Dần dần –
Hoa Quỳ hơi híp lại đôi mắt yêu mị nhìn vào những đồng tiền xưa cũ kia. Tay mân mê 1 đồng trong đó. Đôi môi bạc tình nở ra nụ cười quỷ dị — hắn không khỏi tự giễu: “Ah, ba văn tiền… Thật mụ nội nó rẽ như bèo mà!” Đáng hận nhất là con chuột thối. Ngu ngốc đến độ làm hắn ngoạn hoài mà ko chán….. Cũng không hiểu sao ko đành lòng từ bỏ.
Quỳ đang cười… Trong đầu Hác Cổ Nghị giờ đây trống rỗng, gan phổi cứ như sắp nổ tung, thở dốc mãnh liệt – Hoa Quỳ hôn lên đôi mắt xinh đẹp của cậu, thưởng thức tư vị ngon ngọt. Hắn nhẹ giọng dụ dỗ: “Đừng khóc mà, ta sẽ mua kẹo cho ngươi nha.” Thấy cậu sợ đến ngây ngốc, ko dám hò hét kêu la.
Hác Cổ Nghị lập tức lắc đầu, tìm về lưỡi của mình, nói: “Không cần…” Hai tay có được tự do đẩy bả vai rộng rãi kia ra. Quỳ hay cởi áo của cậu, còn cắn loạn trên người nữa. Giống như con chó vàng hay cắn gà vậy.
Hoa Quỳ chỉ trong 2 ba bước đã cởi ra hết những gì trói buộc. Có trời mới biết, con chuột thối mỗi đêm ôm chăn bông, bộ dáng ngu ngốc khiến người ta có ko biết bao nhiêu là tức giận!
Bàn tay xoa xoa ở làn da bóng mịn mềm mại, môi thẳng thừng trút giận.
Tay chân Hác Cổ Nghị cứ vùng vẫy ko ngừng, đẩy Quỳ đáng ghét ra. Cậu kêu lên: “Đừng….đừng cắn tôi chết…..Tôi còn muốn chăm sóc gia gia nữa mà.”
Mày nhăn chặt lại, Hoa Quỳ tự tay cởi ra quần áo của hắn. Nghiến răng mắng: “Giết cho ngươi chết, đỡ cho bị ngươi chọc đến tức chết!” Ko thèm để ý đến sự khán cự của cậu. Đầu chỉ có 1 ý niệm duy nhất là phải gian con chuột ngốc nghếch này.
Không cách nào nhẫn nại được nữa, một tay hắn mở chân của cậu ra. Dục vọng cọ xát nơi tư mật non mềm. Một tay ôm chặt thắt lưng, đôi mắt tràn đầy dục vọng như muốn ăn tươi nuốt sống người trước mặt. Mạnh mẽ tiến vào, nhẫn nhịn đã lâu, giờ đây tư vị sung sướng trong nháy mắt lan tỏa toàn thân — “Ưhm, ngươi là kẹo…” Hắn thỏa mãn ngâm nga.
“Ah, đau quá!” Mười ngón tay của Hác Cổ Nghị bấu chặt vào cánh tay của Hoa Quỳ. Mặt cậu nhăn nhó như 1 cái bánh bao nhỏ, cất tiếng kêu đau.
Bên trong nhanh chóng quây chặt lấy hắn. Vùng vẫy đến độ đầu choáng mắt hoa, tay đánh vào lòng ngực trắng như tuyết. “Ô ô….Đau quá….Quỳ lại làm loạn….” Hác Cổ Nghị cứ chớp chớp mắt lên án. “Quỳ thật xấu quá….Mông đau quá….”
Cậu đưa tau lau lau đi nước mắt. Môi như cánh hoa, dùng sức hít sâu vào, rồi cố dùng sức đẩy Quỳ ra.
Hoa Quỳ đứng ở mép giường nâng chân cậu cao lên. Dục vọng nhanh chóng dùng sức đẩy vào. Đồng thời lên tiếng mắng: “Đau chết luôn đi! Thực mụ nội nó mà…..Người thông minh lại bị 1 thằng ngốc làm cho hồ đồ. Ta thao cho ngươi phải kêu cha gọi mẹ, tên của ta vẫn trước sau ko đỗi là Quỳ hoa.”
Dường như là để tiết hận –
Đùa bỡn con chuột ngốc làm vui, lại đi lưu luyến….Thật mụ nội nó mà!
“Chỉ đáng ba văn tiền…” Hoa Quỳ lắc lắc đầu, lại mắng: “ Bộ thiếu nợ từ thời ông vãi sao!” Hắn như vậy mà lại bị thua bởi 1 con chuột ngốc. Nâng thắt lưng lên cao, đưa đẩy triền miên. Dự định đâm cho con chuột ngu thêm chút nữa để ko còn biết nói đến 2 chữ『đáng ghét』.
“Ô ô…” Hác Cổ Nghị dần dần ko còn hơi sức để vùng vẫy nữa. Sức lực của Hoa Quỳ so với cậu thì cực lớn. Lại hung hăn độc ác nói 1 dống chuyện kỳ quái ko hiểu gì hết. Giống như chó hay đuổi theo cậu, cắn cho mông cậu nở hoa – Đau quá.
***
Hoa Quỳ dùng tay chầm chậm xoa xoa má người đang nằm trên giường. Đôi mắt yêu mị chỉ thấy duy nhất hình ảnh chuột con đang say ngủ gần mép giường. Thật ngọt ngào…..
Tay vén tóc cậu lên. Môi cánh hoa đang cong cong mỉm cười. Hắn ko ngờ đến giờ này mới phát hiện cổ của chuột con ngăn ngắn thật đáng yêu ah.
“Gà con dễ thương quá….”
Tai nghe được chuột con nói mê, tám phần là nằm mơ thấy gà con trong sân rồi. Hoa Quỳ đặt môi lên đôi má phấn nộn của con chuột hôn 1 cái. Nghĩ thầm: Chuột con ngu si, trong lòng chỉ có gia gia và đàn gà. Trừ mấy thứ đó ra, còn có gì nữa ko?
Không khỏi buồn bực –
Đến tột cùng là cái gì đã hấp dẫn mình?
Là cậu vô tri, cậu vụn về, cư xử giản đơn, thuần khiết….
Trên người cậu ko có lấy nữa điểm của thế gian ô trọc. Khiến hắn như bản năng mà theo đuổi. Chưa từng để ý đến cậu có bao nhiêu si ngốc…..
“Chuột con.” Hoa Quỳ nhẹ nhàng cắn cắn. Ý định gọi cậu dậy.
“Ân…” Tiếng kêu trầm thấp quen thuộc…… Hách! Hác Cổ Nghị bỗng nhiên mở to đôi mắt, ánh vào trong mắt cậu là hình ảnh của Quỳ rất tương đồng với con chó dữ. Cậu kêu lên: “Chó cắn gà con…..”
Hoa Quỳ không khỏi nhíu mày. Tay cầm chặt lấy má của cậu. Răng cắn nhẹ vào cái miệng chỉ biết nói mấy lời ngốc ngếch, vỗ về: “Đừng sợ, ko có chó nào dám cắn gà đâu.”
Chỉ là Quỳ sẽ giết gà. Hai tay Hác Cổ Nghị theo bản năng đẩy ra người đang áp trên người. Nài nĩ: “Quỳ đừng giết gà mà…..”
“Ân, sẽ không giết.” Mặc dù hắn rất muốn. Nhưng, chuột con nói ko giết, thì ko giết đi. “Ko được ghét ta, nghe rõ ko?”
Quỳ thật giống như con chó vàng, tỉnh lại liền cắn người. Hác Cổ Nghị hít sâu 1 hơi, đôi môi cánh hoa bị cắn khó lòng mà lên tiếng, cậu phiền muộn nói: “Tôi muốn đi nấu cơm, muốn cho gà ăn, muốn bàn dầu lấy tiền mua thức ăn cho gà.”
“Ân, ta dẫn ngươi đi mua.” Hoa Quỳ ngẩn gương mặt tuấn mỹ lên. Giở ra chăn bông, tự mình xuống giường, mặc quần áo, đồng thời mệnh lệnh: “”Mau mặc xiêm y vào đi nấu cơm đi. Chuyện bán dầu, ko cho đi.”
Mấy việc hắn nói, con chuột ko biết có ngoan ngoãn nghe lời ko. Quay đầu lại thấy chuột con đang ở trên giường tìm y khố. Gương mặt nhỏ xinh kia lộ ra thần sắc buồn bã. Hình như là ko biết xiêm y đang ở đâu?
Thoáng chốc, Hoa Quỳ ung dung đứng ở mép giường chờ cậu mặc quần áo xong, cúi xuống mang giày vào cho cậu, dắt cậu lại trước gương đồng, mở mãnh vãi băng trên đầu ra. Kiểm ra xem vết thương của con chuột thối có bị gì hay ko?
“Ăn cơm xong, ta sẽ dắt ngươi đi mua thức ăn cho gà con.”
Hác Cổ Nghị không dám cãi lại lời của Quỳ. Dụi dụi 2 mắt, nhìn chằm chằm vào đôi hài trong chân. Nghĩ thầm: Quỳ nói gì cậu cũng ko hiều.
Cậu ghét Quỳ cười nhạo mình, ko cần Quỳ mua cái gì hết…..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...