Mackenzie's Pleasure

Hai tháng sau, Cảnh sát trưởng Zane Mackenzie trần truồng đứng bên cửa sổ của một căn nhà hai phòng ngủ theo kiểu Tây Ban Nha mà anh đã mua ở Nam Arizona. Anh nhìn chăm chú ra phía sa mạc dưới anh trăng tròn rực rỡ, có điều gì đó nóng bỏng và hoang dại truyền vào anh khi nhìn hình ảnh của sa mạc. Sự huấn luyện của SEAL đã dạy cho anh cách thích ứng với mọi môi trường hoạt động, và thời tiết nóng, khô hạn không làm anh bận tâm.

Ngay khi anh quyết định rời khỏi quân ngũ, mọi việc cứ thế tiến triển như một cơn lốc. Nghe được tin anh rời khỏi Hải quân, một cựu thành viên SEAL, người bây giờ là một thành viên của Hội đồng thành phố ở Phoenix đã gọi cho anh và hỏi anh có quan tâm đến việc trở thành cảnh sát trưởng nhiệm kỳ còn lại hai năm thay thế cho vị cảnh sát trưởng vừa mới mất tại văn phòng của thành phố.

Phản ứng đầu tiên của Zane là sửng sốt; anh chưa bao giờ suy nghĩ đến việc gia nhập nghành hành pháp. Hơn nữa anh không biết gì về hệ thống luật phát của bang Arizona.

“Đừng lo về điều đó,” bạn anh phấn khởi nói. “Cảnh sát trưởng là một vị trí thuộc phạm vi quản lý hành chính, và phần lớn thời gian là giành cho nhiệm vụ quản lý là chính. Mặc dù tình hình hiện tại thì cậu cần phải hoạt động nhiều hơn một chút. Một vài vị phó chỉ huy đã nghỉ việc, vậy nên cậu sẽ phải kiêm nhiệm cho đến khi có ai đó được tuyển thay thế, và một vài người thì sẽ chống đối cậu cực kỳ gay gắt bởi vì cậu mà một trong số bọn họ không được chỉ định hoàn thành nốt nhiệm kỳ cảnh sát trưởng.”

“Tại sao vậy?” Zane hỏi thẳng. “Có chuyện gì với phó cảnh sát trưởng?”

“Phó cảnh sát trưởng là một trong những người nghỉ việc, cô ta đã nghỉ việc vài tháng trước khi cảnh sát trưởng chết, cô ta nhận một công việc trong lực lượng đặc biệt ở Prescott.”

“Không ai trong số những người còn lại đủ tiêu chuẩn ư?”

“Không thể nói là như vậy.”

“Vậy thì vấn đề là ở đâu.”

“Cậu hiểu cho là ở đây không có nhiều sự lựa chọn cho lắm. Có một vài chỉ huy phó trẻ có năng lực, họ thực sự có năng lực nhưng họ quá trẻ, không có đủ kinh nghiệm. Còn một người hai mươi hai tuổi thì không hứng thú. Còn một người nữa 50 tuổi thì lại là một tên khốn, cả sở cảnh sát không ưa hắn ta.”

Cảnh sát trưởng. Zane nghĩ về nó, càng ngày càng hứng thú với ý tưởng này. Anh không hề ảo tưởng về một công việc an nhàn thảnh thơi. Anh đã có 15 năm kinh nghiệm quân ngũ cực kỳ gian khổ, và khả năng rất lớn là tất cả đám chỉ huy phó đó đều sẽ hoặc dè dặt hoặc chống đối về việc có một người ngoài được cất nhắc làm cảnh sát trưởng. Hell, anh thích cái ý tưởng đó. An nhàn thảnh thơi chẳng bao giờ có thể khiến anh hứng thú được. Anh thích một công việc đầy thử thách. “Ok, mình có hứng thú rồi đây. Còn những việc khác thì sao?”

“Chà khá nhiều việc đau đầu. Lương bổng thì cũng tàm tạm, còn giờ giấc thì tồi tệ. ở đây có khá nhiều vùng đất của người Anh điêng cho nên cậu còn phải đối phó với BIA (Bureau of Indian Affairs đại loại là Cục về các vấn đề Anh điêng). Tuy nhiên vấn đề lớn nhất lại là về việc nhập cư bất hợp pháp, nhưng cái đó để cho INS lo. Nói chung đây không không phải là nơi có tỷ lệ tội phạm cao, nhưng mà thường không đủ người.”

Vậy là anh ở đây, sức lực đã hoàn toàn hồi phục, sở hữu một ngôi nhà và 100 mẫu đất, và chức vụ cảnh sát trưởng mới tinh. Anh còn mang theo một vài con ngựa của anh từ trang trại của bố mẹ ở Wyoming đến đây. Thật là một sự thay đổi chóng mặt so với hồi còn ở Hải Quân.

Bây giờ là lúc để quan tâm đến vấn đề về Barrie. Anh nghĩ về cô rất nhiều trong suốt hơn hai tháng vừa qua, nhưng gần đây anh toàn nghĩ về cô không thể nghĩ về cái gì khác được. Một cảm giác bồn chồn, không yên cứ càng ngày càng tăng lên đến mức ám ảnh. Anh huy động hết các nguồn tin để tìm kiếm cô và trước sự ngạc nhiên của anh, anh đã tìm ra rằng cô đã rời khỏi Athens sau một tuần từ khi cô bị đưa về đó. Cô hiện đang sống ở dinh thự riêng của Lovejoy ở Arlington, Virginia. Hơn nữa, tháng trước đại sứ đã đột ngột xin được thay thế và ông cũng đã trở về Virginia. Zane mong ông Lovejoy vẫn tiếp tục ở Athens, nhưng sự hiện diện của ông cũng không phải là một vấn đề lớn không thể giải quyết được.

Bất kể cha cô có nói gì hay làm gì, thì Zane cũng nhất quyết phải gặp bằng được Barrie. Còn rất nhiều điều chưa được giải quyết giữa họ, sự liên kết giữa họ đột ngột bị ngắt khi anh bị bắn và cô bị đưa trở lại Athens. Anh biết rằng sự thân mật nồng nàn qua những giờ dài bên nhau của họ chắc chắn đã tạo ra những mối dây liên hệ rằng buộc thầm kín, nhưng anh cũng không chắc chắn về điều đó. Ngoài ra còn có một vấn đề khác cực kỳ quan trọng mà anh không thể làm ngơ được. Cũng vì nó mà anh đã bay chuyến bay từ Tucson đến Washington ngay sáng hôm sau. Anh cần được ngủ nhưng ý nghĩ đó cứ quanh quẩn trong đầu anh không sao đánh bật được. Cô đã có mang. Anh không biết tại sao anh lại tin chắc vào điều đó. Đó chỉ là cảm giác, là trực giác mà thôi, nhưng cũng có một số kết luận logic. Họ đã không hề có một biện pháp phòng tránh nào cả, và họ đã làm tình rất nhiều lần. Từ hai thực tế trên anh có thể kết luận việc cô có thai không chỉ còn là có thể nữa mà đã là thực tế rồi.

Barrie đang mang trong mình giọt máu của anh.


Cảm giác chiếm hữu mạnh mẽ, ào ạt cuồn cuộn như những đợt sóng tuôn trào vào trong tâm trí của anh làm cho những kế hoạch được sắp xếp cẩn thận của anh bị đẩy đi xa tắp. ý định tìm hiểu nhau lẫn nhau từ từ từng chút một sẽ không còn được dùng đến, cũng chẳng thể cân nhắc ngược xuôi về một mối quan hệ nghiêm túc. Nếu cô có thai thì họ sẽ làm đám cưới ngay lập tức. Nếu cô không thích ý tưởng đó, thì anh sẽ thuyết phục cô. Việc không thể nào đơn giản hơn.

Cô đã có thai. Barrie giữ chặt điều thiêng liêng đó cho riêng mình, cô không sẵn lòng nói cho bất cứ ai về điều đó, bố cô lại càng không. Vụ bắt cóc và những hậu quả của nó len lỏi vào chia cách hai cha con cô và cả hai người đều không có cách nào để có thể hàn gắn lại như trước đây. Bố cô cố gắng tuyệt vọng để hàn gắn lại mối quan hệ như trước đây; chưa bao giờ từng có điều gì có thể khiến ông từ chức, vậy mà nó đã xảy ra, một hành động có thể ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự nghiệp của ông nếu như hầu hết mọi người không nghĩ rằng ông từ chức là vì cô bị trấn thương nghiêm trọng bởi vì vụ bắt cóc làm cô không thể tiếp tục ở lại Athens và ông thì muốn được ở bên cô.

Cô đã cố gắng rất nhiều để không nghĩ đến bất cứ việc gì mà ông có thể đang liên quan đến, bởi vì điều đó cực kỳ đau đớn. Điều đau đớn nhất là ông có thể là một kẻ phản bội tổ quốc. Một phần nào đó trong con người cô luôn luôn phủ nhận việc tin vào điều đó; ông là một người đàn ông bảo thủ, một người đàn ông luôn luôn coi trọng danh dự, danh dự đối với ông không chỉ là một lời nói suông nó là lẽ sống. Cô không hề có một bằng chứng nào cả, chỉ có sự suy đoán và những suy luận logic của bản thân cô thôi...cùng với biểu hiện mà ông đã không thể dấu được khi mà cô trực tiếp hỏi ông về việc ông có liên quan đến bất kỳ điều gì dẫn tới vụ bắt cóc cô.

Điều đau đớn nữa là ông ngăn cản cô đi tìm Zane. Cô đã nhiều lần đề nghị ngay khi về đến Virginia, nhưng một lần nữa cô lại đụng phải một bức tường đá cứng nhắc. Không một ai có thể cung cấp cho cô bất kỳ thông tin gì về anh. Cô đã có liên lạc với trung tâm SEAL và lại gặp sự cản trở lịch sự thường thấy. Tuy nhiên có lẽ chỉ là vì chính sách bảo mật để đảm bảo an toàn cho nhân dạng và địa điểm của các thành viên, chính sách chống khủng bố thường thấy.

Cô đang mang đứa con của anh. Cô muốn anh được biết về điều đó. Cô không mong chờ bất cứ điều gì ở anh nếu anh không muốn trao cho cô, nhưng cô muốn anh biết về đứa con của anh. Và nhất là cô muốn lại được nhìn thấy anh đến tuyệt vọng. Cô cảm thấy cô đơn, sợ hãi và hoàn toàn mất phương hướng; cô cần một bến an toàn. Anh không phải là kiểu đàn ông sẽ vô tình bỏ lại sau lưng con đẻ của mình và lờ đi sự tồn tại của nó. Đứa bé này có thể là mối dây liên kết vĩnh viễn kết chặt họ lại với nhau, một mối liên kết mà cô có thể dựa vào.

Cô không tin rằng bố cô sẽ bớt nghiêm khắc đối với Zane nếu ông biết về đứa bé; sự chiếm hữu của ông có thể sẽ mở rộng cả sang cháu ngoại, thậm chí đó là một đứa cháu ngoài giá thú. ông có thể làm một số việc để giữ kín thông tin cô có thai, và thậm chí nếu khi sự việc bị lộ ra thì chắc chắn mọi người sẽ tin rằng đó là đứa trẻ do bị cưỡng hiếp, và rồi họ sẽ thương hại cô, nói về việc cô đã dũng cảm như thế nào.

Cô hầu như bị giam hãm ở Virginia đến nỗi cô muốn phát điên lên. Bố cô hoảng loạn nếu cô đi bất cứ nơi nào mà không có sự hộ tống. Cô có xe riêng, nhưng ông không để cho cô lái xe, ông muốn lái xe của ông đưa cô đi bất cứ nơi nào cô cần. Cô đã phải trốn đi tới hiệu thuốc để mua que thử thai, mặc dù cô rất chắc chắn về việc cô có thai. Que thử chỉ xác nhận lại những gì mà cơ thể cô đã nói cho cô biết. Barrie biết cô nên lo lắng và bồn chồn vì việc mang thai ngoài ý muốn này, nhưng ngay bây giờ điều đó lại là nguồn hạnh phúc của cô. Cô cảm thấy cực kỳ cô đơn; vụ bắt cóc và những giờ dài một mình cùng với Zane đã tách cô ra khỏi những người khác đã từng hiện diện trong cuộc đời cô. Cô có những ký ức mà họ không thể chia sẻ, những suy nghĩ và những nhu cầu mà không một ai có thể hiểu được. Nếu Zane ở đây cùng cô, anh sẽ hiểu được những khoảng trầm ngâm bất chợt của cô, sự ít lời của cô. Cô không phải là kiểu người thích giấu giếm, cô thực sự muốn được nói chuyện với ai đó có thể hiểu được cô. Nhưng những gì mà cô đã chia sẻ cùng với Zane là một kinh nghiệm của hai người, được tạo ra từ một mối liên kết kỳ lạ chỉ giành cho những người đã từng trải qua mà thôi.

Cô không thể giữ bí mật về việc mang thai của mình lâu hơn nữa, cô cần phải sắp xếp những cuộc hẹn với bác sĩ sản khoa mà bây giờ tất cả các cuộc gọi đều được ghi âm lại. Cô suy tính đến việc trốn ra ngoài một lần nữa và thu xếp một cuộc hẹn với bác sĩ từ máy điện thoại công cộng nhưng điều này là vô cùng khó khăn.

Nhưng thế là quá đủ rồi. Cô là một người trưởng thành và sẽ sớm trở thành một người mẹ. Cô căm ghét sự thật rằng mối quan hệ của cô với bố trở nên tồi tệ nhưng cô không biết làm cách nào có thể hàn gắn lại được. Chừng nào khả năng có sự dính líu của ông đối với những hành động phản bội còn tồn tại thì cô hoàn toàn bất lực. Cô muốn ông giải thích, muốn có một câu trả lời hợp lý cho việc tại sao cô lại bị bắt cóc. Cô muốn không phải canh chừng, bất an mỗi khi đi ra ngoài; cô không muốn lúc nào cũng có cảm giác lo sợ cần được bảo vệ. Cô muốn sống một cuộc sống bình thường. Cô không muốn nuôi dạy con mình trong một môi trường đầy sự sợ hãi.

Nhưng không khí hiện tại trong nhà cô chính là cái không khí sợ hãi khủng khiếp đó. Nó làm cho cô ngạt thở. Cô cần phải tránh xa nơi này, cô cần phải tránh khỏi nỗi ám ảnh sợ hãi này, chừng nào cha cô còn liên quan đến bất cứ việc gì đã khiến cho ông có biểu hiện tội lỗi thì khả năng cô bị bắt cóc lần nữa sẽ vẫn còn. Chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến cô buồn nôn. Mà bây giờ cô không chỉ phải lo lắng cho cho bản thân mình không, cô còn có một đứa con cần bảo vệ.

Sự mệt mỏi của việc mang thai ở giai đoạn đầu khiến cô có thói quen ngủ dậy muộn, nhưng sáng nay cô dậy sớm hơn thường lệ, bị quấy rối bởi những tiếng chim đánh nhau tranh giành lãnh thổ bên ngoài cửa sổ phòng cô. Ngay khi cô thức giấc, cảm giác buồn nôn lại dấy lên, làm cô phải nhanh chóng chạy vào nhà tắm như thường lệ. Cũng như thường lệ, khi cơn nghén qua đi, cô cảm thấy khoẻ hơn. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ buổi bình minh và nhận ra rằng cô đang cảm thấy đói cồn cào, đây là lần đầu tiên sau nhiều tuần lễ ý tưởng về một bữa ăn trở nên hấp dẫn.

Mới chỉ 6 sáng, quá sớm cho Adele, người đầu bếp, đến làm việc. Bữa sáng thường chỉ bắt đầu lúc 8 giờ và thường thì cô ngủ dậy muộn hơn thế. Dạ dày của cô kêu sùng sục. Cô không thể đợi hai giờ nữa để có một thứ gì đó cho vào bụng.

Cô mặc áo choàng vào và nhẹ nhàng rời khỏi phòng; phòng ngủ của cha cô ở đầu hành lang và cô không muốn đánh động ông. Và hơn nữa cô không muốn một mình đối mặt trò chuyện với ông. Ông đã rất cố gắng làm ra vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra hết, và cô lại không thể tự nhiên giáp mặt với ông.

Có thể ông vẫn còn đang ngủ, cô nghĩ. Nhưng khi cô đi đến gần phòng ông cô nghe ông nói điều gì đó mà cô không thể hiểu. Cô dừng lại, tự hỏi không biết có phải ông nghe thấy cô dậy và gọi cô. Và rồi cô nghe thấy ông nói Mack với một giọng nói gay gắt và cô cứng người lại.

Một cơn rùng mình lan toả toàn thân cô, ruột gan cô quặn thắt lại. Người duy nhất cô biết tên Mack là Mack Prewett, nhưng tại sao bố cô lại nói chuyện với anh ta? Mack Prewett vẫn đang hoạt động tại Athens, như cô được biết, vì bố cô đã từ nhiệm nên không có lý do gì ông vẫn tiếp tục liên lạc với anh ta.

Rồi đột nhiên tim cô đập cuồng dại khi một khả năng khác xuất hiện. Có thể ông muốn nói đến Mackenzie và cô chỉ nghe thấy được âm tiết đầu tiên. Có thể ông đang nói về Zane. Nếu cô lắng nghe có thể cô sẽ tìm ra được nơi ở của anh, hoặc là ít nhất biết được tình trạng của anh. Với việc không biết thêm được bất kỳ thông tin gì về tình trạng của anh, cô không mấy tin tưởng vào sự đảm bảo của đô đốc Lindley về sự hồi phục hoàn toàn của anh. Sự tin tưởng cần sự tín nhiệm mà cô thì đã không còn có thể tín nhiệm đô đốc được nữa cùng như chẳng thể nào tin bố mình được nữa.


Cô nhẹ nhàng tiến sát cửa phòng và đặt tai lên đó lắng nghe.

“- kết thúc sớm đi,” bố cô nói gay gắt, rồi một khoảng im lặng. “Tôi đã không mặc cả như thế này. Barrie đáng lẽ không bị dính vào. Hãy thu xếp giải quyết đi Mack.”

Barrie nhắm mắt lại vì thất vọng. Cơn rùng mình lại trở lại thậm chí nó còn lạnh lẽo hơn. Cô lắc mạnh đầu và cố kìm một cơn buồn nôn. Vậy là bố cô có liên quan, ông và Mackenzie Prewett cả hai người. Mack là CIA. Có phải anh ta là điệp viên hai mang, nếu là như vậy thì cho ai?

Tình hình thế giới hiện nay không giống như những ngày xưa khi còn chiến tranh lạnh, khi đó ranh giới được chia một cách rõ ràng. Một số quốc gia đã tan rã và được thay thế bằng những chính phủ mới. Bây giờ tiền bạc hoặc tôn giáo là sự khác biệt chủ yếu tạo nên những xung đột. Làm thế nào mà bố cô Mack Prewett thích hợp với những điều đó? Loại thông tin nào mà bố cô có mà Mack lại không có?

Câu trả lời vượt quá sự hiểu biết của cô. Nó có thể là bất cứ thứ gì. Bố cô có bạn bè khắp các nước ở châu âu, và từ đó ông có thể có rất nhiều loại thông tin mật. Nhưng không thể nào lý giải được việc ông lại bán những loại thông tin như vậy; ông đã rất giàu có rồi. Nhưng tiền bạc, đối với một số người, tiền bạc như là một loại ma tuý vậy. Không bao giờ là đủ, họ có nhiều tiền nhưng vẫn muốn nhiều hơn nữa, họ luôn luôn tìm kiếm cơ hội để có thêm nhiều nữa và cả quyền lực đi kèm theo với tiền bạc.

Có phải là cô đã quá sai lầm khi đánh giá về bố mình? Có phải là cô vẫn tiếp tục nhìn nhận bố dưới góc độ của một đứa trẻ, chỉ biết đến đó là bố mình, người đã bảo bọc, nuôi dưỡng cô, thay vì nhìn nhận ông là một người có tham vọng lớn, và chính tham vọng đó đã phá vỡ danh dự của ông?

Mò mẫm cô quay lại phòng ngủ của mình, không cần quan tâm đến việc ông có nghe thấy tiếng động hay không. Mặc dù vậy ông có lẽ vẫn đang mê mải với những toan tính của mình hoặc là cô không tạo ra nhiều tiếng động bởi vì cửa phòng của ông vẫn đóng yên.

Cô ngồi thu mình trên giường, vòng tay ôm chặt bảo vệ quanh bụng mình nơi một bào thai nho nhỏ đang dần dần lớn lên.

Cái gì mà không có trong thoả thuận? Vụ bắt cóc chăng? Đã hơn hai tháng qua rồi, chẳng lẽ lại có những mối đe doạ mới dùng cô làm đảm bảo bắt ông phải làm điều gì đó?

Cô bất lực quờ quạng trong bóng tối với những phỏng đoán điên rồ và cô ghét điều đó. Nó giống như mò mẫm trong một vùng đất xa lạ mà không hề có một dấu hiệu hướng dẫn nên đi về đâu. Cô nên làm gì đây? Thông báo những nghi ngờ của mình cho FBI? Cô không hề có bất cứ bằng chứng vững chắc nào cả và những năm qua bố cô đã tạo ra được rất nhiều mối quan hệ với FBI; vậy cô có thể tin tưởng ai ở đó?

Và quan trọng nhất là nếu cô ở lại đây, có phải cô sẽ bị nguy hiểm không? Có thể những phỏng đoán điền rồ của cô thực sự không hề điên rồ. Cô đã học hỏi được rất nhiều trong suốt những năm tháng bố cô phục vụ trong ngành ngoại giao và càng thành thạo hơn khi chính bản thân cô bắt đầu làm việc cho đại sứ quán. Đó là: khi một sự việc xảy ra, mọi sự sảo trá, lừa bịp có thể xảy ra, đi kèo theo với nó là các tình huống nguy hiểm. Cô còn hiểu rằng mọi sự đều có thể xảy ra. Bị bắt cóc, những phản ứng bất thường của bố, và bây giờ là thái độ cực kỳ vô lý của ông đối với sự an toàn của cô, cô không nghĩ rằng mình có thể có đủ khả năng đảm bảo rằng mọi việc sẽ ổn thoả.

Cô phải rời khỏi đây.

Luống cống cô bắt đầu cố gắng suy nghĩ xem có nơi nào cô có thể đi mà sẽ không dễ dàng gì có thể bị tìm thấy, và làm cách nào mà cô có thể đến được đó mà không để lại một dấu vết chứng tỏ dẫn bọn khủng bố không được thành thạo lắm đến thẳng chỗ cô. tuy nhiên Mack Prewett không phải là một viên chức nửa mùa, anh ta cực kỳ có năng lực. Anh ta như một con nhện khổng lồ có vây cánh khắp nơi. Nếu cô đặt vé máy bay mang tên thật của cô hoặc là trả bằng credit card thì anh ta sẽ biết được ngay.

Để thực sự che đậy được, cô cần tiền mặt, rất nhiều tiền mặt. Điều đó có nghĩa là cô phải rút hết tiền từ tài khoản ngân hàng của cô, nhưng làm thế nào cô có thể đến được ngân hàng mà không bị bố cô phát hiện. Cô nảy ra ý định tìm một chỗ nào đó để cô có thể trèo ra ngoài bằng cửa sổ và đi bộ đến một trạm điện thoại gần nhất gọi một chiếc taxi.

Nhưng có thể nhà cô cũng đã bị theo dõi.


Cô rên lên và lấy hai bàn tay ôm chặt khuôn mặt. Ôi chúa ơi, có phải cô mắc bệnh hoang tưởng hay không, nhưng làm sao cô có thể dám không nghi ngờ điều gì cơ chứ? Như một số người hóm hỉnh nhận xét, ngay cả những người hoang tưởng cũng có kẻ thù.

Cô phải nghĩ đến con mình. Bất kể hành động của cô có vẻ hoang tưởng đến mức nào thì cô cũng không được phép phạm một sai lầm nào trong việc đảm bảo an toàn cả. Nếu như cô phải mặc đồ đen, trèo qua cửa sổ hay lăn lê bò toàn cho đến khi cô tránh xa được ngôi nhà này...bất kể nó có lố bịch đến như thế nào, cô cũng phải làm. Tối nay cô phải làm ngay, càng sớm thoát khỏi đây thì càng tốt.

Tối nay.

Vậy là đã quyết định xong, cô hít một hơi dài và cô gắng suy nghĩ cẩn thận từng chi tiết. Cô cần phải mang theo một số quần áo. Cô cần phải mang theo sổ tài khoản ngân hàng để rút hết tiền từ tài khoản tiết kiệm và tài khoản thanh toán. Cô phải gom được càng nhiều tiền càng tốt, nếu đóng hết các tài khoản thì cô có thể có một lượng tiền lớn, gần nửa triệu đô la. Làm sao cô mang theo người từng ấy được? Cô cần một túi lớn.

Nhưng điều đó thật buồn cười, làm sao cô có thể luồn lách trong bóng tối khi phải mang theo hai cái túi lớn.

Hãy suy nghĩ đi, cô tự nhắc nhở bản thân. OK cô không nên mang theo quần áo cũng chẳng cần một cái túi nào cả.

Tất cả những gì mà cô cần là một số tiền mặt tối thiểu, khoảng vài trăm đô la, sổ tài khoản và thẻ tín dụng. Cô có thể mua quần áo mới, mỹ phẩm cũng như hành lý mà cô cần ngay khi nhà băng mở cửa. Cô cũng sẽ cần mua thuốc nhuộm tóc để nhuộm mái tóc màu đỏ của mình, nhưng điều đó phải làm sau khi lấy xong được tiền. Vì cô không muốn thủ quỹ nhà băng có thể miêu tả được sự cải trang của cô.

Với số tiền mà cô có, cô có một vài lựa chọn. Cô có thể lên tầu điện ngầm đi bất cứ nơi nào và rồi xuống tầu trước khi đến địa điểm ghi trên vé. Rồi cô có thể mua một chiếc xe ôtô đã sử dụng rẻ tiền, và trả bằng tiền mặt, khi đó sẽ không còn ai có thể biết được nơi mà cô đến. Cẩn thận hơn nữa, cô có thể lái chiếc xe đó chỉ trong một ngày và rồi bán nó đi mua một chiếc khác tốt hơn cũng bằng tiền mặt.

Các biện pháp khá quyết liệt, nhưng đều có thể thực hiện được. Cô không mấy chắc chắn rằng những điều cô định làm không phải là một sự lố bịch, nhưng cô không dám đặt cược vào bất cứ điều gì, khi mà cuộc sống của cô, của con cô có thể đang nằm trong vòng nguy hiểm? Thời điểm tuyệt vọng cần những biện pháp tuyệt vọng. Ai đó đã nói điều này? có lẽ là một nhà cách mạng thế kỷ 18; bây giờ thì cô đã hiểu được cảm giác của ông ta khi đó. Cô phải biến mất hoàn toàn, kín nhất có thể. Cô có thể gửi bưu thiếp cho bố trước khi cô rời khỏi thành phố, báo cho ông biết rằng cô bình an nhưng cô cần phải đi xa một thời gian, nếu không ông lại tưởng rằng cô bị bắt cóc một lần nữa, và ông có thể sẽ điên lên vì đau khổ và sợ hãi. Cô không thể làm thế với ông. Cô vẫn còn yêu ông rất nhiều, thậm chí sau tất cả những gì mà ông đã làm. Một lần nữa một làn sóng hoài nghi và không chắc chắn lại dồn dập đánh vào cô. Có vẻ như không thể nào có chuyện ông lại có thể bán thông tin cho bọn khủng bố, điều đó quá đối lập với kiểu người mà cô luôn luôn cho đó là ông. Cô nhận thức rõ rằng ông không phải lúc nào cũng tốt đẹp, nhưng sự buộc tội tồi tệ nhất mà cô từng giành cho ông đó là ông là một người quá coi trọng địa vị xã hội, có thói trưởng giả, điều này thì không thể bác bỏ. Tuy nhiên ông là một nhà ngoại giao có năng lực, một đại sứ thành công. Ông làm việc cho CIA, điều này có ở mọi người mang trọng trách đại sứ. Ông có mối quen biết thân tình với ít nhất sáu tổng thống, và các thủ tướng coi ông như bạn bè. Một người như vậy lại có thể là kẻ phản bội ư?

Nếu cô chỉ phải quan tâm có mỗi mình bản thân cô, cô sẽ cố gắng hiểu và thông cảm cho bố.

Nhưng cô còn có con cô, sinh linh bé bỏng của cô. Cô có thể cảm nhận được ngày càng rõ ràng sự hiện diện của một mầm sống, ngực cô bắt đầu nhạy cảm hơn, áp lực nơi bụng của cô bắt đầu hình thành.

Đứa con của Zane.

Cô sẽ làm bất cứ điều gì, cho dù đó là điều khó khăn, khắc nghiệt nhất để đảm bảo an toàn cho đứa con của cô và Zane. Cô cần tìm một nơi an toàn để có thể có được những chăm sóc y tế cần thiết. Cô có thể sẽ phải thay đổi họ tên, lấy bằng lái xe với tên mới và một thẻ chứng minh mới; cô không biết làm cách nào để có thể hoàn thành hai điều cuối cùng nhưng cô sẽ tìm ra cách.

Còn một số vấn đề khác cần được cân nhắc. Sẽ là ngu ngốc nếu chỉ sống dựa vào tiền mặt mà cô có cho đến khi không còn gì nữa. Cô cần có việc làm, bất cứ việc gì cần thiết để đảm bảo cuộc sống. Cô có bằng đại học về nghệ thuật và lịch sử, nhưng cô không thể sử dụng tên thật nên cô không thể dùng bằng cấp đó để tìm việc dạy học được.

Cô có thể làm bất cứ việc gì, hầu bàn hay công việc văn phòng. Tuy nhiên việc này không thể vội vàng được vì cô cần biết được tình hình việc làm ở nơi mà cô sẽ đến.

Cô liếc nhìn đồng hồ: đã 7h30. Mặc dù căng thẳng cô vẫn cảm thấy đói bụng, cơ thể mang thai của cô có chương trình riêng, lờ đi những cảm xúc lo lắng, đau đớn và chỉ tập trung vào vấn đề chính cần thiết.

Chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi cũng làm cho cô nở một nụ cười. Cô tưởng tượng như bé con đạp mạnh đôi chân nhỏ xíu và đòi hỏi được ăn.

Dịu dàng đặt một bàn tay lên bụng, cảm nhận luồng sinh lực mà trước chưa từng xuất hiện ở đó. “Được rồi,” cô thì thầm. “Mẹ sẽ cho con ăn ngay.”


Cô tắm táp và thay quần áo, thầm chuẩn bị tinh thần để đối mặt với bố mà không để lộ bất cứ điều gì khác lạ. Khi cô bước vào phòng ăn sáng, bố cô nhìn lên vẻ vui sướng, rồi nhanh chóng chuyển thành thận trọng. “à thật tốt khi có con cùng ăn sáng,” ông nói và đặt tờ báo đang đọc xuống bàn.

“Chim chóc ngoài cửa sổ đánh thức con,” cô nói, cô đến bên bàn tự lấy bánh mì nướng và trứng. Nhìn thấy xúc xích làm cho cô buồn nôn, cô không lấy trứng nữa mà chỉ lấy bánh mì và hoa quả. Cô hy vọng từng ấy đủ để làm thoả mãn yêu cầu của thai nhi bé bỏng của cô.

“Cà phê?” bố cô hỏi khi cô ngồi xuống. Ông cầm bình cà phê lên và định rót ra cốc.

“Không, hôm nay thì không ạ.” Cô vội vàng nói khi dạ dày của cô siết chặt cảnh báo. “Gần đây con đã uống quá nhiều cà phê, nên con định cắt bớt.” Đó hoàn toàn là một lời nói dối. Cô ngừng uống bất cứ cái gì liên quan đến cà phê ngay khi cô nghi ngờ rằng mình có thể đã mang thai, “Con sẽ uống nước cam.”

Cô cúi mặt vào đĩa thức ăn, cố tránh nói chuyện với bố. Cô đã không còn có thể tự nhiên nói chuyện với ông một cách toàn tâm toàn ý, như trước đây cô vẫn làm. Cô cũng cố không nhìn ông, vì sợ rằng cảm xúc của cô sẽ hiện rõ trên khuôn mặt cô. Cô không muốn ông cảnh giác hơn nữa, như ông bây giờ là đã quá cảnh giác rồi.

“Bố sẽ ăn trưa với Thượng nghị sĩ Garth,” ông nói với cô, “con định làm gì hôm nay?”

“Không làm gì cả ạ,” cô trả lời, kế hoạch cuả cô giành cả cho tối nay.

Ông có vẻ nhẹ nhõm hơn. “Vậy, bố sẽ gặp con vào buổi chiều. Bố sẽ tự lái xe, vậy nên Poole sẽ rảnh để đưa con đi nếu con cần đi đâu.”

“Vâng,” cô nói, đồng ý ngay vì cô chẳng định đi đâu cả.

Thường khi bố cô rời khỏi nhà, cô giành cả ngày để đọc sách thỉnh thoảng chợp mắt một lúc. Bây giờ khi mà cô đã quyết định sẽ ra đi, cô cảm thấy nhẹ nhõm. Ngày mai sẽ là một ngày mệt mỏi, nên cô cần phải nghỉ ngơi nhiều nhất có thể.

Bố cô trở về vào giữa buổi chiều. Barrie đang ở trong phòng khách, ngồi cuộn mình trên ghế với một cuốn sách. Cô nhìn lên khi ông bước vào và ngay lập tức nhận ra vẻ mặt từ lo lắng đến nhẹ nhõm của ông khi nhìn thấy cô. “Bố có một bữa trưa thoải mái chứ ạ?” cô hỏi, bởi vì đó là điều cô thường làm trước đây.

“Con biết kiểu ăn trưa chính trị rồi đấy,” ông nói. Thường thì ông sẽ ngồi xuống và nói cho cô biết tất cả, nhưng lần này ông chỉ nói chung chung. Thượng nghị sĩ Garth phụ trách một số vấn đề về an ninh quốc gia và một số vấn đề về sự vụ nước ngoài. Trước khi cô kịp hỏi bất cứ câu nào, ông đi thẳng vào phòng làm việc, đóng cửa lại sau lưng. Trước đây, ông luôn để cửa như một lời mời cô vào bất cứ khi nào cô muốn. Buồn bã Barrie nhìn lên cánh cửa đóng chặt, rồi quay lại với quyển sách.

Rồi đột nhiên có tiếng chuông cửa làm cô giật mình. Cô đặt cuốn sách xuống và đi ra phía cửa, cẩn thận cô nhìn qua lỗ trước khi mở cửa. Một người đàn ông cao lớn, tóc đen đứng trước cửa nhà.

Trái tim cô đập cuồng loạn, đầu óc cô choáng váng. Đằng sau cô, cô nghe thấy tiếng bố cô bước ra khỏi phòng làm việc. “Ai thế,” ông hỏi gay gắt, “để đó cho bố.”

Barrie không trả lời. Cô giật mạnh cánh cửa, mở ra và nhìn chăm chăm vào đôi mắt màu xanh thẫm điềm tĩnh của Zane. Trái tim của cô đập mạnh đến nỗi cô cảm thấy khó thở.

Một cái nhìn mạnh mẽ lướt khắp thân thể cô và rồi dừng lại trên khuôn mặt cô. “Có phải em có thai rồi?” anh bình thản hỏi, giọng của anh hạ thấp để bố cô không thể nghe thấy được, mặc dù ông đang nhanh chóng tiến lại gần.

“Vâng, đúng.” Cô thì thầm.

Anh gật đầu nhẹ như thể mọi việc đều đã được giải quyết. “Vậy thì chúng ta sẽ kết hôn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui