Mai Khôi Sứ Giả

Phi Quỳnh nghe Tú Vân nói xong, bất giác hoảng nhiên tỉnh ngộ nói :

- Ờ nhỉ! Sao mình ngu thế không biết? Có thế mà không nghĩ ra.

Tú Vân lại cười nói tiếp :

- Nếu gia tỷ không chết, Tường ca còn đây, đứa trẻ con vẫn được vô sự, thì còn có sự hiểu lầm nào mà không giải thích nổi? Bây giờ chúng ta gặp các ngài, chỉ cần nói mấy câu là mưa tan mây tạnh, mọi việc hài hòa.

Phi Quỳnh hớn hở đúng lên nói :

- Vân muội nói phải lắm. Bây giờ chúng ta phải đi ngay, may ra mới kịp, nếu để các ngài đuổi nhau đến Chung Nam tử cốc, lỡ xảy ra sự gì bất trắc thì phiền lắm.

Mọi người đều gật đầu khen phải. Thiên Tường lại hỏi Tái Hàn Khang :

- Lão tiền bối bảo ta nên đi về lối nào trước?

Hàn Khang cười nói :

- Theo ý tôi đoán bốn vị này tất đi thẳng lên đỉnh núi Đại, nếu bây giờ ta không đi vòng sang Sơn Đông, mà đi tắt qua Bắc Nhạc thì có thể tới trước họ được!

Cả bọn đồng ý, rồi lại dùng thuật khinh công, đi tắt sang Bắc Nhạc Hằng Sơn.

Khi đến Hằng Sơn, mọi người lại phân vân không biết nên chờ ở đâu, cho khỏi “trật đường rầy”. Rút cục lại chỉ có Tái Hàn Khang là một bực lão thành trì trọng hơn cả, ông nói :

- Ở đây có bốn ngọn núi cao vượt hẳn các ngọn khác, bọn Trọng Tôn đại hiệp thế nào cũng chọn một trong bốn ngọn núi ấy để tỷ thí thần công. Chúng ta muốn chu đáo đủ mọi mặt, thì không gì bằng mỗi người canh một ngọn, là chắc chắn hơn cả.

Bọn Hạ Thiên Tường đều cho là phải, bèn sắp sẵn lương khô, nước uống và hỏa pháo, để lúc cần thì đốt lên báo hiệu gọi nhau. Dự bị xong đâu đấy mỗi người chiếm cứ một ngọn núi để chờ.

Đây nói riêng về Hạ Thiên Tường, chờ mãi đến ngày thứ bảy mới thấy một chuyện lạ xảy ra.

Nguyên bữa đó chàng đang ngồi một mình buồn bực, lại không dám dời đi đâu, chợt nghe có tiếng người trổ thuật khinh công, đang leo lên đỉnh núi.

Chàng vừa nghe tiếng bước chân, đã đoán ngay ra người sắp tới đây tất phải là nhân vật tuyệt đỉnh, võ công đã đạt tới bực lô hỏa thuần thanh nhưng khi lắng tai nghe kỹ, thì hình như chỉ có hai người.

Chàng còn đang nghi nghi hoặc hoặc, thì trên đỉnh núi cao đã thấy hai bóng đen xuất hiện, quả nhiên là chỉ có một người đàn ông và một người đàn bà.

Thiên Tường vì phải ở lâu trên đỉnh núi, nên chàng đã sắp đặt chỗ ăn chỗ nằm cho được thư thái dễ chịu, chàng lấy lá cây kết thành một cái tổ rất lớn ở giữa đám cành lá um tùm trên ngọn cây cổ thụ, thân to tới hai ba người ôm không xuể. Nằm bên trong có thể tránh được nắng mưa, sương nắng, kín đáo như nằm trong nhà, mà đứng ngoài trông thì chẳng khác gì một cái tổ chim khổng lồ.

Lúc này ngồi trên cao nhìn xuống, khi đã nhận rõ mặt hai người, bất giác chàng giật mình sửng sốt.

Thì ra hai người đó không phải là bọn Trọng Tôn Thánh, Lệ Thanh Cuồng, mà lại là hai vị Hộ Pháp phái Chấn Thiên: Bạch Cốt Võ Sĩ và Bạch Cốt Tiên Tử.

Thiên Tường nghĩ thầm: “Không lẽ Tái lão tiền bối và Phi Quỳnh đoán sai? Người hẹn giao đấu với Trọng Tôn lão bá không phải bọn người Lệ Thanh Cuồng mà lại là Bạch Cốt song ma chăng? Kỳ thật!”

Chàng còn đang suy nghĩ, chợt thấy Bạch Cốt Võ Sĩ đưa mắt nhìn quanh bốn phía, rồi mỉm cười nói với Bạch Cốt Tiên Tử :

- Không biết có phải ngọn núi này không?

Bạch Cốt Tiên Tử gật đầu :

- Đúng, đúng! Nhiều lắm là nửa giờ nữa, bọn Trọng Tôn Thánh thể nào cũng tới đây!

