Họ thậm chí là không có đến nửa tiếng như Zane mong.
Chuông điện thoại reo, anh nhấc máy. “Đã hiểu,” anh đáp, và gác ống nghe vào giá đỡ. Anh đứng lên, xải bước qua phía Barrie. “Bọn chúng đang tới,” anh nói và nhấc cô khỏi ghế với cánh tay cứng rắn. “Và em sẽ đến một tầng khác.”
Anh đang đẩy cô ra khỏi những gì nguy hiểm. Cô cưỡng lại áp lực nơi tay anh, chôn chân tại chỗ. Zane ngừng lại, quay mặt lại rồi đặt tay lên bụng cô. “Em phải đi,” anh nói không một chút xúc động mỏng manh nào, Anh đang trong tình trạng chiến đấu, khuôn mặt anh trầm tĩnh, đôi mắt thì lạnh lẽo, xa xăm.
Anh nói phải. Vì đứa bé, cô phải đi. Cô đặt tay mình lên anh. “Được rồi. Nhưng anh còn khẩu súng nào khác cho em không. Chỉ đề phòng thôi.”
Anh ngần ngừ một lúc rồi xải bước vào phòng ngủ chỗ để túi hành trang. Vũ khí anh lấy ra cho cô là một khẩu súng lục ổ quay 5 viên. “Em có biết sử dụng nó không cưng?”
Cô cầm báng súng, cảm nhận sự trơn láng của miếng gỗ. “Em đã từng bắn mục tiêu di động, nhưng chưa bao giờ em dùng súng ngắn cả. Em sẽ cố.”
“Không có ổ đạn trống và không an toàn,” anh nói khi hộ tống cô ra cửa. “Em có thể kéo chốt an toàn ra sau trước khi nổ súng hoặc em chỉ cần nhấn mạnh cò là được. Không có gì cả chỉ là lên đạn và khai khỏa thôi. Đây là khẩu 38 li, vì vậy nó có khả năng sát thương.” Anh vừa đi nhanh về phía cầu thang vừa nói. Anh mở cửa nơi có cầu thang bộ và đẩy cô lên bậc thang, bước chân họ vang lên trong những rãnh bê tông (concrete silo??) “Anh sẽ đưa em đến một phòng trống ở tầng thứ 23 và anh muốn em ở lại đó cho đến khi nào Chance hoặc anh đến với em. Nếu có bất kì ai mở cửa, cứ bắn họ.”
“Em không biết trông Chance như thế nào cả.” Cô thốt lên
“Tóc đen, mắt màu nâu lục nhạt. Cao. Rất đẹp trai đến nỗi khiến em nói ú ớ khi em thấy cậu ấy. Dù sao đó là những điều cậu ấy nói về phản ứng của phụ nữ khi họ thấy cậu ấy.”
Họ lên đến tầng 23. Barrie hơi thở dốc, Zane thì không hề đổi nhịp thở tý nào. Khi họ bước trên thảm của hành ang, cô hỏi anh, “Làm sao anh biết phòng nào còn trống?”
Anh lấy những cái thẻ điện tử từ túi áo ra. “Bởi vì một trong những thuộc hạ của Chance đặt phòng trước vào tối qua và tuồn khóa cho anh khi chúng ta ăn tối. Chỉ phòng hờ thôi.”
Anh luôn luôn có một kế hoạch dự phòng - chỉ để phòng hờ. Cô đáng ra phải đoán được chứ.
Anh mở cửa phòng 2334 và đưa cô vào còn anh thì không. “Khóa và choàng dây xích vào cánh cửa và ở yên đó nha cưng,” anh nói rồi quay bước nhanh chóng về phía cầu thang. Cô đứng ở lối đi và nhìn theo anh. Anh ngưng lại và nhìn cô qua vai. “Anh đang chờ nghe tiếng khóa cửa đây,” anh nói dịu dàng.
Cô lùi lại, quay khóa và trượt dây xích vào chỗ. Rồi cô đứng giữa căn phòng sạch sẽ, im ắng và lặng yên đến từng góc.
Cô không chịu nổi. Zane chủ động nhảy vào nguy hiểm - vì cô - mà cô thì không thể tham gia cùng anh. Cô không thể có mặt ở đó với anh, không thể trông chừng phía sau cho anh. Bởi vì sự phát triển của đứa con trong bụng cô, cô bị đày vào cái hốc an toàn này trong kh người đàn ông cô yêu lại đối mặt với nòng súng vì cô.
Cô ngồi bẹp dưới sàn và lắc lư người tới lui, tay cô đặt lên bụng, khóc yếu đuối trong khi nước mắt thi nhau rơi. Mối sợ hãi cho an toàn của Zane tồi tệ hơn bất cứ thứ gì cô cảm thấy trước đây, tệ hơn cả lần cô trong tay bọn bắt cóc và tệ hơn cả lúc Zane bị bắn. Ít nhất thì cô đã có mặt khi ấy. Cô đã có thể giúp đỡ, đã có thể chạm vào anh.
Còn bây giờ cô thẳng làm được gì hết.
Một âm thanh xé tai vọng đến như tiếng sấm khiến cô nhảy dựng. Ngoại trừ việc trời không mưa, bầu trời sa mạc vẫn sáng chói và không chút mây. Cô gục đầu vào đầu gối, siết mạnh hơn. Thêm những tiếng súng nổ nữa. Một số nhỏ ngắn gọn hơn. Một tiếng ho khác thường. Một tiếng gầm trầm khác, vài tràng liên thanh.
Rồi không một tiếng động.
Cô kéo mình bò vào góc xa phòng, đằng sau giường ngủ. Cô ngồi dựa lưng vào tường, tay chống lên đầu gối, súng chĩa thẳng về phía cánh cửa. Cô không hiểu có bao nhiêu người ngoài Zane và Chance biết cô ở đây nhưng cô sẽ không liều lĩnh với nó. Cô không biết bất cứ điều gì về nó cả hay ai là kẻ thù của cô, ngoại trừ Mack Prewett, đại khái là vậy.
Thời gian trôi qua thật chậm. Cô không có đồng hồ đeo tay còn đồng hồ của radio thì lại quay ngược hướng cô. Cô không đứng dậy để coi giờ. Cô chỉ đơn giản là ngồi đây với khẩu súng trên tay, chờ đợi và chết dần chết mòn mỗi phút trôi qua mà Zane vẫn chưa thấy đâu.
Anh không đến. Cô cảm thấy cái lạnh lẽo của tuyệt vọng lớn dần trong tim mình, tràn lấp đầy lồng ngực cô, áp lực của nó đè nặng lên phổi cô. Nhịp tim cô chậm dần với mỗi nhịp đớn đau, nặng nề. Zane. Anh sẽ đến nếu anh có thể. Anh bị bắn nữa rồi. Bị thương. Cô không dám nghĩ đến từ chết, nhưng nó ở đó, trong tim cô, trong ngực cô và cô thì không biết làm sao cô sống nổi nếu không có anh.
Có tiếng gõ cửa nhẹ. “Barrie?” tiếng gọi mềm mỏng, giọng nói mệt mỏi đều đều. ”Là tôi, Art Sandefer đây. Mọi chuyện xong rồi. Mack đã bị bắt giữ. Em có thể ra ngoài được rồi.”
Chỉ có Zane và Chance biết cô ở đâu thôi. Zane đã dặn nếu có ai mở cửa phòng, cứ bắn họ. Nhưng cô biết Art Sandefer nhiều năm rồi, biết và hiểu cả về con người lẫn công việc của người đàn ông này. Nếu Mack Prewett dính bùn, thì Art có thể là người đứng đằng sau. Sự xuất hiện của hắn ở đây giải thích tất cả.
“Barrie?” Tay nắm cửa nhích khẽ.
Cô định đứng lên và để hắn vào nhưng rồi cô lại ngồi xuống sàn. Không. Hắn không phải Zane cũng không phải Chance. Nếu cô mất Zane thì điều nhỏ nhất cô làm là theo lời chỉ dẫn cuối cùng của anh trong di chúc. Mục tiêu của anh là bảo vệ cô an toàn còn cô thì tin tưởng anh hơn bất cứ ai cô tin trong cuộc đời này hơn cả cha cô nữa. (con cái thế đấy). Cô dứt khoát là tin tưởng vào anh hơn Art Sandefer.
Cô không chuẩn bị cho tiếng động khẽ khác lạ. Khóa cửa bị nổ tung, và rồi Art Sandefer đẩy cửa bước vào trong. Trên tay hắn là khẩu súng với nòng giảm thanh. Mắt họ chạm nhau xuyên qua căn phòng,với sự dò xét mệt mỏi, cay độc và sắc sảo của hắn. Và cô hiểu.
Barrie kéo cò.
Zane có mặt chỉ vài giây sau đó. Art ngã sụp người vào cánh cửa mở, tay hắn ấn vào cái lỗ trên ngực, đôi mắt đờ đẫn vì sốc. Zane đá văng khẩu súng ra khỏi tầm với của Art nhưng đó là toàn bộ sự chú ý mà anh dành cho gã đàn ông bị thương. Anh bước qua gã như thể gã không có ở đó và gấp gáp băng qua góc Barrie đang ngồi một đống, mặt cô mệt mỏi xám xịt. Ánh mắt cô xa vắng một cách kì cục, không chú ý vào điểm nào hết. Sự hoảng hốt ùa lấy anh nhưng nhanh chóng anh thấy cô không có vết máu nào cả. Cô trông có vẻ không bị tổn thương.
Anh ngồi thụp bên cô, nhẹ nhàng gạt đám tóc ra khỏi mặt cô. “Cục cưng ơi?” Anh nói với giọng dịu dàng. “Mọi chuyện giờ đã qua rồi. Cưng ổn không?”
Cô vẫn không trả lời. Anh ngồi bẹp xuống sàn kế bên cô và ôm cô vào lòng, ôm sát và giữ chặt lấy cô dựa vào cơ thể ấm áp của mình. Anh vẫn tiếp tục thì thầm những lời trấn an, những lời trấn an đầy dịu dàng. Anh có thể cảm thấy cả nhịp đập của tim cô, mạnh và gấp gáp. Anh siết chặt cô hơn, mặt anh vùi vào mái tóc dày của cô.
“Cô ấy ổn không?” Chance hỏi, cũng bước ngang qua Art Sandefer như anh, rồi đến bên Zane và cô chị dâu mới toanh. Có những người khác cũng đang bước vào phòng, chăm sóc gã đàn ông bị thương. Mack Prewett là một trong số những người ấy. Mắt anh ta gay gắt và rắn đanh lại khi anh ta nhìn gã cựu thượng cấp của mình.
“Cô ấy sẽ khỏe thôi.” Zane lầm bầm, ngước đầu lên. “Chính cổ bắn Sandefer.”
Ánh mắt hai anh em gặp nhau trong sự thông hiểu thoáng qua. Tên thứ nhất là tên vô lại. Với may mắn và chăm sóc tốt, Sandefer sẽ sống, ngoài ra Barrie luôn là một trong những người biết mình đang làm gì khi cô bóp cò.
“Làm sao mà hắn biết căn phòng này vậy?” Zane hỏi, giữ giọng mình bình thản.
Chance ngồi xuống giường, ngả ra sau, cẳng tay đặt lên đầu gối. Vẻ mặt anh thật dễ chịu, dù mắt anh lạnh nhạt và trầm ngâm. “Mình hẳn là có sự rò rỉ thông tin trong nhóm mình,” anh thành thật nói. “Và mình biết đó là ai vì chỉ có duy nhất một người biết số phòng này thôi. Mình sẽ lo chuyện này.”
“Tốt nhất là như vậy.”
Barrie cử động trong tay Zane, bàn tay cô vòng quanh cổ anh. “Zane,”
cô cất tiếng, giọng cô yếu ớt, tắc nghẹn và run rẩy
Bởi vì anh cũng cảm thấy như cô vậy, anh nghe thấy nỗi sợ hãi trong giọng cô, sự tuyệt vọng. “Anh không sao,” anh thì thầm đầy dịu dàng, hôn nhẹ lên trán cô. “Anh không sao mà cưng.”
Cô rung lên thổn thức nhưng rồi mau chóng tự chủ được. Cô đã là một người lính. Xúc động căng trong lồng ngực anh, cái áp lực to lớn ấy đe dọa khiến cho anh ngưng thở, tim ngừng đập. Anh nhắm mắt lại để ngăn nước mắt trào ra. “Ôi, Chúa ơi,” anh nói một cách yếu ớt. “Anh nghĩ anh đã đến trễ. Anh thấy Sandefer bước vào trước khi anh có thể đánh vòng qua hắn. Và rồi anh nghe tiếng súng nổ.”
Tay cô siết loạn quanh cổ anh nhưng cô không nói một lời.
Zane đặt tay lên bụng cô, gắng hớp vội chút không khí. Anh đang run sợ. Anh nghĩ thầm với chút ngạc nhiên xa lạ. Chỉ có Barrie mới băm vằm thần kinh anh ra thế này. “Anh muốn đứa bé,” giọng anh vẫn còn run. “Nhưng rồi anh thậm chí đã không nghĩ đến nó. Tất cả anh có thể nghĩ là nếu anh mất em-” Anh nghẹn lời, không thể tiếp tục nói tiếp.
“Đứa bé?” Chance dò hỏi một cách lịch sự.
Barrie gật đầu, đầu cô di động trên ngực Zane. Mặt cô vẫn dụi vào anh và không nhìn lên.
“Barrie, đây là Chance,” Zane giới thiệu, giọng vẫn còn dữ dội, thất thường.
Mò mẫm, Barrie đưa tay ra. Thích thú, Chance lắc nhẹ rồi đặt tay cô trở lại cổ Zane. Anh vẫn chưa thấy mặt mũi cô. “Rất vui được gặp. Và tôi cũng mừng về đứa bé. Chuyện đó sẽ đánh lạc hướng chú ý của mẹ một thời gian đây.”
Căn phòng giờ đầy những người là người: bảo an khách sạn, cảnh sát Las Vegas, bác sĩ, không kể đến Mack Prewett và FBI, những người lặng lẽ kiểm soát mọi thứ. Người của Chance được kéo về, hòa vào nơi họ thuộc về, nơi họ hoạt động tốt nhất. Chance nhấc phone, thực hiện một cuộc gọi ngắn, rồi nói với Zane, “Đã xử lý xong.”
Mack Prewtt đến ngồi trên giường cạnh Chance. Mặt anh lộ vẻ lo lắng khi anh nhìn Barrie được ôm chặt vòng tay Zane. “Cô ấy có ổn không vậy?”
“Tôi ổn mà.” Barrie tự trả lời.
“Art hay trống đối lại nhưng có lẽ hắn tạo vẻ như vậy. Thật đỡ cho chúng ta biết bao nhiêu nếu hắn đừng phạm tội.” Giọng Mack ngang ngang, không cảm xúc.
Barrie rùng mình.
“Cô vô tình bị dính vào, Barrie,” Mack nói. “Tôi bắt đầu nghĩ là hắn chơi hai mang, bởi vậy tôi đề nghị cha cô giúp một tay để nhử hắn. Các thông tin phải chính xác và đại sứ thì biết nhiều người hơn, thâm nhập được nhiều thông tin nội bộ hơn, và điều đó đáng tin cậy. Art mắc mưu như con cá đói mồi. Nhưng rồi hắn đòi thứ gì đó thật sự phản động, đại sứ đã trì hoãn lại và điều tiếp theo mà chúng ta đã biết rồi đấy, cô bị bắt cóc. Cha cô gần như được gỡ ra.
“Và rồi đám con hoang ở Benghazi biết tụi tôi đang đến cứu viện,” Zane nói, mắt anh lạnh băng.
“Đúng vậy. Tôi xoay sở để đảo lộn thời gian một chút khi tôi cung cấp thông tin cho Art, nhưng đó là tất cả những gì tôi có thể làm để giúp một tay. Bọn chúng không nghĩ là bọn các anh đến đây sớm vậy.”
“Tôi không tin được đó là hắn. Art Sandefer, trong tất cả mọi người,” Barrie nói và nhấc đầu lên nhìn vào Mack. “Cho đến khi tôi nhìn vào mắt hắn. Tôi đã nghĩ anh mới là kẻ nhúng bùn.”
Mack cười gập người. “Tôi đã thật chấn động khi cô phát hiện ra mọi thứ đang xảy ra.”
“Cha đã để lộ ra sơ hở. Ông rất sợ hãi mỗi khi tôi rời nhà.”
“Art muốn cô,” Mack giải thích. “Hắn chơi điềm tĩnh một chốc không thì tụi tui đã giải quyết vụ này vài tuần trước rồi. Nhưng không chỉ là thông tin không thôi. Art muốn cô.”
Barrie choáng váng vì những gì Mack nói. Cô nhìn Zane và thấy hàm anh bạnh ra. Vậy ra đó là tại sao cô không bị cưỡng hiếp ở Benghazi; Art dành cô cho riêng hắn. Hắn có thể sẽ không bao giờ thả cô ra, tất nhiên rồi, nếu cô đã thấy mặt hắn. Có thể là hắn sẽ thuốc cô nhưng đơn giản hơn nhiều là hắn cưỡng hiếp cô, giữ cô cho riêng mình trong chốc lát rồi giết cô. Cô rùng mình, cô quay mặt vào cổ Zane lần nữa. Cô vẫn gặp khó khăn khi tin rằng hắn an toàn và vô hại; thật khó khăn khi kéo mình ra khỏi hố đen tuyệt vọng, mặc dù phần tệ nhất đã không xảy ra. Cô cảm thấy tê liệt, muốn bệnh.
Nhưng rồi một ý nghĩ xuất hiện trong đầu cô, cái mà cô đáng ra sẽ đề cập đến sớm hơn nếu mối quan tâm dành cho Zane không quét sạch mọi thứ ra khỏi đầu cô. Cô nhìn Mack lần nữa. “Vậy thì cha tôi trong sạch, đúng không?”
“Tuyệt đối là vậy. Ông làm việc với tôi ngay từ đầu.” Anh ta gặp ánh mắt cô và nhún vai. “Cha cô có thể là một cục nhọt ở mông nhưng lòng trung thành của ông chưa bao giờ bị dặt dấu hỏi cả.”
“Khi tôi gọi cho ông sáng nay...”
Mack nhăn mặt. “Ông an tâm khi biết cô yêu ông đủ để cô gọi tới mặc dù là các bằng chứng đều chống lại ông. Tuy vậy, việc cô rời khỏi khách sạn đã khuấy động một tổ ong. Tôi đã nghĩ chúng tôi kiểm soát mọi thứ.”
“Làm thế nào?”
“Tôi.” Chance xen ngang và lần đầu tiên Barrie nhìn ông em chồng. Cô không nói năng lung tung, không ú ớ nhưng cô công nhận là anh ta có vẻ đẹp trai đến giật mình. Nhìn khách quan thì anh là người đẹp trai nhất cô từng gặp. Tuy nhiên cô thích khuôn mặt khóc cạnh ảm đạm với cặp mắt của người xưa của Zane hơn nhiều.
“Tôi dùng tên Zane đăng kí tại một khách sạn khác,” Chance giải thích. “Tên cô không nằm trên danh sách nhưng Art biết cô đi chung với Zane vì hắn kiểm tra bằng lái của cái xe mướn và lần theo dấu vết thuê mướn đến thẻ tín dụng của Zane. Tụi này không muốn mọi chuyện quá dễ dàng đối với hắn, tụi này muốn hắn phải động não để tìm ra chúng ta vì vậy mà hắn không nghi ngờ gì hết. Dù vậy khi hắn phát hiện ra cô kết hôn với Zane, hắn không quá cẩn thận nữa.
Anh toét miệng cười. “Rồi cô ra ngoài sáng nay, mọi chuyện loạn cả lên. Điện thoại công cộng cô chọn lại đối diện ngay cái khách sạn mà tôi đăng kí, và người của Art phát hiện cô ngay lập tức.”
Bên kia phòng, các bác sĩ đã sẵn sàng đưa Art Sandefer đến bệnh viện. Zane nhìn gã đàn ông bị khiêng đi rồi nhìn qua Mack. “Nếu tôi biết về anh sớm hơn một chút thì gần như những chuyện này có thể tránh khỏi rồi.”
Mack không chùn bước trước cái nhìn lạnh buốt ấy. “Cho đến lúc đó, thưa ngài chỉ huy, tôi không ngờ là anh có những mối quan hệ -” anh ta liếc nhìn Chance “- hay là anh di chuyển quá nhanh như vậy. Tôi đã làm việc với Art hàng tháng trời, còn anh làm mọi chuyện xảy ra trong một ngày.”
Zane vừa đứng lên vừa nâng Barrie dậy trong vòng tay anh. “Mọi chuyện đã kết thúc,” anh nói dứt khoát. “Còn bây giờ nếu các quí ngài không phiền, tôi muốn chăm sóc vợ mình.”
Chăm sóc cô bao gồm đặt căn phòng thứ 3 vì căn phòng cũ đã tả tơi và anh không muốn cô trông thấy nó. Anh đặt cô lên giường, khóa cửa và cởi quần áo cả hai, rồi lên giường cùng cô, để thân hình trần trụi của họ càng gần gũi càng tốt. Họ cần trấn an lẫn nhau trong tình trạng trống trải như vầy, không có vật cản giữa họ. Anh căng cứng lên ngay lập tức nhưng bây giờ không phải lúc để làm tình.
Barrie vẫn không ngừng run rẩy và trong sự ngạc nhiên của cô, Zane cũng đang run rẩy như cô vậy. Họ níu lấy nhau, chạm vào mặt nhau, hút lấy hơi và cảm nhận lẫn nhau để xua tan nỗi sợ.
“Anh yêu em,” anh thì thầm, ôm cô chặt đến nỗi sườn cô hằn vết. “Chúa ơi, anh đã quá sợ! Anh không thể giữ được bình tĩnh với những vấn đề liên quan đến em. Vì lợi ích của tinh thần anh, anh hy vọng toàn bộ đời hai đứa mình buồn chán như cái máy rửa chén vậy.”
“Chúng sẽ như vậy,” cô hứa, hôn lên ngực anh. “Chúng ta sẽ cùng làm việc với chuyện đó.” Và nước mắt cô trào ra, bởi cô không ngờ mình được nhận nhiều và nhận nhanh đến thế này.
Và rồi, cuối cùng thì, cũng đến lúc cho những chuyện khác nữa. Thật nhẹ nhàng, anh xâm nhập vào trong cô, họ quấn lấy nhau, không cử động như thể họ không thể chịu nổi một cơn kích động nào nữa dù cho đó là khoái lạc. Chuyện đó, cũng sẽ đến thôi... khoái cảm của cô và của anh.
Phần Kết
“Sinh đôi,” Barrie tuyên bố, giọng cô đầy bối rối đến kinh ngạc khi cô và Zane trên đường về ngọn đồi nhà Mackenzie. “Con trai.”
“Anh đã nói với cưng rồi,” Zane đáp, liếc nhìn xuống cái bụng cô, bự tổ chảng so với thai kỳ vào tháng thứ 5. “Những thằng nhóc.”
Cô tặng anh cái nhìn trong trẻo vì sốc, “Anh đã không nói,” cô trả lời đầy cẩn trọng, “là tụi nó đến một đôi.”
“Trước đây trong gia đình chưa từng có sinh đôi.” Anh nói cũng thận trọng y như vậy. Thực tế, anh cũng cảm thấy choáng váng như Barrie vậy. “Đây là lần đầu tiên đấy.”
Cô nhìn không chớp mắt ra ngoài cửa xe, mắt cô chăm chăm vào hình ảnh nín thở của những ngọn đồi xanh lởm chởm kia. Giờ họ sống tại Wyoming; sau hai năm làm cảnh sát trưởng của Zane, anh tuyên bố ra ứng cử và họ chuyển đến sống gần đại gia đình hơn. Chance theo đuổi anh trong thời gian hai năm để thuyết phục anh tham gia cùng tổ chức của ảnh - dầu vậy Barrie vẫn chưa thể biết chắc chắn chính xác cái tổ chức đó là gì - Zane cuối cùng cũng bị mủi lòng. Anh sẽ không làm công việc điều tra bên ngoài vì anh không muốn mạo hiểm với cuộc sống mà anh có cùng với Barrie và Nick và giờ là hai thằng nhóc sinh đôi đang lớn dần lên trong bụng cô, nhưng anh lại có sở trường hiếm có là hoạch định những cái không ngờ và đó là tài năng anh đang dùng tới.
Toàn bộ gia đình, gồm cả cha cô nữa đang tập trung trên đồi để ăn mừng lễ Độc Lập. Zane, Barrie và Nick đến đây hai ngày trước để kéo dài thêm chuyến thăm viếng, nhưng hôm nay lại là ngày hẹn của Barrie với bác sĩ phụ sản và anh chở cô đến đó. Bỏ qua việc vòng bụng của Berrie ngày càng phồng to, họ đáng ra phải ngờ tới cái tin mới mẻ này chứ nhỉ, nhưng Zane đã đơn giản là phát hiện ra cô tiến xa hơn việc có thai. Việc thấy hai phôi thai trong máy siêu âm có chút sốc nhưng không nghi ngờ gì nữa. Hai cái đầu, 2 cái cuống, 4 tay và 4 chân - và 2 đứa nhỏ rõ ràng là con trai. Rất rất rõ ràng.
“Em không thể nghĩ ra hai cái tên được,” Barrie nói, giọng như muốn khóc.
Zane với sang vỗ nhẹ vào đầu gối cô. “Chúng ta còn đến 4 tháng nữa để nghĩ về những cái tên, cưng à..”
Cô khụt khịt. “Còn lâu,” cô nói, “em mới có thể mang bầu thêm 4 tháng nữa. Chúng ta phải có những cái tên trước đó kìa.” (wivy: ý là Barrie chắc chắn sẽ sinh sớm ấy.)
Chúng là những em bé bự, bự hơn nhiều so với Nick cùng thời điểm.
“Sau Nick, cần khuyến khích lắm em mới dám nghĩ đến một đứa khác,” cô tiếp tục “em chuẩn bị cho 1 đứa thôi. Một thôi. Zane, cái gì sẽ xảy ra nếu cả hai tên nhóc đều giống Nick hả?”
Zane tái nhợt. Nick là một nhóc con tinh ngịch. Nick góp phần làm toàn bộ gia đình bạc tóc trong một năm thôi. Với một con nhóc lùn xủn, hạn chế về từ vựng, con họ là nguyên nhân của sự huyên náo không tin được trong khoảng thời gian ngắn ngủi đáng nhớ.
Họ lên đến đỉnh đồi, Zane cho xe chầm chậm khi họ đến gần ngôi rộng lớn đủ loại xe khác nhau đậu trong sân - xe tải củaWolf, xe của Mary, chiếc Suburban của Mike và Shea, xe thuê của Josh và Loren, một của Đại sứ Lovejoy, một chiếc xe tải hấp dẫn của Maris, mô tô của Chance. Joe và Caroline cùng 5 thằng con lưu manh đến bằng trực thăng. Những thằng nhóc dường như ở khắp nơi, từ thằng nhóc nhỏ nhất 5 tuổi, con Josh, cho đến thằng con lớn nhất của Joe, hiện đang học cao đẳng, cũng ở đây cùng bạn gái.
Họ vừa mới thêm vào hai thằng nhóc cho cái băng đảng này.
Họ bước khỏi xe và vào cổng. Zane vòng tay ôm vợ sát vào mình, ngửa mặt cô lên cho một nụ hôn và nhanh chóng trở nên nóng bỏng. Barrie rực sáng với vẻ sexy đặc biệt khi cô có thai, và rõ ràng là Zane không cưỡng lại được. Câu chuyện tình yêu của họ được mở rộng những ngày này, giờ đây việc có thai lần nữa khiến ngực cô nhạy cảm như lần cô mang thai Nick.
“Ngừng chuyện đó lại.” Josh nói giọng vui vẻ từ trong nhà vọng ra. “Chuyện đó đã khiến cổ ở tình trạng đó ngay nơi đầu tiên đấy!”
Miễn cưỡng, Zane buông vợ ra rồi cùng bước vào trong nhà. “Chuyện đó không chính xác là như vậy đâu,” anh nói với Josh người đang cười toe toét.
Cái ti vi bự tổ chảng đang được mở, Maris, Josh và Chance đang coi chương trình biểu diễn nhảy nhót gì đấy. Woft cùng Joe thì nói chuyện về trâu bò với Mike. Caroline thì tranh luận về chính trị với đại sứ. Mary và Shea thì đang chuẩn bị trò chơi cho mấy đứa con nhỏ. Loren, người luôn ở trong ốc đảo bình tĩnh giữa trung tâm sóng thần nhà Mackenzie, nhìn vòng bụng của Barrie với ánh mắt thấu hiểu. Cô hỏi. “Việc khám thai định kì thế nào rồi?”
“Sinh đôi,” Barrie nói, vẫn còn trong âm điệu chết lặng. Cô trao cho Zane một ánh mắt kiểu như làm - thế - nào - mà - chuyện - này - xảy - ra - được.
Mọi hoạt động đều ngưng lại. Những mái đầu ngóc lên và quay lại. Cha cô thì thở gấp gáp. Mặt Mary thì bừng lên rạng rỡ.
“Cả hai đều là những thằng nhóc,” Zane thông báo trước khi có ai lên tiếng hỏi.
Tiếng thở dài nhẹ nhõm lan khắp phòng. “Tạ ơn Chúa.” Josh nói yếu ớt. “Chuyện gì sẽ xảy ra nếu là một đứa nhóc khác - hoặc hai đứa khác - giống Nick nhỉ!”
Barrie quay đầu nhìn xung quanh để tìm mái đầu nhỏ nhắn của tiểu yêu. “Nick đâu rồi?” cô hỏi.
Chance dựng thẳng đứng trên ghế so pha trong tư thế quì. Những người lớn còn lại thì nhìn xung quanh với vẻ hoang mang tăng dần. “Con nhóc mới ở ngay đây thôi,” Chance đáp. “Nó kéo lê một chiếc giày của ông nội vòng vòng mà.”
Cả Zane lẫn Barrie khẩn cấp xem xét khắp nhà. Barrie cất tiếng hỏi? “Khoảng bao lâu trước đó?”
“Chừng hai phút, không hơn. Chỉ trước khi hai người đến nơi thôi mà.” Maris quì gối, nhìn kĩ càng dưới các gầm giường.
“Hai phút!” Barrie gần như gào lên. Trong hai phút ấy, Nick có thể đã phá hủy hầu như cả cái nhà. Thật đáng ngạc nhiên khi mà một con nhóc bé xíu nhường ấy với khuôn mặt thiên thần lại có thể trở thành quỉ sứ phá phách không chịu nổi. “Nick!” cô gọi. “Mary Nicole, ra đây, ra đây mau, ra khỏi chỗ con đang ở mau!” Thỉnh thoảng thì có công hiệu. Nhưng hầu hết thì không.
Tất cả mọi người đều tham gia vào cuộc tìm kiếm nhưng vẫn không tìm thấy cái mối - hiểm - họa - bé - bỏng - tóc - đen đó ở đâu cả. Toàn thể gia đại gia đình đã ngây ngất khi con nhóc được sinh ra, và con bé đã được mê mẩn tuyệt đối bởi đám anh họ sôi nổi, bị mê hoặc bởi vẻ đẹp và sự thanh nhã của thành viên mới nhất của nhà Mackenzie. Con bé thật sự giống một thiên thần, giống như nhân vật Pebbles trong cuốn phim hoạt hình Flinstones hồi xưa. Con bé rất đáng yêu. Nó có mái tóc đen của Zane, đôi mắt xếch màu xanh với vẻ vô tội giả tạo; và hai cái lúm đồng tiền mỗi bên cái miệng xinh như bụ hoa hồng. Con bé có thể tự ngồi lúc 4 tháng tuổi, biết bò lúc 6 tháng và biết đi lúc 8 tháng và kể từ lúc đó thì cả nhà bị lên giây cót (cả nhà phải đề phòng con bé ấy mà)
Họ tìm thấy chiếc giày của Wolf bên dưới bộ sưu tập thiên thần bằng thủy tinh của Mary. Từ dấu vết để lại trên tường, Zane biết ngay là con bé định đập vỡ những món thủy tinh ấy bằng chiếc bốt nặng nề ấy. May mà chiếc bốt quá nặng với con bé để cầm nổi. Cánh tay chọi đồ của con bé vẫn chưa phát triển tốt đến mức đó, tạ ơn Chúa.
Con bé ghét những gì nhỏ nhỏ như vậy và cả những gì quá cỡ cũng vậy. Giữ cho con bé không được làm những gì mà nó muốn làm giống như là cố ngăn thủy triều lên với một cái xô không vậy. Con bé thừa hưởng sở trường lên kế hoạch của cha nó, dù nó mới ở tuổi lên hai. Nick có thể làm bất kì ai ngang qua nó sụp đổ.
Có lần, Alex, đứa con lớn thứ hai của Joe nhìn thấy con dao trên tay con bé và anh chóng giật lấy con dao trước khi con bé có thể làm bị thương ai hay thứ gì khác, Nick đã nổi cơn tam bành với tiếng khóc tru tréo chỉ được chấm dứt khi Zane phát vào mông nó. Sự trừng phạt từ người cha nó yêu mến khiến tiếng khóc con bé xé lòng đến nỗi những người khác không chịu nổi. Chuyện đó và việc bắt con bé ngồi im chịu phạt trên ghế là hai điều duy nhất khiến con bé bớt khóc.
Khi con bé ngừng nức nở, nó đã trề môi, nhìn Alex một cách đe dọa suốt buổi qua đôi vai bé xíu của nó. Sau đó con bé được Barrie vỗ về, bò vào lòng mẹ để được lắc lư, sau đó là leo lên đùi Zane, cho anh thấy là nó đã tha thứ cho anh. Con bé vòng đôi tay bé xíu xiu ôm cổ anh, dụi gò má phúng phính vào gò má gồ ghề của cha mình. Con bé thậm chí là ngủ một chút, nằm ẻo lả trên đôi vai rộng lớn của cha nó. Rồi con bé thức dậy, trèo xuống, phóng như phi tiêu vào nhà bếp nài nỉ Mary, người mà nó gọi là “ội”(Gamma (Grandma)) cho nó Dink (Drink) uống cái gì. Con bé được phép uống nước giải không có cafein, bởi vậy Mary cho nó uống một trong những cái chai màu xanh mà bà luôn luôn dự trữ dành cho Nick thôi đấy. Zane và Barrie luôn chia xẻ sự thích thú riêng với việc con gái bé bỏng của họ thích thú với 7-up bởi vậy không có gì bất thường khi thấy con bé chộp cái chai quen thuộc trên bàn tay nhỏ xíu. Con bé mới đầu sẽ uống từng hớp nhỏ sau đó tập trung cao độ, dè tay vào miệng bình và kéo lê theo mình cho đến khi cái chai hết hoàn toàn sau vài giờ.
Vào lúc đó, Zane thường bị bắt gặp là nhìn cục cưng nhỏ xíu, cười với nó với vẻ hạnh phúc khi bàn tay nhỏ bé che miệng chai nước ngọt. Con bé đã đi hiên ngang ra khỏi bếp mà không để Mary mở nắp chai rồi đi ra hành lang, lắc cái chai cật lực khiến cho toàn thân mình nhún lên nhún xuống. Sau đó nở một nụ cười ngọt ngào đến tan chảy, con bé nhảy chân sáo vào phòng khách, đưa cái chai cho Alex với cái nghẹo đầu phỉnh phờ. “ở ộ em, àm ơn mà,” (mở dùm em, làm ơn đi mà), con bé nói với cái giọng cực kỳ đáng yêu... và rồi bước lùi lại vài bước.
“Đừng!” Zane la lên, nhảy dựng lên khỏi ghế nhưng quá trễ rồi. Alex đã vặn nắp và gỡ niêm phong. Cái chai bắn phọt nước ra, chất lỏng dinh dính xịt khắp tường, sàn nhà, lên ghế. Alex hứng trọn một luồng nước xịt vào mặt. Khi đóng được cái nắp về vị trí an toàn thì anh chàng đã ướt mèm.
Nick vỗ tay và reo lên, “Hee, hee, hee,” và Zane còn không chắc lắm đó là tiếng cười hay con nhóc đang chế giễu anh nó. Dù sao điều đó cũng không quan trọng. Anh cúi gập người xuống bò lăn trên sàn nhà vì cười, có một luật bất thành văn được khắc đâu đó là bạn không thể phạt con bé con của bạn nếu bạn cười vì những cái mà nó làm.
“Nick!” giờ thì anh đang tìm nó đây. “Con có muốn ăn kem đá không?” Ngoài 7-up thì kem đá cũng là món con bé ưa thích.
Không có tiếng trả lời.
Sam lao vào nhà. Thằng nhóc 10 tuổi, là con giữa của Josh và Loren. Cặp mắt xanh của nó đang trợn tròn. “Chú Zane!” nó khóc thét. “Nick đang ở trên mái nhà!”
“Ôi, Chúa ơi,” Barrie thở dốc và chạy nhanh ra ngoài hết sức có thể. Zane lao vượt qua cô, tim anh ngừng đập, mọi bản năng gào lên trong anh là phải đem con bé xuống càng nhanh càng tốt.
Mọi người tràn ra sân, mặt tái nhợt vì sợ hãi và nhìn lên. Nick đang ngồi bắt chéo chân ngoài mép mái nhà. Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vui vẻ khi nhìn xuống tất cả mọi người. Con bé líu lo. “Chào.”
Barrie rung rẩy, Mary vòng tay che chở đỡ lấy cô.
Không có gì kì lạ là làm sao mà Nick ở trên mái nhà - có cái thang dựng vào vách nhà và Nick thì lại lanh lợi như một con dê con vậy. Cái thang không nên có ở đây; thành thực mà nói, Zane thề rằng cái thang không có ở đây khi anh và Barrie tới, mới hơn 5 phút chứ mấy.
Anh bắt đầu trèo lên cái thang, mắt gắn chặt vào con gái. Con bé cau mặt giận dữ và trườn chân đầy nguy hiểm gần rìa mái nhà. “Không!” con bé hét lên. “Không, daddy, không được!”
Zane bất động tại chỗ. Con bé không muốn xuống và hoàn toàn không sợ hãi gì hết. Con bé không quan tâm đến nguy hiểm cứ như là nó đang trên giường của nó vậy.
“Zane,” Barrie thì thào, giọng tắc ngẹn.
Anh đang run rẩy. Nick dậm chân và chỏ ngón tay chỉ xuống anh. “Daddy xuống,” con bé yêu cầu.
Anh không thể dón lấy con bé kịp lúc được. Không cần biết anh nhanh cỡ nào, cục cưng của anh sẽ ngã. Còn một cách duy nhất thôi. “Chance!” anh quát to.
Chance hiểu ngay lập tức. Anh rón rén bước tới, không dám đi quá nhanh vì sợ con bé chú ý. Khi anh ở ngay phía dưới, anh cười toét miệng với đứa cháu gái có khuôn mặt bầu bĩnh của mình, con bé cũng cười toe với anh. Ông là người bác cô thích nhất.
“Dance,” con bé bi bô nói, khoe hàm răng trắng tinh (Dance = Chance ấy mà)
“Con, kẻ chống lại Chúa nhỏ bé kia,” anh nói trìu mến. “Ta sẽ rất nhớ con khi con trong tù đấy. Ta phạt con... ừ... có lẽ là đến 6 tuổi.”
Benjy, con út của Josh tiến đến sau họ, “Sao chú Chance lại gọi em là Dannychrist? Tên của em ấy là Nick mà.”
(Chance gọi Nick là Antichrist - kẻ chống lại chúa, Benjy nghe nhầm thành Dannychrist.)
Nick xòe rộng hai tay, nhịp lên nhịp xuống vào đầu ngón chân. Chance đưa hai tay ra. “Thôi nào, cục cưng,” anh nói và cười, “Nhảy nào!”
Con bé nhảy.
Anh sớt con bé khéo léo ngay giữa không trung, ghì thân hình xinh xắn vào ngực. Barrie trào nước mắt vì nhẹ nhõm. Zane có mặt ngay, nói chuyện với con bé trong tay mình, hôn khắp nơi trên cái đầu nhỏ nhắn của con bé, còn Barrie cũng ào vào vòng tay anh luôn.
Caroline nhìn Joe. “Em tha cho anh việc không có gen con gái nào,” cô tuyên bố, còn Joe thì cười khì.
Josh cau màu nghiêm nghị nhìn Sam. “Làm thế nào mà cái thang lại ở đó vậy, con trai?” anh hỏi thằng bé.
Sam nhìn xuống chân mình, không trả lời.
Mike và Joe bắt đầu nghiêm nghị nhìn đám con mình.
“Đứa nào có ý kiến chơi trên nóc nhà vậy hả?” Mike hỏi 7 thằng con trai đã không ở trong nhà lúc ấy và đương nhiên là bị đổ lỗi rồi.
Cả đám 7 thằng nhóc di di chân xuống nền, không anh chàng nào dám ho he nhìn lên, đối chất với ba ông bố của mình.
Josh hạ cái thang mà đáng ra nên ở trong nhà kho. Anh nhìn cái nàng ngẫm nghĩ. “March,” anh nghiêm nghị nói, và hai thằng con trai ngần ngại bước vào nhà kho - chúng sẽ bị phạt. Benjy níu lấy chân Loren, chớp chớp mắt nhìn hai ông anh.
Mike chỉ vào nhà kho. hai thằng con của anh bước vào.
Joe nhướng mày với 3 thằng con nhỏ nhất. Chúng vào theo.
Cả 3 ông bố vai rộng, cao lớn theo sau mấy thằng con bước vào nhà kho.
Nick vỗ nhẹ vào mặt Barrie. “Mommy póc?” (khóc) con bé hỏi, môi dưới của nó run run khi con bé nhìn Zane. “Sửa. Daddy, sửa.”
“Được rồi, cha sẽ sửa,” anh lầm bầm. “Cha sẽ gắn keo vào mông con rồi dán chặt con lên ghế luôn.”
Barrie cười khúc khích trong nước mắt. “Đấy, ai cũng mong con gái,” cô nói, nấc cục khi cười và khóc cùng lúc. “Giờ thì cả nhà đều thỏa ước vọng rồi nhé!”
Woft bước tới rồi kéo đứa cháu gái duy nhất từ bàn tay to lớn của cha nó, con bé rạng rỡ nhìn ông nội, còn ông nói vẻ phiền muộn, “Với may mắn thì 30 năm nữa mới có một con nhóc như vầy. Trừ khi là...” Cặp mắt đen của ông nhíu lại khi ông nhìn Chance.
“Không đời nào, cha,” Chance nói chắc nịch. “Cha nhìn qua Maris đi. Con sẽ không lấy vợ. Con sẽ không sinh con. Tụi nó sẽ đến từng bầy cho coi, bởi vậy đây là lúc nghỉ ngơi cha ơi. Con sẽ không để mình dính dáng tới cái công việc làm cha khắc khổ này đâu.”
Mary dành cho anh chàng nụ cười cực kỳ ngọt ngào. “Để rồi xem,” bà nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...