Mãi Ái FULL


Edit: An Ju
Cả một đường đi không nói gì, mãi đến chập tối khi dừng chân tại một nhà trọ, Chung Nghị vẫn chưa tỉnh rượu, nhưng điều khiến một đám hộ vệ lại giật mình há hốc miệng chính là Chung thiếu công tử bị nam nhân cao lớn kia ôm vào trong lòng, cẩn thận ôm vào phòng.

Tên sai vặt cạnh người của Chung Nghị nôn nóng đến độ chạy vòng quanh, thiếu công tử nhà hắn không thích tiếp xúc với người khác nhất, huống chi là trước mặt công chúng bị một nam nhân thân mật ôm chặt.

“Chủ tử! Chủ tử! Ngài làm sao vậy? Có nặng lắm không?” Tên sai vặt Chung Cầu quỳ gối bên giường khẽ gọi, giọng lo lắng.

Thiếu niên áo đỏ trên giường ngủ say như chết, không chút phản ứng.

Hoàng Phủ Lãng kéo tên sai vặt kia ra, đặt hộp 12 viên Đông Châu xuống bên cạnh giường, tiếp tục thuận tay đắp chăn gấm lấy từ trên xe ngựa lên cho thiếu niên áo đỏ, tùy ý giao việc: “Thiếu gia nhà ngươi chỉ là say rượu thôi, để hắn ngủ một giấc là không sao nữa.


“Ngươi dám chuốc rượu chủ tử!” Chung Cầu giậm chân, cảm thấy nam nhân không biết ở đâu ra này không có ý tốt.


“Đi chuẩn bị chút đồ ăn thanh đạm cùng trà nóng đi.

” Hoàng Phủ Lãng đẩy tên sai vặt Chung Cầu ra ngoài cửa phòng.

”Yên tâm, Nghị đệ có ta chăm sóc rồi.


Chung Cầu đành phải xuống phân phó phòng bếp, lại bởi vì lo lắng mà nhìn chằm chằm đến khi đầu bếp nấu xong, mới bưng về phòng.

Hai tên hộ vệ trực đêm giúp Chung Cầu mở cửa, vừa bước vào trong phòng, Chung Cầu liền nhìn thấy nam nhân kia kéo hai ghế dựa đến trước giường, ngồi một cái, gác chân lên một cái, ngắm nhìn thiếu niên áo đỏ mặt mày đỏ hồng đang nằm trên giường kia.

Chung Cầu oán thầm trong lòng, người này thực không phép tắc, có ai lại nhìn chằm chằm người khác ngủ như vậy chứ!
Trong lòng mặc dù bất mãn với nam nhân này, tay lại nhẹ nhàng đặt khay xuống, bày đồ ăn thanh đạm, cháo mặn, trà nóng lên bàn xong, nhìn thấy trán chủ tử lấm tấm mồ hôi, liền muốn dùng lụa tơ tằm nhúng nước, lau mặt dùm ông chủ.

Chung Cầu tới gần mép giường, cũng không biết sao, lụa tơ tằm trên tay đã đến tay nam nhân kia, Chung Cầu kháng nghị không được, chỉ có thể thở hồng hộc đứng canh bên cạnh.

Hoàng Phủ Lãng tinh tế lau qua khuôn mặt như ngọc phù dung.

Hắn nhìn thiếu niên áo đỏ vẫn đang vì rượu mà nóng người nên ngủ không yên, liền vén nửa bên chăn, cởi đai bên thắt lưng thiếu niên, ném tới góc giường, lại nới lỏng cổ áo, lụa tơ tằm lau một vòng quanh chiếc cổ bạch ngọc, sắc mặt thiếu niên áo đỏ thả lỏng hơn chút.

Mấy động tác này làm cho tên sai vặt Chung Cầu đứng một bên trợn mắt, há hốc mồm, chủ tử nhà hắn bị khi dễ? Vậy mà vẻ mặt nam nhân lại quang minh chính đại và nghiêm túc.


Nhưng, nhưng, rõ ràng là động tác cùng vẻ mặt thực đứng đắn, Chung Cầu lại cứ cảm thấy rất không hợp lý, rồi lại không rõ không đúng chỗ nào.

Chủ tử, ngài mau tỉnh lại đi!
Chung Nghị có tỉnh, vào lúc nửa đêm, nhưng còn hơi choáng váng, chỉ cảm thấy cổ họng nóng như lửa đốt, khát vô cùng.

Hắn chống người, khẽ than: “Nước.


Tên sai vặt Chung Cầu đã sớm ngả đầu bên ghế ngủ như chết, Hoàng Phủ Lãng đang chợp mắt bên giường lại là người nghe thấy tiếng than khẽ, hắn nhẹ thân lấy bình trà trên bàn, rót một chén trà, đưa gần tới bên môi Chung Nghị.

Chung Nghị uống hết một chén, mới thở hổn hển giương mắt, thấy người rót nước cho hắn lại là Hoàng Phủ Lãng, có chút giật mình.

“Ngươi?” Sao lại ở đây?
“Nghị đệ còn muốn uống thêm nước không?” Hoàng Phủ Lãng cười một tiếng, lại rót thêm một chén trà lạnh.

Chung Nghị lại uống nửa chén nữa, thần trí chậm rãi thanh tỉnh, nghi hoặc hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?”
Hoàng Phủ Lãng để lại chén trà lên bàn, ngồi xuống cạnh giường, chậm rãi cúi gần tới Chung Nghị, bàn tay dưới áo Chung Nghị nắm chặt, khuôn mặt nam nhân trước mắt đang tới gần trước mặt, khiến hắn hồi tưởng lại thảm họa khi còn bé, tới gần quá rồi.


Ngay tại lúc khoảng cách giữa hai người chỉ còn một bàn tay, Hoàng Phủ Lãng đưa tay hướng phía trong giường cầm lấy hộp mười hai viên Đông Châu, hắn cười cười nhẹ giọng trả lời: “Ta đang áp tiêu mà! Nghị đệ đúng thực đã quên, trong khế ước đã nói Đông Châu luôn phải tùy thân ngươi.

Chung Nghị quay đầu đi, hắn có thể cảm nhận được hơi thở Hoàng Phủ Lãng nhẹ lướt qua khuôn mặt, chọc hắn bực bội không lý do.

“Bổn thiếu muốn ngủ.

” Chung Nghị xoay người lại nằm xuống, kéo chăn gấm chùm kín thân.

Hoàng Phủ Lãng nhìn đường cong chăn gấm, cười nhẹ không tiếng, thả lại hộp gỗ vào trong giường, sau đó, quay lại ghế ngồi.

Hết chương 5.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui