Mãi Của Tôi Nhé! Tảng Băng Lạnh Lùng
. Mãi Của Tôi Nhé! Tảng Băng Lạnh Lùng .
_________________________________________________
(- HẠ BĂNG. - Hắn đứng phía sau nghiến tên nó)
Nó giật mình quay sang hắn. Hắn nhìn nó bằng ánh mắt giết người.
Hắn chạy xuống cạnh Tuệ Nhi đỡ cô ta. Nó đến bênh cạnh Tuệ Nhi. Tuệ Nhi tỏ vẻ sợ sệt.
- Cô...cô đi ngoại tình mà bị tôi phát hiện bây giờ cô muốn giết cả tôi
và con của tôi nữa à... tôi xin cô đấy... cô tha cho tôi.
- Cô nói cái quái gì vậy. - Nó ngạc nhiên.
Hắn mắt long sòng sọc nhìn nó.
- Em...em không có.
- Cô còn chối à. Chính mắt tôi thấy cô đẩy Tuệ Nhi xuống. Cô muốn giết cô ấy lắm sao? Tuệ Nhi nói cô ngoại tình tôi không tin. Nhưng xem ra những điều Tuệ Nhi nói là đúng rồi. Cô là con đàn bà trơ trẽn.
- Em... không có chính cô ta mới là... - Nó tức giận nói nhưng.
*CHÁT*
Hắn tán nó 1 cái với lực rất mạnh. Nó té xuống cầu thang. Hắn chả thèm quan tâm đến nó. Hắn cúi xuống bế Tuệ Nhi đi xuống lầu. "Máu" từ người cô ta chảy ra rất nhiều, cô ta khóc như mưa.
*Trở về hiện tại*
- Mày có sao không Băng. - Chio quan tâm.
- Anh hai chuyện này? - Hy nhìn thấy nó, hắn và Tuệ Nhi như vậy nên hỏi.
- Cô ta đi ngoại tình bị Tuệ Nhi phát hiện đã vậy còn muốn giết chết mẹ
con Tuệ Nhi nữa. - Hắn nhìn nó bằng ánh mắt căm thù. Nó cũng nhìn hắn
nhưng mắt nó lại ánh lên 1 tia giận dữ.
Thời gian như đứng lại.
*Rào...rào...rào...* Mưa rả rích rơi xuống.
- Em không có. - Nó hét lên.
- Chính mắt tôi thấy cô đừng chối. Tôi và cô hủy hôn. Biến khỏi nhà tôi.
Tôi không muốn thấy bản mặt cô nữa. Trước khi đi cô dọn hết đồ của cô
đi, đừng để lại thứ gì làm bẩn nhà tôi. - Hắn nói 1 tràng
- Anh hai. - Hy hét lên như muốn ngăn cả 2 lại.
Tức giận của nó dồn đến đỉnh đầu rồi cũng sẽ bùng phát.
- Hủy hôn thì hủy chứ. Tôi chẳng làm gì sai. Tôi nhẫn nhịn bao nhiêu đó
đủ rồi. Trong tình cảm nếu cả 2 không tin tưởng nhau thì thôi vậy. Kể từ hôm nay cô gái tên LƯU HẠ BĂNG đã chết. - Nó quát.
- Thôi mà Hạ Băng. - Vĩnh Kỳ khuyên nó.
Hắn bế Tuệ Nhi xuống gara lấy xe phóng đến bệnh viện. Trước khi đi hắn nói 1 câu.
- Đứa nào để cô ta ở nhà tao thì biến theo cô ta luôn đi.
Hắn vừa đi khuất thì nó lên phòng để dọn đồ. Dù cho 4 người còn lại có
khuyên bảo như thế nào thì nói cũng lên dọn đồ. Nó lên lầu, vừa bước vào phòng đã thấy hình nó và Ken vương vãi khắp sàn. (Nó với hắn chung
phòng). Nó nhặt 1 tấm hình lên và cười nhạt. Nó dọn đồ vào cái vali. Vừa dọn đồ mà nước mắt vừa rơi. Đồ nó cũng chả có cái gì gọi là nhiều. Tất
cả đã được xếp gọn gàng vào cái vali màu đỏ. Nó ngồi xuống cạnh giường
lấy ra 1 tờ giấy để viết cho hắn 1 bức thư.
"Hạo Thiên. Em biết
bây giờ em có nói gì thì anh cũng sẽ không tin. EM thật sự không đẩy cô
ta. Còn chuyện ngoại tình, em dám khẳng định là không có, khi nào có cơ
hội em sẽ giải thích cho anh nghe. Từ lúc cô ta trở về thì em biết chắc
ngày này sẽ xảy ra. EM sẽ biến khỏi mắt anh. Em sẽ đi một thời gian.
Nhưng em dám chắc rằng lúc em trở về em sẽ mạnh mẽ hơn. Và mọi hiểu lầm
em sẽ giải quyết sáng tỏ. Anh tạm giữ giùm em chiếc nhẫn này nha. Sẽ có
ngày em trở về lấy nó. Còn nếu anh không thích thì có thể vứt đi. EM
không trách. Yêu anh
Hạ Băng*
Nó vừa viết mà nước mắt rơi
lã chả. Nó gỡ chiếc nhẫn trên ngón áp út xuống. Chiếc nhẫn có khắc kí tự *BYT*. Có lẽ đã đến lúc phải ra đi.
Nó lau nước mắt đứng dậy kéo vali đi ra khỏi phòng. Nó quay đầu nhìn lần cuối rồi bước xuống lầu.
_____________________________THE END____________________________
Note: Tính sao ta? Chuyện thành ra vậy lỗi tại ai?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...