Mãi Bên Anh - Mạc Danh
Chiếc xe buýt chạy trên con đường dài và ánh nắng buổi sáng càng làm cho phong cảnh hai bên đường thêm xinh động. Hàng cây tre xanh tươi xanh mát, tiếng chim kêu ríu rít làm cho cuộc đi chơi càng thêm hứng thú.
Bên trong những chiếc xe buýt là tiếng hát hay là tiếng đàn gita, tạo thêm một không khí vui vẻ hơn.
Kiều Vũ đang ngồi trên xe và cô đang tìm hiểu về một tờ giấy và một thẻ tre kì lạ và cô ko hờ để ý xung quanh mọi người đang làm gì.
Hải Phương đang hát cùng lũ bạn thì thấy Kiều Vũ đang cầm cái gì đó rất là kì lạ, mà hôm nay cô lại ko tham gia chơi vs lớp, thường thì cô rất thích các trò chơi của lớp tổ chức, v mà hôm nay cô lại ngồi yên một chỗ làm Hải Phương cảm thấy tò mò.
- Cậu đang làm gì mờ ám đấy?
Hải Phương vừa lên tiếng làm cho Kiều Vũ giật mình.
- Mik có làm gì đâu.
Hải Phương càng cảm thấy có gì đó mờ ám nên càng hỏi thêm làm cho Kiều Vũ phải khai ra:
- Nè cậu có gì đó giấu mik phải ko.
- mik làm gì có.
- Kiều Vũ tui vs bà làm bạn mấy năm rồi chả nhẽ tui ko bik bà đang làm gì à. Nhanh khai ra đi nếu ko đừng trách Hải Phương ta.
Hải Phương vừa nói vừa dơ tay làm thành nấm đấm để hù Vũ.
- Được rồi mik nói mà.
Kiều Vũ chỉ bík thở dài với cô bạn của mik.
- Mik đang tìm hiểu xem trong tờ giấy và thẻ tre này chứa những gì. Nhìn nó rất kì lạ, cậu xem trên tờ giấy ghi chữ gì đó mà mik ko thể đọc ra, còn cái thẻ tre này có hình dạng giống như cái bật lửa thời xưa vậy nhưng ở giữa lạ có một hình bông sen màu vàng rất lạ nhưng tiếc là ở giữa bông sen lạ có một khoảng cách nhỏ tách bông sen ra làm hai. Cậu xem nó có lạ ko, mik nhìn mãi mà ko thể nào hiểu đc.
Vừa nói Kiều Vũ đưa tờ giấy và thẻ tre cho Hải Phương.
- Tờ giấy có ghi chữ gì đó khó đọc thật nhưng nhìn thấy chữ này mik thấy nó quen quen.
- Cậu từng thấy qua à.
Hải Phương nói v càng làm cho Kiều Vũ càng thêm tò mò.
- mik ko bik nữa hình như là mik từng thấy đâu đó, để mik nhớ ra thử.
- cậu cố gắng nhớ thử từng thấy ở đâu, nhanh lên.
Kiều Vũ vẽ mặt háo hức và tò mò làm cho Phương chỉ bik phì cười.
- thật là! Đừng có dục mik để mik nhớ xem nào.
- um um um cậu nhớ đi.
Thời gian Phương nhớ ra làm K.Vũ nóng lòng.
- ra chưa
- im lặng đi mik đang nhớ.......à nhớ rồi.
- là ở đâu. Kiều Vũ vội vã hỏi lại
- ở nhà ngoại mik có treo một tấm hình bên trong tấm hình là cảnh một thời đại phong kiến xưa và có một hàng chữ gì đó mà mik ko bik. Nhưng khi mik hỏi ngoại mik thì bik chữ đó là chữ nôm của thời xưa.
- chữ nôm! Sao nó lại ở đây nhỉ.
Thấy v Phương hỏi lại nơi K.Vũ lấy nó là ở đâu.
- cậu lấy nó từ đâu vậy.
Và K.Vũ kể lại mọi chuyện cho Phương nghe, thì ra là khi K.Vũ đi chơi vs lớp cũ ở suối trên đà lạt và thấy nó rơi ra từ vách đá, K.Vũ thấy lạ cho nên mới cầm về để xem. Cô ko bik là bên trong ghi những gì.
- Vậy còn cái thẻ tre này.
Hải Phương vừa xem tờ giấy xog lại chuyển sang xem cái thẻ tre.
- mik ko bik nữa nhìn nó lạ lắm cậu xem ở giữa nó đi nó có một khoảng cách nhỏ, mik đã cố gắng đóng nó lại thử nhưng ko đc.
- lạ nhỉ, ở giữa có một bông sen vàng rất đẹp lại bị khoảng cách này tách ra thì mất hết vẻ đẹp của bông sen.
H.Phương thấy họa tiết của bông sen rất đẹp lại bị khoảng cách kia tách ra làm vẻ đẹp mất đi.
- tiếc thật.
Cô vừa nói vừa cố gắng đẩy cho nó khít lại nhưng vô ích.
- mik đã thử rồi nhưng cũng ko đc.
Nghe K.Vũ nói v H.Phương trượt nhớ ra gì đó, liền đem thẻ tre và tờ giấy trả lại cho K.Vũ.
Thấy H.Phương biểu hiện lạ K.Vũ thấy có gì đó ko ổn bèn hỏi:
- có chuyện gì à, s cậu cư xử lạ thế.
Nghe K.Vũ hỏi vậy H.Phương giải thích với bộ mặt hình sự, càng làm K.Vũ lo lắng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...