Thiên Tường nghe nói lại càng kinh ngạc, nghĩ thầm: “Có lẽ chính là bọn này hẹn giao đấu với Trọng Tôn lão bá đây? Nhưng sao họ lại gọi là ‘bọn Trọng Tôn Thánh’? Hay là Trọng Tôn lão bá còn có bằng hữu nữa chăng?”

Bạch Cốt Võ Sĩ cười ha hả nói :

- Thật là cơ hội ngàn năm một lần, không nên bỏ qua! Bây giờ ta phải tìm chỗ nào kín đáo mà nấp sẵn, làm cái lối “tọa sơn quan hổ đấu” chờ tới khi hai bên đều hơi tàn lực kiệt, lúc ấy chỉ sẽ búng ngón tay cũng thành công. Ha ha!

Thiên Tường nghe xong mới hoảng nhiên tỉnh ngộ, thì ra Trọng Tôn Thánh lại có đối thủ khác, mà bọn Bạch Cốt Võ Sĩ chẳng qua chỉ là tình cờ bắt gặp, nên định đóng vai ngư ông, chờ trai cò mổ nhau rồi ở giữa kiếm chác mà thôi.

Bạch Cốt Tiên Tử trỏ cái tổ chim của Hạ Thiên Tường, cười nói :

- Trên cây kia có cái tổ chim to quá, chúng ta nấp vào đó thì thật tuyệt!

Bạch Cốt Võ Sĩ lắng tai nghe ngóng, sắc mặt chợt lộ vẻ kinh sợ nói :

- Bọn Trọng Tôn Thánh đi nhanh thật, họ đã lên tới sườn núi rồi kìa!

Bạch Cốt Tiên Tử cười nói :

- Nếu vậy hai ta phải trốn mau lên mới kịp.

Hai người rảo bước đi về phía cây cổ thụ. Bạch Cốt Võ Sĩ lại nói :

- Chúng ta chỉ nên nấp vào sau gốc cây này, chớ đừng trèo lên tổ chim. Chỗ ấy rất dễ bị người chú ý. Và biết đâu trong tổ không có những giống ác điểu, chúng kháng cự lại thì lộ chuyện ngay.

Hạ Thiên Tường thấy họ bảo nhau nấp vào tổ chim, trong bụng đã sợ, nhưng lúc này nghe Bạch Cốt Võ Sĩ nói vậy, chàng mới yên tâm. Nghĩ bụng: “Mình làm tổ trên thân cây ẩn núp, đã phạm vào điều cấm kỵ, không ngờ vì cái dại dột ngớ ngẩn đó, mà lại hóa hay”.

Bọn Bạch Cốt song ma vừa nấp vào sau thân cây một lúc, thì trên đỉnh núi Hằng Sơn đã hiện ra bốn cái bóng nữa.


Lần này quả nhiên đúng như sự ức đoán của bọn Phi Quỳnh, bốn bóng người đó chính là Trọng Tôn Thánh, Lệ Thanh Cuồng, Lăng Diệu Diệu và Đồng Song Song. Không thấy có Lộc Như Ngọc.

Lên tới đỉnh núi, Lệ Thanh Cuồng nhìn Trọng Tôn Thánh lạnh lùng lên tiếng :

- Chúng ta giao đấu ba trận trên ba ngọn núi Nam Nhạc Hành Sơn, Trung Nhạc Tung Sơn, Đông Nhạc Thái Sơn. Trọng Tôn huynh thần công tinh luyện đã thắng được nửa chiêu. Nhưng hôm nay nếu không phân thắng phụ rõ rệt, thì Lệ Thanh Cuồng này quyết không ra khỏi Hằng Sơn!

Trọng Tôn Thánh sắc mặt vẫn hòa nhã, mỉm cười nói :

- Chúng ta đã hẹn đấu năm trận trên năm đỉnh núi Ngũ Nhạc, trận này mới là bốn, còn một trận trên Tây Nhạc Hoa Sơn, và một trận cuối cùng ở Chung Nam tử cốc nữa. Lệ huynh hà tất phải gấp muốn phân thua được ngay hôm nay.

Lệ Thanh Cuồng cười nhạt nói :

- Trong Ngũ Nhạc thì Bắc Nhạc Hằng Sơn là cao hơn hết, nên dù chúng ta có đưa nhau đến đây mà phơi xương, thiết tưởng cũng chẳng kém gì Chung Nam tử cốc?

Trọng Tôn Thánh cười nói :

- Võ công, hỏa hầu chúng ta bất quá cũng chỉ đồng cân đồng lạng, Lệ huynh và hai vị phu nhân lại không muốn cậy đông người tiếp tay cùng đánh, nên muốn phân thắng phụ cũng không phải chuyện dễ.

Lệ Thanh Cuồng lắc đầu nói :

- Không phải thế, không phải thế! Lần này tôi định thi triển một ngón sát thủ tuyệt học, liều mạng đấu với anh một trận. Xin anh để ý cẩn thận!

Trọng Tôn Thánh thấy Lệ Thanh Cuồng đã hơi có ý giận, bèn bước lùi lại nửa bước, mỉm cười nói :

- Trước khi phụng bồi ba vị, tôi xin thay mặt Hạ Thiên Tường và Trọng Tôn Phi Quỳnh, giải thích mấy câu.

Lăng Diệu Diệu cau mày, lạnh lùng nói :

- Mấy câu nói của Trọng Tôn huynh, chúng tôi nghe nói đã chói cả tai rồi.

Trọng Tôn Thánh cười nói :

- Ba vị đã không muốn nghe tôi giải thích, thì cũng xin thứ cho tôi cái tội không phụng bồi!

Lệ Thanh Cuồng không biết làm sao được đành phải gật đầu :

- Được rồi, tôn huynh còn câu gì nữa xin cứ nói đi! Tôi còn muốn đem ba mươi sáu ngón Phượng Vũ Long Phi thỉnh giáo huynh luôn thể.

Trọng Tôn Thánh sắc mặt nghiêm trọng, đôi mắt long lanh nhìn ba người rồi nói :

- Tôi xin đem một chút danh dự nhỏ mọn của tôi đảm bảo cho Hạ Thiên Tường rằng hắn không phải là hạng người bạc tình phụ nghĩa và con gái tôi là Trọng Tôn Phi Quỳnh quyết không khi nào lại đẩy lệnh nữ là Lộc cô nương xuống vực thẳm.

Hạ Thiên Tường ngồi trong tổ chim, lắng tai nghe truyện thấy Trọng Tôn Thánh và bọn Lệ Thanh Cuồng sắp sửa ra tay, bất giác sợ cuống lên vì bọn Bạch Cốt song ma đang nấp sau gốc cây, nên không dám đốt pháo thăng thiên để triệu tập bọn Tái Hàn Khang, bây giờ làm cách gì mà báo tin cho họ biết được?

Lúc này Đổng Song Song nghe Trọng Tôn Thánh nói vậy, bèn cười khẩy mấy tiếng mà rằng :

- Trọng Tôn huynh nói thế, thì chẳng lẽ Lộc Như Ngọc tự thêu dệt nên câu chuyện đó hay sao?

Trọng Tôn Thánh cười nói :

- Lộc cô nương khi nào tự nhiên lại bịa đặt ra chuyện đó? Nhưng theo ý tôi thì có khi cô ấy quá đau đớn về việc mất con nên thần kinh bị thác loạn...

Lăng Diệu Diệu quát to :

- Mặc dầu Trọng Tôn huynh khéo bào chữa đến đâu, thằng bé Hạ Thiên Tường cũng không chối được cái tội “thủy loạn chung khi”! (loạn trước bỏ sau)

Trọng Tôn Thánh vẫn hết sức ôn tồn nói :

- Hạ Thiên Tường là một kẻ chí tính chí tình...

Nói chưa dứt lời, Lệ Thanh Cuồng đã ngửa cổ lên trời, cười ha hả, đôi mắt xếch ngược, kêu to :

- Phải, hắn là người chí tính chí tình! Nhưng hắn chí tình với con gái anh, chớ không chí tình với con gái tôi!

Hạ Thiên Tường nghe đến đây, biết rằng trong thâm tâm vợ chồng Lệ Thanh Cuồng đã khắc sâu một niềm oán hận, dù Trọng Tôn Thánh có giỏi biện bác đến đâu, cũng không thể gỡ ra được nữa! Chàng bèn đánh liều đốt một chiếc pháo, ném lên trên không, báo tin cho bọn Tái Hàn Khang, rồi tung mình nhảy ra, miệng thì kêu :

- Lệ lão tiền bối, việc này chỉ là một chuyện hiểu lầm, xin để Hạ Thiên Tường giải thích...

Câu nói chưa dứt, ba ống tay áo của ba vợ chồng Lệ Thanh Cuồng đều đồng thời vung lên, phóng ra một luồng cương phong kình khí sức mạnh có thể bạt núi băng ngàn, nhằm Hạ Thiên Tường đón đầu đánh tới.

Hạ Thiên Tường nhân biết bọn Bạch Cốt song ma nấp ở phía sau cây cổ thụ sợ họ thừa cơ đánh lén, nên chỉ chú hết tinh thần phòng ngừa phía sau, và cũng không ngờ vợ chồng Lệ Thanh Cuồng lại giận mình đến độ không để cho phân trần một câu, đã lập tức hạ ngay đòn độc.

Cho tới khi luồng kình khí đã lăng không cuốn tới chàng mới biết trong lúc thảng thốt, né tránh không kịp, mà chống đỡ cũng không xong, chàng đành ngưng tụ Càn Thiên thần công, dùng tám thành công lực, hóa thành một màng lưới vô hình, chắn ngang phía trước, tạm đỡ lai thế, lại dùng hai thành công lực giữ lấy trái tim, đề phòng tâm mạch bị cắt đứt.

Môn Càn Thiên thần công tuy là một môn tuyệt học vủa võ lâm, mà Hạ Thiên Tường gần đây công lực cũng mỗi ngày tinh tiến, nhưng trình độ hỏa hầu dù sao cũng còn non kém, đương sao nổi ngọn đòn cực kỳ hung mãnh của ba vợ chồng Lệ Thanh Cuồng liên thủ công kích?

Luồng cương phong vừa xô tới, tấm lưới vô hình Càn Thiên khí công lập tức bị đánh tan. Hạ Thiên Tường chỉ thấy trái tim đập thình thịch, đôi mắt hoa lên, thân hình bị bay lộn về phía sau, đập gãy mấy cành cây, rồi mới rơi xuống đất.


Trọng Tôn Thánh giậm chân thở dài, tung mình nhảy ra đỡ, Thiên Tường cố nhịn đau, run run nói :

- Bạch Cốt... Song... Song Ma nấp... nấp ở phía sau cây cổ thụ.

Nói chưa dứt lời, miệng đã phun ra một búng máu tươi, bắn cả vào vạt áo dài của Trọng Tôn Thánh lấm tấm như vẽ hoa.

Trọng Tôn Thánh cau mày, búng ngón tay thành gió điểm luôn vào bảy huyệt lớn trên mình Thiên Tường, rồi ngoảnh về phía sau cây cổ thụ gọi to :

- Bạch Cốt Võ Sĩ và Bạch Cốt Tiên Tử, các ngươi đã đến Hằng Sơn sao không ra mặt? Chẳng lẽ định núp một chổ chờ trai cò mổ nhau rồi đóng vai ngư ông đứng giữa kiếm lợi chăng?

Mấy câu nói đó thật là cao minh, không những đã nói toạc mưu gian của bọn Bạch Cốt song ma ra, mà còn ngụ ý cảnh cáo vợ chồng Lệ Thanh Cuồng nữa!

Bọn Bạch Cốt Tiên Tử không ngờ Thiên Tường lại nằm trong cái tổ chim khổng lồ ở trên ngọn cây, lúc này đã bị Trọng Tôn Thánh chỉ mặt gọi tên, không thể trốn được nữa, bèn cười mấy tiếng quái gở, rồi cùng song song nhảy ra.

Trọng Tôn Thánh vừa cho Hạ Thiên Tường uống hai viên linh đan, vừa gọi Lệ Thanh Cuồng :

- Lệ huynh lại đây mau lên, để tôi giới thiệu hai vị tuyệt đại kỳ nhân, đây là Bạch Cốt Võ Sĩ và đây là Bạch Cốt Tiên Tử trong Bạch Cốt tam ma.

Ba vợ chồng Lệ Thanh Cuồng cũng biết tiếng Bạch Cốt tam ma từ lâu, nên khi nghe Trọng Tôn Thánh gọi đều cùng rảo bước tiến lại, Lệ Thanh Cuồng cười ha hả nói :

- Hai vị ngẫu nhiên qua chơi Bắc Nhạc, tình cờ gặp chúng tôi, hay quả đúng như lời Trọng Tôn huynh vừa nói, các vị coi chúng tôi như trai, cò định làm một mẻ lưới vơ sạch?

Bạch Cốt Võ Sĩ không cần giấu giếm, trả lời ngay :

- Chúng tôi tình cờ qua đây, lại gặp cơ duyên may mắn, được biết quí vị định tỷ thí thần công, nên muốn cùng chiêm ngưỡng, cho rộng tầm con mắt.

Lệ Thanh Cuồng cười nhạt :

- Việc gì phải chiêm ngưỡng? Nếu hai vị có nhã hứng, tôi xin tạm đình chỉ cuộc hẹn ước với Trọng Tôn huynh để lĩnh giáo cao minh trước cũng được, có sao đâu!

Bạch Cốt Võ Sĩ giảo hoạt vô cùng, trong khi nghe Lệ Thanh Cuồng nói, lão đã ngầm ước lược, thấy rằng đối phương có bốn người, lại toàn những tay cao thủ, bên mình chỉ có hai, nếu liều lĩnh ra tay thì không những chúng quả huyền thủ, lại còn có thể khiến đối phương bắt buộc tiếp tay nhau đối phó với người ngoài mà xóa bỏ tư thù, hành động đó thật hết sức ngu dại!

Sau khi đã suy tính lợi hại phân minh, lão bèn mỉm cười nói với Lệ Thanh Cuồng :

- Lệ đại hiệp và Trọng Tôn đại hiệp đã liên danh với các môn phái, cho Hạ Thiên Tường đưa chiến thư hẹn vợ chồng Hiên Viên Pháp Vương và phái Chấn Thiên tới ngày rằm tháng tám cùng tới đỉnh núi Thái Bạch hội họp. Nay chẳng lẽ tự nhiên lại cải kỳ sao được?

Lệ Thanh Cuồng ngạc nhiên hỏi :

- Ta sai Hạ Thiên Tường hạ chiến thư bao giờ? Ngươi có trông thấy phong thư ấy không?

Bạch Cốt Võ Sĩ cũng ngẩn người ra, nói :

- Lệ đại hiệp và hai phu nhân đã ký vào chiến thư rõ ràng, sao lại chối là không biết? Cũng may là người đưa thư vẫn còn kia, cứ gọi hắn dậy mà hỏi, sẽ biết rõ thực hư. Chẳng lẽ bỗng dưng bần đạo lại bịa chuyện ra hay sao?

Lệ Thanh Cuồng biết hắn nói thực, bèn cau mày ngẫm nghĩ một lát rồi nói :

- Đã vậy thì được rồi, tới ngày rằm tháng tám, vợ chồng tôi sẽ tới Thái Bạch phó ước. Còn bây giờ...

Bạch Cốt Võ Sĩ tỏ ra biết điều lắm, ngắt lời cười :

- Bây giờ thì chắc bốn vị không muốn chúng tôi làm các ngài mất hứng chớ gì? Vậy thì chúng tôi xin cáo thoái?

Nói vừa dứt lời, lập tức thi triển thân pháp khinh công thượng thặng trông như hai vị phi tiên, song song bay khỏi Hằng Sơn tuyệt đỉnh.

Lăng Diệu Diệu chờ họ đi khỏi, mới trỏ Hạ Thiên Tường vẫn đang nằm mê man dưới đất, lạnh lùng nói với Trọng Tôn Thánh :

- Trọng Tôn huynh còn bào chữa cho thằng ranh con này nữa hay thôi? Bây giờ hắn lại còn cái thêm tội mạo danh nghĩa chúng ta để mua tai chuốc vạ...

Vừa nói tới đó, cả bọn cùng ngẩn người lắng tai nghe ngóng, vì hình như lại có người đang leo lên đỉnh núi.

Quả nhiên chỉ trong giây lát, đã thấy bóng dáng yêu kiều của Hoắc Tú Vân hiện ra trên đỉnh núi.

Vì Hoắc Tú Vân “đóng đô” trên một ngọn núi gần đỉnh núi Hằng Sơn nhất, nên trông thấy hiệu pháo của Hạ Thiên Tường, nàng đã chạy như bay đến đây trước. Trọng Tôn Thánh thấy nàng vẫn bình an vô sự, bất giác cả mừng, vội hỏi :

- Hoắc cô nương bị trượt chân rơi xuống sườn núi ở Quỷ Môn, vậy mà vẫn được bình yên vô sự, thật là một điều đáng mừng!

Đổng Song Song vẫn chưa biết việc Hoắc Tú Vân vừa qua một cơn thập tử nhất sinh nên khi nghe Trọng Tôn Thánh nói, bà mới hốt hoảng kêu lên :

- Vân nhi, con làm sao thế? Con bị ngã ở đâu?

Tú Vân vừa định nhảy vào lòng mẹ, kể lể tâm tình, chợt trông thấy Hạ Thiên Tường nằm chết giấc dưới đất, mặt mày tái nhợt, trên mép vẫn còn một vệt máu tươi, Trọng Tôn Thánh ngồi bên vạt áo cũng giây đầy máu, thì bất giác kêu lên một tiếng, dậm chân nói :

- Câu chuyện lầm lẫn này càng ngày càng xé ra to mà! Gia gia và hai vị mẫu thân làm sao lại đánh Tường ca con đến nỗi thế này?


Vợ chồng Lệ Thanh Cuồng nghe Tú Vân nói, mới biết là chuyện này bên trong còn nhiều uẩn khúc, bèn chỉ đưa mắt nhìn nhau, không biết trả lời sao cả.

Trọng Tôn Thánh thấy thế, mỉm cười nói với Hoắc Tú Vân :

- Cô nương đã biết chuyện này đầu đuôi ra sao thì nên giải thích rõ ràng cho các vị gia nương hiểu, Thiên Tường tuy bị thương nặng, nhưng ta đã cho uống mấy viên linh đan, tính mệnh cũng không đến nỗi nguy lắm.

Tú Vân nghe nói mới yên tâm hơn, liền nói :

- Nếu Tường ca cháu chưa chết thì may lắm! Trọng Tôn tỷ tỷ và Tái Hàn Khang lão tiền bối cũng sắp tới đây bây giờ!

Nói xong liền đem câu chuyện mình ngộ nạn, và Hạ Thiên Tường, Phi Quỳnh vì cứu đứa con của Lộc Như Ngọc đến nỗi suýt chết thế nào, thuật lại tỉ mỉ rõ ràng cho vợ chồng Lệ Thanh Cuồng nghe.

Ba vợ chồng Lệ Thanh Cuồng lẳng lặng nghe Tú Vân kể chuyện xong bất giác vừa thẹn vừa hối, còn đang lúng túng không biết cư xử thế nào, thì Phi Quỳnh và Tái Hàn Khang cũng vừa chạy tới.

Trọng Tôn Thánh bèn thuật cho Phi Quỳnh mọi việc vừa xảy ra, rồi mới nhờ Tái Hàn Khang bắt mạch cho Thiên Tường.

Phi Quỳnh thấy nói Lộc Như Ngọc đã được vô sự trong bụng mới yên, bèn bước lại phía ba vợ chồng Lệ Thanh Cuồng chắp tay thi lễ rồi thưa rằng :

- Bá phụ và hai vị bá mẫu xin tha thứ cho điệt nữ cái tội lỗ mãng xúc phạm Lộc cô nương hôm ở trên Cao Lê Cống Sơn! Cũng may là người hiền trời giúp, nên Lộc cô nương đã được vô sự, nếu không thì dù bá phụ bá mẫu có băm điệt nữ thành trăm mảnh cũng chưa đủ đền bù.

Lệ Thanh Cuồng lắc đầu thở dài, sắc mặt có vẻ ngượng nghịu nói :

- Ai ngờ đâu câu chuyện lại éo le đến thế? Chúng ta cũng rất hối là đã quá ư lỗ mãng...

Trọng Tôn Thánh mỉm cười gạt ngang :

- Lệ huynh đừng nói thế, chúng ta là đôi bạn đạo nghĩa giao du đã lâu, một chuyện nhỏ mọn như vậy, hà tất phải để tâm.

Lăng Diệu Diệu tính nóng như lửa, thoạt đầu tưởng Hạ Thiên Tường dụ dỗ con gái mình rồi lại bỏ rơi, nên tức giận vô cùng, chỉ muốn giết ngay cho hả, nhưng nay đã biết là mình lầm, thì lại thấy xót xa ái tế, bèn tỏ vẻ băn khoăn hỏi Tái Hàn Khang :

- Tái huynh, vết thương của Thiên Tường có nặng lắm không?

Hàn Khang đã chẩn mạch xong, đứng lên cười, nói :

- Ba vị liên thủ cùng đánh, uy lực đâu phải tầm thường? Nếu đổi thử người khác thì phủ tạng đã bị nát bấy và linh hồn đã đi đến Quỷ Môn Quan từ lâu rồi. Nhưng Hạ lão đệ công lực thâm hậu, tuy may mắn thoát khỏi nạn này, song chỉ sợ đến ngày rằm tháng tám tới đây, không thể vận dụng chân khí được.

Lệ Thanh Cuồng nói :

- Tái huynh xin cứ đem diệu thuật chạy chữa cho hắn đã, còn về mặt nội thương có ảnh hưởng đến chân lực của hắn, thì ba vợ chồng tôi cùng Trọng Tôn huynh đây sẽ có phương pháp bổ cứu.

Tái Hàn Khang bèn cho Thiên Tường uống hai viên linh đan, lại xoa bóp lưng và ngực cho chàng, để chàng ngủ yên. Đoạn ông nói với Phi Quỳnh :

- Hoài của! Chín lá cây Thiên Niên của Nhất Bát thần tăng đã dùng hết cả, nếu không thì vết thương của Hạ lão đệ cũng không gì đáng ngại, mà sức khỏe cũng rất chóng hồi phục.

Lăng Diệu Diệu thấy sắc mặt Hạ Thiên Tường đã dần trở nên hồng hào, bèn mỉm cười nói với bọn Trọng Tôn Thánh :

- Thiên Niên Cửu Diệp chỉ là một loại thánh dược hãn thế, tuy có thể bồi nguyên cố bản được, nhưng về mặt tiến ích của võ công thì không gì bằng dùng nội gia thần công thay gân đổi cốt, chỉ tiếc rằng...

Hàn Khang ngắt lời hỏi :

- Lăng nữ hiệp bảo đáng tiếc gì cơ? Có lẽ ba vị đóng cửa tiềm tu trong Cao Lê Cống Sơn ngần ấy ngày, đã luyện thành công lực Tiểu Chuyển Luân có thể thoát thai hoán cốt cho Hạ lão đệ được rồi chăng?

Lăng Diệu Diệu gật đầu :

- Công lực Tiểu Chuyển Luân ba chúng tôi đều biết cả, nhưng về phương vị ngũ hành, tất phải cần năm người có đủ nội công tuyệt đỉnh, mà ở đây hiện giờ chỉ có ba vợ chồng nhà tôi và Trọng Tôn huynh, còn thiếu một vị nữa. Nếu không thì chỉ cần dùng đại pháp Tiểu Chuyển Luân đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày, sẽ có thể làm cho Hạ Thiên Tường tối thiểu cũng tăng lên được ba thành công lực.

Phi Quỳnh nghe xong sẽ hỏi Trọng Tôn Thánh :

- Gia gia, đại pháp Tiểu Chuyển Luân linh hiệu đến thế cơ à?

Trọng Tôn Thánh gật đầu cười :

- Đại pháp Tiểu Chuyển Luân quả có thể làm người ta thoát thai hoán cốt, dịch cân tẩy thủy, có thể tăng lên từ ba đến bốn thành công lực! Nhưng trong lúc thi triển đại pháp đó, trước hết phải dùng thủ pháp Kim Châm Bế Huyệt khống chế tất cả các đường huyệt đạo kinh mạch trên khắp thân thể bệnh nhân. Thủ đoạn này rất khó, chỉ hơi suy xuyển một ly, là có thể làm cho người bệnh thành kẻ tàn phế suốt đời.

Phi Quỳnh cười nói :

- Việc ấy con tưởng không đáng lo, vì Tái lão tiền bối đây là một bậc cái thế thần y, thủ đoạn Kim Châm Bế Huyệt chính là một ngón sở trường đắc ý nhất của ông.

Tái Hàn Khang cười nói với Lăng Diệu Diệu :

- Xin bốn vị cứ việc thi triển đại pháp Tiểu Chuyển Luân thoát thai hoán cốt cho Hạ lão đệ còn việc dùng thủ đoạn Kim Châm Bế Huyệt thì tôi xin phụ trách.

Lăng Diệu Diệu lắc đầu nói :

- Đa tạ mỹ ý của Tái huynh, nhưng về phương diện ngũ hành vẫn chỉ mới có bốn, còn thiếu một vị nữa...

Tái Hàn Khang cười ha hả :

- Việc ấy nữ hiệp hà tất phải lo. Trọng Tôn cô nương gần đây công lực tinh tiến rất nhiều, có thể đảm nhận nổi phương vị đó.

Lăng Diệu Diệu có vẻ không tin lại đưa mắt ngắm kỹ Trọng Tôn Phi Quỳnh một lượt. Đồng Song Song ngồi bên mỉm cười nói :

- Không phải chúng ta không tin công lực của hiền điệt nữ đã tới bực lô hỏa thuần thanh, nhưng vì phương vị ngũ hành chủ trì phép Tiểu Chuyển Luân phải cần có đủ hỏa hậu tương đương, nếu chỉ sai một mảy tóc, cũng không những đã phí công, lại có thể khiến cho Hạ Thiên Tường tẩu hỏa nhập ma, ôm hận một đời.

Tú Vân cười nói :

- Mẫu thân cứ yên tâm, Trọng Tôn tỷ tỷ con công lực cao lắm cơ.

Lăng Diệu Diệu vẫn không tin, bèn giơ bàn tay phải lên, nhìn Phi Quỳnh mỉm cười. Phi Quỳnh hiểu ý bèn cũng đưa bàn tay phải của mình ra, áp vào bàn tay Lăng Diệu Diệu.

Ước chừng nguội hai chén trà nóng, Lăng Diệu Diệu thu tay về sắc mặt hớn hở, nói với Lệ Thanh Cuồng :


- Hạ Thiên Tường thật là tốt số, công lực của Trọng Tôn hiền điệt nữ đủ dùng rồi.

Phi Quỳnh mỉm cười hỏi :

- Bây giờ bá phụ và hai bá mẫu định đưa Hạ Thiên Tường về đâu để thi triển đại pháp Tiểu Chuyển Luân?

Lệ Thanh Cuồng ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói :

- Ta hãy tìm quanh đâu đây xem có cái động đá nào, để hắn nằm tạm ít hôm cũng được!

Phi Quỳnh lắc đầu nói :

- Ở đây không tiện, theo ý cháu, thì ta nên dời cả về Chiêu Vân cung trên Vu Sơn vì ở đấy đã có Nhất Bát thần tăng và Hoa tỷ tỷ cháu có thể tiếp tay chủ trì phương vị Ngũ Hành còn hơn cháu nhiều. Và Lệ bá phụ và hai bá mẫu cũng muốn sớm được bế cháu ngoại, có phải là nhất cử lưỡng đắc không?

Lăng Diệu Diệu cười nói :

- Hiền điệt nữ nghĩ vậy thật là chu đáo. Thôi chúng ta nên đi ngay cho sớm.

Kế nghị đã định, một bọn võ lâm kỳ khách bèn lập tức rời khỏi Ngũ Nhạc Hằng Sơn, nhằm hướng Chiêu Vân phong tiến phát.

Trong khi đi đường, Phi Quỳnh lại hỏi Lăng Diệu Diệu :

- Thưa bá mẫu, Lộc tiểu muội cháu hiện nay ở đâu?

Lăng Diệu Diệu đáp :

- Nó ngã xuống núi bị gãy một chân, tuy vợ chồng ta đã hết sức điều trị, nhưng còn phải nằm tĩnh dưỡng đủ một trăm ngày mới đi lại được.

Trọng Tôn Thánh nghe tới đây chợt cười nói với Lệ Thanh Cuồng :

- Lệ huynh còn một việc rất cần, mà sao mãi tới bây giờ vẫn chưa làm?

Lệ Thanh Cuồng ngạc nhiên hỏi :

- Việc gì mà cần thế?

Trọng Tôn Thánh cười nói :

- Lệ huynh không nghĩ tới việc cải họ cho hai vị lệnh nữ à? Đó là một việc quy tông đại sự, nên phải làm ngay mới được.

Lệ Thanh Cuồng à một tiếng, rồi cười nói :

-Việc này khỏi cần bày đặt lễ nghi gì lôi thôi, từ nay cứ gọi là Lệ Như Ngọc và Lệ Tú Vân là được rồi! Chờ đến ngày đại hội trên Thái Bạch phong, tôi sẽ tạ ơn Huyền Huyền Tiên Lão về cái công bà đã hết lòng nuôi dạy Vân nhi.

* * * * *

Bữa đó Nhất Bát thần tăng và Hoa Như Tuyết đang tĩnh tham diệu đạo trong Chiêu Vân cung, chợt thấy bọn Trọng Tôn Thánh kéo đến, lại nghe tin Tú Vân, Như Ngọc đều vô sự thì bất giác mừng rữ vô cùng.

Phương vị ngũ hành của đại pháp Tiểu Chuyển Luân do ba vợ chồng Lệ Thanh Cuồng và Trọng Tôn Thánh giữ bốn phương, một phương nữa đã có Nhất Bát thần tăng và Hoa Như Tuyết tiếp tay nhau chủ trì. Tái Hàn Khang thì thi triển thủ đoạn Kim Châm Bế Huyệt giúp Hạ Thiên Tường khử thương tăng lực.

Phi Quỳnh chợt nghĩ ra một việc, liền hỏi Lệ Thanh Cuồng :

- Lệ lão bá, có phải đạo pháp Tiểu Chuyển Luân mỗi lần thi triển chỉ có thể thoát thai hoán cốt cho một người không?

Lệ Thanh Cuồng đáp :

- Không phải chỉ hạn có một người, mà có thể thêm cho người nữa cũng được, có điều rằng những người chủ trì việc đó, cần phải tốn công thêm chút nữa mà thôi. Nếu hiền điệt nữ muốn...

Phi Quỳnh vội cười ngắt lời :

- Nội công của cháu cũng có đôi chút căn cơ, không cần phải thoát thai hoán cốt. Nhưng ý cháu muốn nhân cơ hội hiếm có được các vị lão tiền bối và gia gia cháu hội họp đông đủ thế này, xin các vị thành toàn cho cháu bé một thể, thì hay biết chừng nào?

Lăng Diệu Diệu đang bế cháu, nghe nàng nói vậy bèn gật đầu cười :

- Hiền điệt nữ nói phải đấy, khi nào chúng ta thi triển phép Tiểu Chuyển Luân sẽ thành toàn cho cả cháu bé cũng được.

Bàn định xong xuôi, mọi người liền lập tức thi hành. Qua bảy bảy bốn mươi chín ngày, Hạ Thiên Tường không những đã khỏi hết trọng thương mà chân khí nội lực quả cũng tăng thêm hai ba thành nữa.

Nhất là đứa trẻ lại càng tươi tắn khỏe mạnh, cốt cách thanh kỳ. Ông ngoại nó đặt tên cho nó là Ngọc Lân.

Lúc này, việc trọng yếu nhất của các vị võ lâm kỳ hiệp là ngày đại hội trên Thái Bạch phong. Nhưng từ nay tới rằm tháng tám cũng còn xa, Phi Quỳnh bàn nên trước hết hãy đem đứa bé về Cao Lê Cống Sơn trả cho Lộc Như Ngọc và giải thích những sự hiểu lầm để nàng yên tâm dưỡng bệnh cho chóng lại sức.

Mọi người nghe nói, ai cũng tán thành, lại cả Nhất Bát thần tăng và Như Tuyết cùng lên Cao Sơn một thể cho vui.

Trong khi đi đường, Hạ Thiên Tường nói với Phi Quỳnh :

- Hiên Viên Liệt nuôi rất nhiều quái thú hung cầm, ta có Đại Hoàng, Tiểu Bạch có thể đối địch với bầy quái thú của hắn, nhưng còn những con ác điểu thì sao? Lãnh đại ca đã hẹn cho ta một con chim Bằng rất lớn, không biết đã lấy được chưa?

Tú Vân nghe nói hớn hở, nắm lấy tay Thiên Tường reo lên :

- A, nếu thế thì hay quá, bao giờ chúng ta có con chim đó, tiểu muội sẽ dạy nó nói tiếng người, giống như con Tiểu Bạch của Trọng Tôn tỷ tỷ. Thỉnh thoảng ta lại cưỡi nó lên mây chơi, thì thú lắm nhỉ!

Phi Quỳnh mỉm cười nói :

- Vân muội đừng lo, Lãnh Bạch Thạch không phải là người nói hão, chắc thế nào đến kỳ đại hội này, ông ta sẽ thực hiện lời hứa đó.

Hạ Thiên Tường chợt thở dài nói :

- Việc đó cũng không lấy gì làm quan hệ lắm, tôi chỉ lo nhất là trái Càn Thiên Tích Lịch vẫn còn ở trong tay bọn Hướng Phiêu Nhiên, đó mới là một điều đáng lo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui