được một câu suôn sẻ:

- Các người... các người không phải là người... Đồ... chó! Các người dựa vào cái gì để hại cả cuộc đời tôi? Tôi sẽ giết hết tất cả các người!

Sự tức giận và đau đớn đã khiến những thớ thịt trên gương mặt anh rúm ró lại và thật bất ngờ, anh tận dụng toàn bộ sức lực còn lại trong cơ thể vung tay lên và giáng một bạt tai vào mắt Âu Dương Lan Lan. Cô ngã xoài xuống tấm thảm lót dưới bộ salon. Tiêu Đồng nhào tới, chụp lấy cô đấm đá túi bụi như muốn biến cô thành một đống tương bằng thịt người. Âu Dương Lan Lan cũng chẳng chịu nhượng bộ, vung tay cào cấu vào mặt anh. Cả hai ôm nhau lăn tròn dưới đất, áo quần rách toạc, tóc tai xổ tung, mặt mũi đầy máu. Người chịu thua trước lại là Tiêu Đồng. Quần nhau chỉ một lát, anh đã thấm mệt, toàn thân không còn một chút sức lực nào nữa. Về mặt sinh lý mà nói, những phản ứng của cơ thể Tiêu Đồng trong lần đầu tiên tiếp xúc với heroin là quá mạnh khiến sức lực của anh gần như hoàn toàn bị mất. Anh ngồi như một cái xác không hồn, tựa lưng vào ghế salon, toàn thân run lên từng đợt. Âu Dương Lan Lan nhìn cái hình hài đầy bệnh tật ấy mà cảm thấy hối hận, kèm theo đó là một nỗi sợ hãi. Cô lồm cồm bò dậy, tiếp tục đưa điếu thuốc cho Tiêu Đồng. Đôi mắt Tiêu Đồng nhìn trừng trừng vào điếu thuốc, há miệng thở dốc, ánh mắt vừa có vẻ thèm thuồng vừa có vẻ do dự nhưng cuối cùng thì anh vẫn đưa những ngón tay run run cầm lấy nó. Âu Dương Lan Lan bật lửa, Tiêu Đồng rít một hơi thật dài, thật sâu; lại thêm một hơi nữa... Nhịp thở của anh dần dần ổn định trở lại, gương mặt trở nên thư thái. Một sự thư thái đến độ ngây dại như đang chìm trong mộng mị và hưởng thụ những cảm giác lâng lâng đầy mê hoặc. Âu Dương Lan Lan quỳ trước mặt anh, hai tay ôm lấy khuôn mặt không có một chút tri giác ấy, thì thầm:

- Hãy tha thứ cho em... Ai bảo anh không chịu đến với em...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui