Súng ngắn trong tay, Zane di chuyển lặng lẽ trong toàn nhà cũ nát, tránh những đống đá đã bị long ra vỡ vụn. Họ đã đang ở tầng trên cùng của tòa nhà, vì vậy, trừ phần mái ra, anh còn một cách là đi xuống phía dưới. Anh đã biết họ đang ở đâu, nhưng không biết bọn xấu xa kia ở đâu. Có phải chúng chỉ chọn tòa nhà này như một nơi cất giấu tạm thời và bỏ đi khi nghĩ nạn nhân của chúng đã trốn thoát không? Hay đây là nơi hội họp thường xuyên của chúng? Anh phải biết tất cả trước khi mạo hiểm đưa di chuyển Cô Lovejoy đi. Chỉ còn 1 giờ nữa là bình minh, trước đó, anh phải đưa được cô đến một nơi chắc chắn khác.
Anh dừng ở chỗ ngả rẽ vào một hành lang, dán người vào tường, và xoay đầu về hướng góc rẽ đủ để nhìn. Trống không. Anh lặng lẽ di chuyển dọc xuống hành lang, cẩn thận kiểm tra một vài phòng trước khi mở chúng.
Anh choàng cái mặt nạ đen lên, xoa bụi lên cánh tay để làm màu sáng của da anh tối đi, và giảm khả năng bị phát hiện. Đưa áo cho Cô Lovejoy và để tay trần làm anh dễ bị phát hiện hơn, nhưng anh nhận định rằng cánh tay sậm rám nắng của anh dễ dàng xoa bụi ngụy trang thế này hơn là cơ thể trần truồng của cô. Thậm chí trong bóng tối của căn phòng nơi cô bị giam giữ, anh vẫn có thể nhận thấy rõ ràng làn da mờ mờ xanh tái của cô. Vì tình trạng không mặc gì của cô, anh chỉ còn cách là đưa cô áo của anh mà thôi. Cô run lên vì lạnh - bằng chứng của việc bị sốc bởi vì đêm nay khá là ấm - và có lẽ là cô sẽ rơi vào tình trạng kích động nếu anh đưa cô ra khỏi đó trong trạng thái trần như nhộng. Anh đã chuẩn bị đánh cô bất tỉnh nếu cần. Nhưng cô là một người lính nhỏ dũng cảm, thậm chí đã không hét lên khi anh đột nhiên hiện ra trước mặt cô trong bóng tối. Mặc dù với cảm giác nhạy bén của mình anh có thể cảm nhận được cô khiếp sợ như thế nào, và cô đã bị trói chặt ra sao.
Cũng dễ hiểu thôi. Có lẽ cô đã bị cưỡng hiếp, không phải một mà nhiều lần, từ khi cô bị bắt cóc. Cô có thể tan nát khi cơn khủng hoảng này kết thúc khi cô an toàn, nhưng giờ thì cô vẫn kìm mình lại. Sự can đảm của cô làm tim anh thắt lại với sự pha trộn của cảm giác quan tâm và quyết tâm giết người để bảo vệ cô. Ưu tiên số một của anh là đưa cô ra khỏi Libya, không phải là trút sự trả thù lên những kẻ bắt cóc cô - nhưng nếu có bất kì cái gì đẩy những gã con hoang đó hành động theo cách anh muốn, thì cứ kệ nó thế đi.
Bóng tối của phía dưới cầu thang đang ngoác ra trước mặt anh. Bóng tối lại được đoan chắc một lần nữa, nó không chỉ là một người canh gác của anh, nó còn che chở anh. Loài người vẫn còn những bản năng nguyên thủy của đời sống hang động xa xưa. Nếu họ thức, họ muốn được tắm trong ánh sáng để có thể nhìn thấy mọi kẻ địch. Bóng tối thì là vũ khí dùng để tra tấn tinh thần bất cứ tù nhân nào, bởi vì nó nhấn mạnh sự vô vọng, nghiến nát những sợi thần kinh của họ. Nhưng anh là SEAL, và bóng tối đơn thuần là phương tiện cho anh sử dụng. Anh bước cẩn thận theo lối cầu thang, giữ lưng hướng về phía tường tránh những mảng đá long tróc vỡ vụn. Anh vẫn đoan chắc rằng cái cầu thang này an toàn, nếu không thì bọn bắt cóc đã không sử dụng, nhưng anh không thể lơ là. Thật là ngu ngốc, người ta có khi chất đống mọi thứ ở cầu thang, khóa chặn đường rút lui của chính họ.
Bóng tối nhạt dần đã báo cho anh biết rằng anh đang ở gần những bậc cuối cùng. Anh dừng lại trong vòng bảo vệ của màn đêm, lắng nghe những tiếng động nhỏ nhất. Đó. Anh nghe thấy điều mà anh đang tìm kiếm, khoảng cách của âm thanh, những bước chân giận dữ của mỗi người với những câu chửi rủa và những lời xin lỗi. Mặc dù Zane nói được tiếng Ả rập, nhưng anh vẫn còn lâu mới hiểu được chúng nói cái gì. Cũng chẳng thành vấn đề, anh chỉ muốn biết vị trí của chúng, và anh đã biết. Anh hầu như bị thôi thúc mãnh liệt là trả thù cho Cô Lovejoy. Và chính trách nhiệm đối với công việc của anh đã cứu cô, không đẩy cô vào một tình huống nguy hiểm hơn.
Vẫn có một cái cầu thang dẫn đến tầng dưới cùng. Biết rằng bọn bắt cóc đang ở tầng trệt góc phía đông, Zane bắt đầu di chuyển theo cách của anh về hướng phía tây. Anh đúng là không gặp bất cứ gã nào canh gác như anh mong muốn. Chúng nghĩ rằng sự cứu thoát đã diễn ra vì vậy không cần thiết phải bố trí canh ở chỗ nào nữa.
Theo kinh nghiệm của anh, một điệp nhiệm vụ hoàn hảo là rất ít và hiếm, anh chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay số vụ mà anh đã tham gia được diễn tiến chính xác như hoạch định. Anh đã chuẩn bị sẵn cho mình những cuộc thương thảo thất bại, tai nạn, ảnh hưởng của thiên nhiên, nhưng không thể nào lên kế hoạch trước được với những động thái của con người. Anh không biết bọn bắt cóc đã được báo động trước sự tham gia của SEAL như thế nào, nhưng anh đã cân nhắc khả năng đó ngay từ đầu và chuẩn bị có một kế hoạch thay thế nếu có gì không hay xảy ra. Một cái gì đó - chính xác là cái gì thì anh sẽ tìm ra sau, anh phải có liên lạc chớp nhoáng với những người lính của anh, lệnh cho lọ rút lui, khởi động kế hoạch thay thế, nhưng radio của họ vẫn cứ im lặng.
Có thể đó rõ ràng là một điềm xấu, một vài dân thường ngủ muộn đã bất ngờ phát hiện ra một trong những người lính của anh. Cái đó đã xảy ra. Vì vậy anh phải tính kế hoạch B, đây chỉ là phương án tình thế, bởi vì khi họ hướng nhiệm vụ của họ về phía tòa nhà, anh đã có một cảm giác không an toàn. Khi bản năng mách bảo một điều gì đó, anh sẽ lắng nghe. Bunny Withrock đã từng chiếu cặp mắt hẹp nhìn anh và bảo: “Chỉ huy, anh còn quỷ quái hơn cả lũ ma quỷ ”. Nhưng anh tin vào bản năng của mình, để phán đoán rằng họ có thể phải khởi động kế hoạch B, ngay khi anh ra lệnh, thậm chí có thể trước cả khi anh đi vào tòa nhà.
Cân nhắc về phía Cô Lovejoy, anh sẽ chọn lựa sự an toàn. Đó là tại sao anh trèo vào cửa sổ có một mình, sau khi Spook đã trinh sát và báo cáo lại rằng bọn bắt cóc chỉ cắt cử người canh gác ở chỗ chiếu nghỉ tầng 1. Trên tầng bốn nơi giam giữ Cô Lovejoy không có phòng nào có ánh đèn, vì vậy có thể không có người canh gác thường xuyên ở trong phòng cô. Một tên trông giữ thì sẽ không ngồi trong bóng tối.
Những tên bắt cóc đã vô ý chỉ đường cho anh, chỉ có duy nhất một cửa sổ được buông rèm. Khi anh mò đến phòng đó, anh đã cẩn thận tách tấm rèm nặng nề để chắc chắn rằng đằng sau nó không phải là ánh sáng, nhưng căn phòng hoàn toàn chìm trong bóng tối. Và Cô Lovejoy ở đó, như anh đã hy vọng.
Bây giờ, có vẻ như là không để lại tên canh gác nào, bọn bắt cóc tụ lại với nhau. Zane nhón chân băng qua những căn phòng ở phía dưới cho đến tận khi anh tới một cầu thang khác, sau đó yên lặng trèo lên trên. Nhờ có Spooky, anh biết được một nơi khá an toàn để cho Cô Lovejoy trong khi đợi một cô hội khác để ra khỏi đây, tất cả những gì anh phải làm là bí mật mang cô đến đó. Nó cũng có nghĩa là anh phải làm điều đó trước bình minh, bởi vì cái thân thể nửa kín nửa hở và mái tóc đỏ của một người phụ nữ phương tây có thể bị dễ dàng bị chú ý nhận diện ở một đất nước Hồi giáo. Anh thì cũng không dễ trà trộn được, vì mặc dù tóc đen, da rám nắng nhưng bộ quân phục của anh, những cái dây đeo quanh người và vũ khí. Rồi ai cũng sẽ chú ý một người đàn ông với những vết ngụy trang trên mặt và khẩu súng trường đeo trên vai.
Anh đã đến căn phòng nơi anh để Cô Lovejoy lại, và chui vào lặng lẽ như khi anh đi. Căn phòng trống không, có một đống đen đen ở trên sàn, và anh nhận ra rằng cô đã nằm đó cuộn tròn lại trong tấm vải mỏng còn sót lại trên thân cô. Cô đã không di chuyển. Zane lắng nghe tiếng thở đều đều nhẹ nhàng gần như không nghe thấy được của cô, và biết rằng cô đã ngủ. Một lần nữa có gì đó mơ hồ bị bóp nghẹt trong anh, cô đã ở trong trạng thái chênh vênh sợ hãi hàng giờ, tất nhiên là kiệt sức, nhưng không thể ngủ, những điều an toàn nhỏ nhoi mà anh mang đến cho cô, một cái áo, một tấm vải làm chăn, một chỗ ẩn nấp bừa tạm thời, thế mà đủ để cô yên lòng. Anh ghét phải quấy rầy cô, nhưng họ phải đi.
Anh dịu dàng đặt bàn tay lên lưng cô, chà xát nhè nhẹ, không lay mạnh để đánh thức cô nhưng sẽ khiến cô nhận thức trở lại vì vậy sẽ không làm cô giật mình. Một khoảng khắc, cô rùng mình vì sự va chạm của anh, anh biết được cô đã thức giấc, cảm nhận được nỗi đau đớn của cô trong chốc lát, và sau đó là sự quyết tâm tự chủ lại của cô.
“Chúng ta sẽ phải di chuyển tới một nơi khác an toàn hơn” anh thầm thì, rụt tay lại ngay khi anh thấy cô có ý sợ. Sau tất cả những gì cô đã trải qua, cô sẽ không muốn phải chịu đựng bất kì sự đụng chạm của bất kì gã đàn ông nào nhiều quá. Ý nghĩ đó làm anh phát điên, bởi vì bản năng của anh muốn dịu dàng với cô, những người phụ nữ trong gia đình anh, mẹ, em gái, chị dâu đều đuợc những nguời đàn ông của họ trân trọng và tôn thờ. Anh muốn nâng niu Barrie Lovejoy trong vòng tay anh, thì thầm với cô những lời hứa, rằng bản thân anh sẽ ngăn chặn bất cứ gã con hoang nào làm tổn thương cô, nhưng anh không muốn làm bất cứ thứ gì cái mà có thể phá hủy nốt sự tự chủ mong manh của cô. Dù sao thì họ cũng chẳng còn thời gian cho bất cứ sự dịu dàng nào.
Cô cố đứng lên, vẫn quấn chặt tấm vải quanh mình. Zane với lấy nó, những ngón tay cô siết lại để giữ, rồi sau đó mới từ từ nới lỏng ra. Cô cần không giải thích sự miễn cuỡng phải rời bỏ lớp vải bảo vệ của mình. Zane hiểu, cô vẫn quá mẫn cảm với cái lạnh và cũng quá nguợng ngùng đau đớn với tình trạng gần như trần truồng của mình.
“Khoác như thế này này” anh thì thầm, bọc mảnh vải quanh cô như kiểu quấn một cái sà rông để nó phủ cả lên đôi chân của cô. Anh thắt cái dải vải thừa ở phía cuối vào xương hông bên phía trái, sau đó lần xuống để kiểm tra xem nó quấn quanh chân cô có chật quá không, để cô có thể di chuyển thoải mái nếu họ phải chạy.
Khi anh thẳng nguời lên, cô chạm vào cánh tay anh, và ngay sau đó rụt lại, như thể một cú chạm nhanh như thế là quá nhiều. “Cảm on” cô thì thầm.
“Nhìn gần vào tôi này” anh hướng dẫn “tuân theo tín hiệu của tay tôi”. Anh giải thích những ám hiệu cơ bản nhất cho cô, nắm chặt tay đưa lên có nghĩa là “dừng lại!” và mở bàn tay ra chỉ đơn thuần nghĩa là “nghỉ”, ám hiệu để tiếp tục và ám hiệu để ẩn nấp. Cân nhắc về tình trạng đầu óc của cô, cộng thêm việc cô đang rất kiệt sức, anh không tin cô có thể ngấm được vào đầu nhiều hon 4 lệnh đơn giản đó. Dù sao thì họ cũng sẽ không đi quá xa, nếu anh cần phải ra lệnh nhiều hơn thế, họ sẽ chắc chắn sẽ rắc rối to.
Cô theo anh ra khỏi phòng và xuống cầu thang phía tây mặc dù anh vẫn cảm thấy cô miễn cưỡng khi bước vào khoảng sâu tăm tối. Anh hướng dẫn cô cách giữ lưng hướng vào tường, dùng bàn chân như thế nào để dò ra mép của từng bậc thang. Anh cảm thấy cô vấp chân một lần, nghe thấy cô hụt hơi một thoáng. Anh xoay người lại giữ cô cho vững, súng ngắn của anh ở bên tay phải, còn tay trái luồn qua, bao bọc lấy hông để giữ cô khi cô buớc chênh vênh phía trên anh hai bước (họ đang đi xuống dưới đấy nha, nghĩa là Barrie ở sau phía sau Zane).Việc trượt chân của cô đã kéo cô tựa vào phía bên trái của anh. Cô thật mềm mại trong sự kìm giữ của anh, hông cô nhỏ nhưng tròn trịa gợi cảm và cánh mũi anh khẽ rung lên khi bắt gặp làn hơi ấm ngọt ngào từ làn da cô.
Cô đã gần như rơi xuống nếu không có vòng ôm của anh, cánh tay cô bấu lấy vai anh. Anh lưỡng lự cúi xuống và đặt cô đứng trở lại. Ngay lập tức cô thẳng nguời lên tránh xa khỏi anh. “Xin lỗi” cô thì thầm trong bóng tối.
Sự khâm phục của Zane dành cho cô ngày càng lớn. Cô đã không kêu thét lên, dù là vì cô gần ngã hay là vì cái cách anh chộp lấy cô giữ lại. Cô vẫn kìm bản thân lại, thu hẹp sự tập trung vào một mục tiêu duy nhất: Tự do.
Sau lần bước hụt đó cô đã cẩn thận nhiều hơn, và vì thế chậm lại, anh không thích cô cách anh quá xa như thế. Đến bậc cầu thang cuối của cuộc hành trình, anh dừng lại, đợi cho đến khi cô bắt kịp anh. Biết rằng cô không thể nhìn thấy mình, anh nói, “Ở đây”, khi cô lại gần, để cô không đâm sầm vào anh.
Anh luồn nhẹ qua hai bậc cuối trong thứ ánh sáng yếu ớt, không có một ai ở trong tầm nhìn cả. Anh vẫy nhẹ bàn tay để ra hiệu cho cô theo, và cô trượt ra khỏi bóng tối của cái cầu thang để đến bên anh.
Có một cái cửa đôi lớn bằng gỗ mở ra phía đường, nhưng Zane đã nghe thấy nhiều tiếng ồn hơn báo hiệu bình minh sắp đến gần, và thế nghĩa là thoát ra bằng đường đó rất nguy hiểm. Tiếng động từ bên trái họ vang tới, mỗi lúc một ồn, tiếng Ả rập, và anh cảm thấy sự căng thẳng nơi cô. Rất nhanh, trước khi âm thanh của một trong số bọn bắt cóc kịp phá tan sự điềm tĩnh của cô, anh đã đẩy cô vào một căn phòng kho lộn xộn, có một cái cửa sổ đơn, nó nhỏ và đang chiếu sáng ở phía trên cao của bước tường.”Chúng ta sẽ ra bằng lối cửa sổ” anh nói khẽ. “Hãy tiếp đất bằng cả tay lẫn chân, đừng làm mạnh quá. Tôi sẽ đẩy cô lên. Khi cô chạm đất, nhớ di chuyển ra khỏi con đường, nhưng hãy cứ dọc theo phía này của tòa nhà. Cúi người xuống để tránh tạo ra bóng. Được chứ?”
Cô gật đầu để tỏ ra là đã hiểu, và họ dẹp đường qua những cái hộp dúm dó và đống đổ vỡ để đến bên cửa sổ, đứng dưới nó. Zane với lên bậu cửa, bấm ngón tay lên lớp vữa và đu mình lên cho đến khi anh thăng bằng với một đầu gối tì vào bậu cửa sổ và bàn chân đi ủng còn lại thì móc vào đống hộp xộc xệch. Cái cửa sổ rõ ràng là đã lâu không được sử dụng, tấm kính mờ đục những bụi là bụi, bản lề thì long ra và hen rỉ. Anh phải vật lộn để mở nó ra và nhăn mặt khi nghe tiếng lạo xạo, dù anh biết là tiếng đó cũng không đủ để mang bọn bắt cóc đến đây. Không khí trong lành ùa vào căn phòng ẩm mốc. Anh nhảy xuống sàn nhẹ như một con mèo và sau đó trở lại bên cô.
“Cô có thể đặt chân lên tay tôi hoặc trèo lên vai tôi. Cô thích cái nào hơn?”
Cửa sổ mở và nhiều ánh sáng tràn vào hơn. Anh có thể nhìn thấy biểu hiện nghi ngờ của cô trong khi cô nhìn chằm chằm vào cửa sổ, và anh đánh giá cao bản tính điềm đạm của cô cho lần đầu tiên này. Anh đã biết hình dáng cơ thể cô ngọt ngào ra sao nhưng giờ đây anh còn biết rằng Cô Lovejoy không làm mắt anh khó chịu một chút nào hết.
“Anh có thể trèo qua đó được không?” cô khẽ khàng, phớt lờ câu hỏi của anh trong khi mắt cô lần đầu tiên liếc nhìn sự rộng lớn của vai anh và sau đó là chiều hẹp của cái cửa sổ.
Zane đã ước lượng chúng trong đầu anh rồi. “Nó khá nhỏ, nhưng tôi đã từng chui qua những cái nhỏ hơn thế rồi”
Cô liếc gương mặt đã bị trùm đen kín của anh, sau đó gật đầu cương quyết để nói rằng cô đã sẵn sàng tiến hành. Bây giờ anh có thể thấy cô đang tính toán kế hoạch để chui qua cửa sổ với tấm vải quấn chặt quanh eo, và anh cũng thấy chính xác cái khoảnh khắc mà cô quyết định. Cô thẳng vai lên và nghênh cằm khi cô cởi tấm vải ra, quàng nó quanh cô như một cái khăn dài, quấn xung quanh cổ và vắt đoạn cuối qua vai để nó buông lơi cẩu thả xuống lưng cô.
“Tôi nghĩ tốt hơn là tôi nên trèo lên lưng anh” cô nói “như thế tôi sẽ có lực đẩy nhiều hơn”
Anh quỳ xuống sàn và chống tay xuống cho cô có thể trèo lên và bám vào. Cô vòng đằng sau anh và cân nhắc đặt bàn chân phải lên vai phải của anh, sau đó cúi nửa người xuống để lấy đà dấn lên. Ngay khi chân trái của cô đặt vào chỗ bàn tay cô tì chắc vào anh đẩy người từ từ đứng thẳng lên. Trọng lượng của cô chả là gì so với những gì anh đã trải qua ở trong suốt thời kì tập huấn. Anh di chuyên gần đến bức tường, cô rời khỏi cánh tay trái của anh và bám vào bậu cửa sổ. “Tôi đi đây” cô thì thầm, và đu mình chui qua cửa sổ.
Cô chui đầu ra trước, đấy là cách nhanh nhất nhưng không phải là cách dễ nhất, bởi vì cô không biết làm thế nào để ngăn mình không bị rơi xuống ở phía bên kia. Anh nhìn lên bắt gặp cặp chân trần trắng xanh và những đường cong không che đậy của cặp mông cô, sau đó, cô biến mất khỏi tầm nhìn và “thịch” một tiếng khi cô chạm đất.
Zane nhanh chóng đu mình lên một lần nữa. “Cô ổn chứ?” anh thì thầm giọng khàn khàn.
Im lặng một thoáng, rồi một giọng trả lời run run khẽ khàng vang lên. “Tôi nghĩ là vậy”
“Giữ lấy súng này”.Anh chuyền khẩu súng trường qua cho cô, sau đó rơi nhẹ trở lại sàn, tháo các mối chằng giữ các thiết bị trên người anh. Những thứ đó cũng được tuồn qua cửa sổ. Rồi anh theo cô, chân trước, uốn vai mình thành một góc để vừa vặn cúi mình chui qua cái cửa sổ hẹp. Cô đã ngoan ngoãn di chuyển dọc theo bờ mặt bên này của tòa nhà và đang ngồi tựa lưng vào tường với tấm vải quấn chặt quanh người và khẩu súng trường của anh bồng trong tay.
Bình minh đang đến rất nhanh, bóng tối chỉ còn sót lại những vệt nhập nhoạng. “Nhanh lên”, anh nói trong khi nhún mình khoác cái mạng thiết bị vào người và lấy súng từ tay cô. Anh đẩy nó trượt về đúng vị trí, rồi rút súng ngắn ra. Cái báng súng nằng nặng rất quen thuộc và chắc chắn trong lòng bàn tay anh. Giữ vũ khí trong tay phải, bàn tay cô siết chặt tay trái, anh kéo cô vào một cái ngõ gần nhất.
Benghazi là một thành phố hiện đại, rõ ràng bị Tây hóa, và là một thương cảng chính của Lybia. Họ đang ở gần bến tàu, hương vị của biển hiển hiện rõ ràng trên cánh mũi anh. Giống như những vùng cửa biển rộng lớn, đây là một trong những vùng đất ồn ào phức tạp hơn trong thành phố. Từ những gì anh đã được nghe kể, chẳng có một cơ quan chức năng nào ló mặt ra để điều tra về những tiếng súng, thậm chí cả khi nó được báo cáo. Chính phủ Lybia không thân thiện - không có một quan hệ ngoại giao nào giữa Lybia và Hoa kì - nhưng điều đó không có nghĩa là chính phủ phải làm lơ với việc bắt cóc con gái của một viên chức ngoại giao. Tất nhiên đó chỉ là giả thiết giải thích rằng tại sao các kênh ngoại giao không được cân nhắc đến. Sự lựa chọn tốt nhất dường như là tự động xâm nhập vào và cứu Cô Lovejoy nhanh nhất có thể.
Có hàng đống những tòa nhà hoang tàn đổ nát ở khu bến tàu này. Những thành viên còn lại của đội anh đã rút vào một cái như thế, kéo Zane và Cô Lovejoy ra khỏi sự truy đuổi, trong khi lát nữa chính họ chui vào một căn khác. Họ sẽ gặp lại nhau vào lúc 01.00 vào sáng hôm sau.
Spooky đã chọn địa điểm, vì vậy Zane tin là họ cũng tương đối an toàn. Giờ đây anh và Cô Lovejoy đang đi đến đó vượt qua những ngõ ngách của khu ổ chuột. Có một lúc cô đã rên lên và anh biết cô đã dẫm phải một vật gì đó chướng lên, nhưng sau đó thì cô lại im lặng bước đều đều.
Họ chỉ mất một vài phút để đến được vùng an toàn đã được chỉ định từ trước. Toàn nhà này trông như là sắp đổ sụp, nhưng Spooky đã điều tra và báo lại là bên trong của nó vẫn nguyên lành. Một bức tường bên ngoài đã đổ nát gần như thành một đống gạch vụn, Zane nhảy lên, đứng dạng chân, rồi nắm lấy eo cô Lovejoy, thoải mái nhấc cô vượt qua đống bừa bãi đó, vặn thân trên của anh để đặt cô vào phía bên trong.Sau đó anh nhảy xuống cùng cô, dẫn cô luồn dưới những thanh xà ngang đã gẫy gập, và vòng xung quanh đống mạng nhện vì anh muốn giữ chúng nguyên như trước khi họ đến. Việc anh nhìn thấy những cái mạng nhện có nghĩa là họ phải chui xuống nấp ở phía dưới, và phải thật nhanh.
Cánh cửa của căn phòng bên trong treo hờ hững trên một cái bản lề, và gỗ ở phía trên của nó thì đã bị mục hết, anh đẩy cô vào trong vòng bảo vệ của những bức tường. “Ở đây trong khi tôi chăm sóc những dấu vết mà chúng ta để lại” Anh nói khẽ, sau đó cúi người di chuyển về phía cái phần còn lại của bức tường bên ngoài nơi mà họ đã đi qua. Anh đi lùi từ đó, phủ bụi đất để che đi những dấu vết mà để lại. Có những vết đen, ướt trên những mảng vỡ còn lại của nền nhà bằng đá. Anh cau mày, biết những vết đen đen kia có nghĩa là gì. Mẹ kiếp, tại sao cô không nói gì cả? Có phải cô đã để lại một vệt dài những máu là máu thẳng tới chỗ họ trốn không?
Một cách cẩn thận che đi những dấu vết. Đó không hoàn toàn là lỗi tại cô, đáng ra anh nên chú ý nhiều hơn đến bàn chân trần của cô. Sự thật là tâm trí anh đã đặt nhiều hơn vào cái mông trần và những chi tiết khác anh đã nhìn thấy trên cơ thể cô. Anh đã chú ý quá nhiều đến sự hấp dẫn của cô, bằng chứng chính là cái nặng nề nơi thắt lưng anh. Anh lờ những khao khát của mình đi vì biết đó sẽ là điều cuối cùng cô cần, sau tất cả những gì cô đã trải qua, nhưng nó vẫn không chịu biến mất.
Khi con đường dẫn anh trở lại căn phòng, anh im lặng luồn qua cửa và chỉnh lại cái khung, giằng nó lại để nó không sụp xuống một lần nữa. Chỉ sau đó,anh mới quay lại đối mặt với cô. “Tại sao cô không nói với tôi cô bị cứa ở chân? Khi nào vậy?” Giọng anh thấp và bình tĩnh.
Cô vẫn đang đứng nơi anh bỏ cô lại, khuôn mặt không thần sắc trong thứ ánh sáng lờ nhờ từ những thanh chớp cửa sổ mở chiếu xuống, mắt cô mở to, yếu đuối và hoảng sợ, trông cô như một con cú nhếch nhác và trơ trọi. Một cái cau mày khó hiểu nhăn lại trên đôi lông mày khi cô nhìn xuống bàn chân mình. “Ô”, cô sửng sốt khám phá ra, khi cô tìm thấy những vệt đen xỉn trên chân trái. “Tôi không nhận ra nó bị cứa. Nó chắc là xảy ra khi tôi bước ở...một đâu đó... trong cái ngõ. Tôi biết là nó đau, nhưng tôi nghĩ đó chỉ là một mảnh đá sắc cạnh bên dưới lớp... rác.”
Ít nhất thì nó đã không xảy ra quá sớm. Vị trí hiện tại của họ vẫn được an toàn. Anh mở khóa chiếc điện đàm, nhấn một cái để báo với đội là anh đã ở vùng an toàn và nhận lại hai tiếng lách tách nghĩa là đồng đội của anh cũng đã yên vị ở chỗ của họ. Họ sẽ cùng nhau kiểm tra để thiết lập những chặng nghỉ, nhưng phần lớn là họ sử dụng ngày hôm đó để nghỉ ngơi. Nhẹ nhõm, Zane chuyển tâm trí anh sang những vấn đề khác.
“Ngồi xuống và giơ chân ra cho tôi xem.” Anh ra lệnh. Anh cần phải giữ cho cô không đi tập tễnh, mặc dù qua quá nhiều điều gì mà anh đã chứng kiến, cô sẽ không để hở ra một lời than vãn, chỉ đơn giản cố khập khiễng đi nhanh nhất có thể.
Chẳng có gì ngoài những mảng đá vỡ của sàn nhà, vì vậy cô ngồi lên đó, cẩn thận giữ tấm vải bọc lấy eo. Chân cô cáu bẩn, bết lại những thứ rác rưởi giống như trên đôi giày của anh. Máu rỉ ra từ một vết cắt dưới lòng bàn chân trái của cô.
Zane lột mũ cái mũ trùm đầu đen kịt và cái bộ ống nghe điện đàm ra, cởi bỏ cái mạng thiết bị quanh người và tháo găng tay, sau đó anh mở những dụng cụ thiết yếu ra, bao gồm trong đó cả một bộ sơ cứu cơ bản rất nhỏ. Anh ngồi khoanh chân xuống phía trước mặt cô, đẩy chân cô tựa lên bắp đùi anh. Sau khi xé một gói băng gạc đã tẩm sát trùng, anh cẩn thận làm sạch vết thương và xung quanh nó, vờ như không chú ý đến sự miễn cưỡng rụt lại vì đau của cô khi cô cố kiềm lại nó nhanh chóng.
Vết cắt sâu nên có thể phải cần khâu một vài mũi. Anh lấy ra một cái gạc tẩm thuốc sát trùng khác và ấn nó lên trên vết thương cho đến khi máu ngừng chảy. “Lần cuối cùng cô tiêm vắc xin phòng uốn ván là khi nào?” anh hỏi.
Barrie cho rằng cô chưa bao giờ nghe thấy bất cứ cái gì bình tĩnh như giọng nói của anh. Bây giờ cô có thể nhìn rõ anh, có thể cô không thấy mặt anh lúc trước lại là một điều tốt, vì những sợi thần kinh của cô lúc đó có thể không chịu nổi thứ áp lực này. Cô khẽ hắng lại giọng và cố nói, “ Tôi không nhớ. Nhiều năm rồi,” nhưng tâm trí cô không để tâm vào những gì cô đang nói.
Mái tóc đen dày của anh bết lại vì mồ hôi, gương mặt ngang dọc những vệt vẽ xanh đen. Cái áo phông đen anh mặc cáu bẩn bởi mồ hôi và bụi bẩn trộn lẫn, hình dáng cũng không khá hơn cái áo cô đang mặc là mấy. Cái thứ vải đó căng trên đôi vai của anh trông như một cái mặt phẳng rộng rãi, bám dính lấy bộ ngực nở nang, cái bụng phẳng lì và căng ra trên những bắp thịt đầy sức mạnh của anh. Cánh tay với những cơ bắp đầy đặn, rắn rỏi của anh buông xuống, eo anh gần như dầy gấp đôi eo cô, những ngón tay dài khuôn đẹp, có vết chai và cứng hơn bất kì một bàn tay một người nào - và cũng dịu nhẹ vô cùng khi lau sạch vết thương trên chân cô.
Đầu anh nghiêng nghiêng một bên khi anh làm việc. Cô chiêm ngưỡng hàng mi đen rợp xuống, những đường cong rõ ràng của hàng lông mày, cái sống mũi cao mảnh hất lên kiêu hãnh, cái xương gò má khắc vào như tạc. Cô nhìn miệng anh, quá dứt khoát và nghiêm nghị, như thể anh rất hiếm khi cười. Râu mọc lởm chởm làm tối cả cái cằm bên dưới lớp ngụy trang của anh. Khi cái liếc của anh bắt gặp cô một thoáng, điềm tĩnh và dò xét, có vẻ anh đang đánh giá phản ứng của cô với cái đau vì thuốc xát trùng, và, cô bị choáng váng, bởi đôi mắt xanh xám đẹp một cách rõ ràng và tê tái của anh. Anh đã giết gã canh gác cô lặng lẽ và gọn gàng, rồi bước qua cái xác như thể nó không tồn tại. Một con dao nguy hại, lưỡi đen mười inches cài trong cái vỏ đeo bên bắp đùi anh, và anh xoay sở với cả súng trường và súng ngắn một cách dễ dàng mà có thể nói là quen thuộc với chúng hơn cả mức bình thường. Anh là một thứ gì đó hoang dại, nguy hiểm và chết người nhất, đàn ông hay quái vật, cái cô chưa từng biết đến - và cô cảm thấy vô cùng an toàn khi bên cạnh anh.
Anh đã cởi áo đưa cho cô, đối xử tế nhị và dịu dàng với cô làm giảm cơn sốc và kìm nỗi sợ hãi của cô lại. Anh đã nhìn thấy cô trần truồng, cô đã có thể lờ nó đi khi họ vẫn mắc lại cùng tòa nhà với những kẻ bắt cóc kia, nhưng giờ đây họ ở một nơi tương đối an toàn, và một mình, cô nhận thức rõ một cách cháy bỏng cả chất đàn ông dữ dội của anh và tình trạng trần truồng của cô bên dưới lớp áo anh. Làn da cô nhạy cảm một cách không cần thiết, như thể nó quá nóng và chật chội, lớp vải cọ lên núm vú cô hầu như sắc buốt một cách đau đớn.
Chân cô trông nhỏ và mềm yếu trong tay bàn tay to lớn của anh. Anh cau mày tập trung khi bôi thuốc mỡ sát trùng lên vết cắt, sau đó định hình nó với một cái butterfly bandage để gắn miệng vết thương (a butterfly bandage: là một dạng băng keo che kín vết thương, dịch “băng” ko thì không “hấp dẫn”, mí ko đúng lắm nên để nguyên -H.Chubby) Anh làm việc đó với sự nhanh nhẹn và khéo tay rõ ràng, và rồi thoáng sau đã băng bó xong. Anh nhẹ nhàng đặt chân cô xuống “Đó. Cô có lẽ có thể đi bình thường, nhưng ngay khi lên chúng tôi đưa cô lên tàu, hãy gọi một bác sĩ để khâu một vài mũi và tiêm cho cô một liều vắc xin phòng uốn ván.”
“Vâng, thưa ngài” cô nói nhỏ
Anh nhìn lên với một nụ cười nhanh và nhẹ. “Tôi thuộc hải quân. Đó là “ sẵn sàng, sẵn sàng, thưa chỉ huy”
(Lovejoy nói “yes, sir” phát âm giống với câu cửa miệng của hải quân “aye, aye, sir” mà Zane trích dẫn ở sau - H.Chubby)
Nụ cười đó gần như đã cướp mất hơi thở cô. Nếu như anh cười thực sự, cô nghĩ, thì có lẽ trái tim cô sẽ không chịu nổi mất. Để giấu đi phản ứng của mình, cô giơ tay ra cho anh “ Barrie Lovejoy. Rất vui được quen anh”
Anh bao những ngón tay mình quanh bàn tay cô, bắt tay một cách trang trọng “Lieutenant-Commander Zane Mackenzie, lực lượng SEALs, Hải quân Hoa kì.”
Một SEAL. Trái tim cô nhảy tung trên ngực. Điều đó đã giải thích tất cả. Đội SEAL được người ta biết đến như là những người đàn ông nguy hiểm nhất còn tồn tại, những người quá thiện chiến trong nghệ thuật chiến tranh đến mức họ ở một đẳng cấp riêng của mình. Anh không chỉ trông giống như có thể giết người,anh chính là kẻ giết người.
“Cảm ơn” Cô thì thầm
“Vinh hạnh của tôi, thưa quí bà”
Mặt cô đỏ lựng lên khi cô nhìn xuống phần vải bao phủ trong lòng. “Làm ơn hãy gọi tôi là Barrie. Sau những chuyện đó, áo của anh là thứ duy nhất tôi...” Giọng cô nhỏ dần, cô cắn môi “ý tôi là, những nghi thức trong trường hợp này là...”
“Tôi hiểu,” anh nói nhẹ nhàng, cắt ngang lời giải thích vấp váp của cô “tôi không muốn cô quá bối rối, vì thế những chuyện đó chỉ giữ chúng ta biết với nhau thôi, nếu cô muốn. Nhưng tôi khuyên cô nên kể cho của bác sĩ quân y trên tàu, hoặc bác sĩ riêng của cô nghe, vì lợi ích của chính sức khỏe cô”
Barrie chớp mắt nhìn anh một cách khó hiểu, tự hỏi anh nhìn thấy cô trần truồng thì liên quan quái gì đến sức khỏe của cô. Sau đó, sự việc hé mở, nếu cô không quá mệt thì cô có thể nhận ra ngay anh đang vẽ ra những nhầm lẫn gì cho chuyện này.
“Chúng không cưỡng hiếp tôi” cô khẽ khàng. Mặt cô đỏ nhừ thậm chí còn nóng hơn nữa “Chúng...chúng chạm vào tôi, làm tôi đau và làm một vài...những thứ khác, nhưng chúng không thực sự cưỡng hiếp tôi. Chúng để dành cho hôm nay. Hình như có một tên nào đó quan trọng trong tổ chức của chúng sẽ đến, và tôi nghĩ rằng chúng đang có kê hoạch chuẩn bị một loại t..tiệc.”
Biểu hiện của Zane vẫn bình tĩnh và kín bưng, cô biết anh không tin cô. Tại sao anh lại phải tin chứ? Anh đã tìm thấy cô kiệt sức và trần truồng, và cô đã bị rơi vào tay bọn bắt cóc suốt một ngày. Tinh thần hiệp sỹ làm gì có trong từ điển của chúng, chúng chỉ kìm chế không hãm hiếp bởi những mệnh lệnh của tên cầm đâu thôi, vì hắn muốn tự mình ở đó thưởng thức cô trước sau đó sẽ chuyền cô lần lượt cho những người khác.
Anh không nói gì, và Barrie bắt bản thân bận rộn với những miếng gạc xát trùng đã sử dụng rồi, nhưng những cái đó không đủ ẩm để làm sạch những thứ nhớp nhúa đáng ghét còn lại trên bàn chân cô. Cô thèm được đi tắm, nhưng điều đó rõ ràng không thể, đến nỗi mà cô cũng chẳng buồn nói mong ước của mình lên thành lời nữa.
Trong khi cô tự bận rộn với việc làm sạch, anh khám phá căn phòng nhỏ, chẳng lâu lắm, vì chẳng có gì trong đó cả. Anh đóng tấm chớp trên cái cửa đã bị vỡ lại, những thanh gỗ ngang đã bị mục phía trên, cho phép một chút ánh sáng lọt vào nhưng ngăn được những người qua đường có thể nhìn vào bên trong
Căn phòng một lần nữa tối hẳn lại nó như một cái hang kín đáo riêng tư. Barrie dấu một cái ngáp, chiến đấu với sự mệt lử đang kéo sụp lấy cô như đeo tạ. Giấc ngủ duy nhất mà cô có là một lát chợp mắt trong khi Zane tìm đường thoát ra khỏi tòa nhà đó, và cô đã quá kiệt sức đến mức lấn át cả cái đói.
Anh chú ý thấy, tất nhiên, anh không bỏ lỡ cái gì bao giờ cả.”Sao cô lại không đi ngủ nhỉ?” anh gợi ý “ Trong một vài giờ, khi có nhiều người hơn ở trên đường thì tôi sẽ không quá bị chú ý, tôi sẽ ra ngoài nẫng một cái gì đó cho chúng ta ăn, và tha về một vài thứ quần áo cho cô”
Barrie nhìn những sọc sơn trên mặt anh “Với cái kiểu hóa trang này, tôi không tin anh có thể đi mà không gây được sự chú ý dù ở trong cái đám đông nào cũng thế”
Một nụ cười nhẹ lại thoáng qua trên môi anh, rồi biến mất “Tôi sẽ xóa nó trước”
Nụ cười hầu như đã làm cô tỉnh táo lại. Hầu như thôi. Cô cảm thấy các bắt thịt lỏng dần, có vẻ như cả cơ thể cô cần được nghe sự cho phép nghỉ ngơi từ anh. Mí mắt cô nặng trĩu đến mức không thể giữ nó mở thêm được nữa, nó như là một tấm màn đen từ từ kéo xuống. Với phần nhận thức cuối cùng còn sót lại, cô thấy cánh tay anh vòng quanh cô, dịu dàng đỡ cô đặt xuống sàn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...