Phụ lục
Review: Khúc dân ca vang lên giữa ngày xuân
Người ta vẫn hay bảo tình yêu là một thứ tình cảm rất quý giá, để có được tình yêu thì phải nỗ lực tìm kiếm, để tình yêu đơm hoa kết trái thì phải nỗ lực vun trồng và để tình yêu vững bền thì phải nỗ lực bảo vệ.
Tôi đã mãi suy nghĩ về những lời này, và tôi tự hỏi phải chăng chỉ cần làm thế thì sẽ có được một tình yêu mãi mãi tươi đẹp đến thiên trường địa cửu? Và rồi một ngày kia tôi nhận ra rằng, phải, chỉ cần làm thế thôi. Thế nhưng, mấy từ “chỉ cần thế thôi” nói ra nghe sao dễ dàng, nhưng để làm được thì thật sự vô cùng khó khăn. Con người ai cũng có tham luyến dục vọng, ai cũng có ích kỷ nhỏ nhen, mấy ai sẽ dám vì người mình yêu mà gạt bỏ hết mọi tạp niệm ấy, để mãi mãi chỉ sống trong thứ hạnh phúc nhỏ nhoi? Có lẽ câu trả lời sẽ là chẳng có được bao nhiêu người, vậy nên, khi tôi đến với Mạch thượng hoa khai, tôi như tìm thấy ình một giấc mộng, giấc mộng mà ở nơi ấy, tình yêu thật đẹp, thật hạnh phúc và thật viên mãn.
Lý Tùng Thanh, một con người không mê đắm tiền tài danh vọng, cả đời chỉ cầu tản mạn bình an, một người chẳng có chút gì nổi bật nhưng kỳ thật lại là đóa hoa tỏa ngát hương giữa ngàn hoa khoe sắc thắm. Và để có thể nhận ra hương thơm của đóa hoa ấy, phải chăng là cần một tấm chân tình? Tống Dục đã có tấm chân tình ấy, tấm chân tình đủ sức gạt đi màn sương đang phủ trùm bên ngoài, tấm chân tình đủ sức đánh thức đóa hoa nhỏ tỉnh giấc mộng, tấm chân tình đủ sức khiến bông hoa ngát hương kia nguyện ý mãi mãi ở lại bên mình. Tôi đã từng đọc không ít đam mỹ, và những nhân vật Hoàng đế trong ấy khi động lòng với một ai đó sẽ mạnh tay chiếm đoạt, rồi mới khiến người đó yêu mình, nhưng Tống Dục thì hoàn toàn khác. Cũng bởi vì thế mà tôi thích Tống Dục, bởi cách chàng yêu và bày tỏ tình yêu của mình. Trong Mạch thượng hoa khai dường như không có cái được gọi là “nhất kiến chung tình”. Tống Dục có ấn tượng với một viên Thám hoa bề ngoài tầm thường nhưng đôi môi lại như đóa hoa chớm nở, và chỉ thế thôi. Tống Dục không yêu ngay từ lần đầu gặp gỡ, chỉ đơn giản là ấn tượng, và rồi quên đi. Để rồi một năm sau, hình ảnh một tiểu quan say men rượu nồng nằm giữa bãi cỏ dày, miệng ngân nga đôi ba câu hát mới thật sự đi vào lòng chàng. Kể từ lúc ấy chàng mới bắt đầu chú ý đến Lý Tùng Thanh, và mới bắt đầu yêu.
Tống Dục không hề mạnh tay chiếm đoạt Tùng Thanh, chàng dùng cách thức rất riêng để yêu và bày tỏ tình yêu. Đó là những chuyến du săn, là những đêm dài cùng bên nhau ngắm sao nơi thảo nguyên bao la bát ngát, hay chỉ đơn giản là cùng ngồi dưới một mái hiên nghe tiếng phong linh thoảng đưa trong gió chiều. Những lúc ấy đa phần là một người nói, một người im lặng lắng nghe, hoặc một người say giấc, một người chăm chú lặng nhìn, hay thậm chí chỉ đơn giản cưỡi ngựa bên cạnh nhau. Đó đều là những hình ảnh rất nhẹ nhàng mà đẹp đến mức lòng người phải thổn thức, thổn thức bởi sự bình yên, thổn thức bởi cảm nhận được hương tình yêu nồng đượm quyện chặt trong không gian.
Tình yêu đến với họ thật sự rất dịu nhẹ, nhưng tuyệt đối không hề dễ dàng. Tống Dục đã phải lao tâm khổ tứ biết bao để Lý Tùng Thanh có thể tin rằng mình yêu hắn, đến lúc có được hắn rồi lại phải vắt óc nghĩ suy để hắn có thể một lần đứng lại và thừa nhận cảm tình của hai người. Lý Tùng Thanh đã phải vượt qua những định kiến cũng như vượt qua chính bản thân mình để chấp nhận tình cảm của Tống Dục, đã phải hao tổn tâm tư biết mấy để có được thứ dũng khí thừa nhận rằng mình yêu người kia. Bảy năm, một quãng thời gian chẳng ngắn chẳng dài, nhưng đủ để tình cảm trong con người ta phải thay đổi, Tống Dục và Lý Tùng Thanh cũng thế. Tình cảm giữa họ thật sự đã thay đổi, trước đây là một người đuổi một người chạy, một người dâng hiến, một người đón nhận, còn giờ đây là hai người cùng sóng bước bên nhau, và cả hai cùng dâng hiến cho nhau chân tình của mình.
Giữa biển người mênh mông tìm duy nhất một bóng hình trăm biến vạn hóa, bất giác ngoảnh đầu… người kia lại ở tại nơi hoa đăng đã lụi tàn…
Trong hội Nguyên tiêu đêm ấy, Lý Tùng Thanh đã tìm ai? Phải chăng là tìm một bóng hình trăm biến vạn hóa, là tìm một bóng hình mà chàng nghĩ là không bao giờ có thể tìm được. Bởi người ấy là Hoàng đế chí cao vô thượng, là người không thuộc về chàng. Ấy vậy mà chỉ một lần ngoảnh đầu, chàng đã thu vào tầm mắt mình hình dáng người ấy. Khoảnh khắc ấy, họ biết mình đã tìm thấy nhau, đã tìm thấy ái tình vĩnh cửu, thời gian ngừng thoi đưa, không gian không còn chuyển động, điều duy nhất tồn tại là tình yêu. Tôi đã mãi mộng về đêm hôm ấy, giữa hàng ngàn ngọn hoa đăng rực rỡ, giữa biển người mênh mông, có hai trái tim lạc lối tìm về bên nhau, giữa bầu trời sáng rực pháo hoa, có một nụ hôn phớt nhẹ bày tỏ chân tình. Sao lại đẹp và bình yên đến thế chứ?
Tống Dục yêu Lý Tùng Thanh, dùng đủ mọi phương thức để chở che bảo vệ cho hắn, nguyện thay hắn gánh tất cả mọi ưu phiền, để hắn mãi mãi an nhàn tự tại. Lý Tùng Thanh yêu Tống Dục, nguyện ý dựa dẫm vào y, để y bảo vệ mình, làm một bến bờ bình yên để con thuyền ấy có nơi ghé về. Hình ảnh Hoàng đế chuyên tâm phê duyệt tấu chương, Lễ bộ Thị lang chuyên tâm say giấc nồng nhìn qua có vẻ rất bình thường, nhưng ẩn sâu bên trong ấy là tình yêu vững bền tuyệt đối, đến mức không một ai dám lên tiếng dị nghị.
Tình yêu trong Mạch thượng hoa khai là thứ tình yêu vị tha và đầy tính nhân bản. Bạn sẽ hỏi tôi vì sao, và tôi trả lời rằng đó là vì cách họ yêu. Thất Vương gia Tống Vỹ vì cái gì mà chấp nhận ly xa kinh thành phồn hoa đô hội đến một vùng sơn cùng thủy tận, dốc tận sức biến nó thành một nơi trù phú cường thịnh? Chỉ vì nơi ấy là cố hương của người chàng yêu, chàng muốn dùng chính sự cường thịnh ấy làm lễ vật biểu thị tấm lòng của mình, dùng tình yêu của mình để xóa bỏ đi mặc cảm của người kia, cho người kia cơ hội lần nữa tái sinh làm một người toàn vẹn. Tống Hy công chúa vì cái gì mà phải từ bỏ danh vị hoàng nữ, chấp nhận tha phương nơi đất khách quê người, làm một dân phụ địa vị nhỏ nhoi? Chỉ vì người nàng yêu tâm cao chí thượng, không muốn dựa vào cái danh phò mã mà làm nên đại nghiệp. Vì thế nàng chọn con đường ra đi cùng tình yêu đến nơi chân trời cuối đất. Với nàng, cần gì địa vị, cần gì tiền tài, chỉ cần có thể ở bên cạnh người mình yêu, có thể vì người ấy sinh ra những đứa trẻ kháu khỉnh đã là quá đủ, và phải chăng đó chính là hạnh phúc đơn sơ mà một người phụ nữ cần?
Không có những tham luyến sân si đến kinh tâm động phách, không cần yêu đến thiên tàn địa tẫn, càng không hận thù đến nhĩ tử ngã hoạt. Mỗi một tình cảm từng giọt từng giọt rơi xuống trong thái bình thịnh thế như một đóa hoa mỹ lệ tiên diễm mà họ luyến tiếc cả một đời.
Mạch thượng hoa khai, khúc dân ca nhẹ nhàng trầm lắng mà nồng đượm ý tình được hát vang lên trong ngày xuân tươi đẹp. Mỗi một lời ca như rót vào lòng người những xúc cảm bình yên, để lòng người thêm vững tin vào thứ được gọi là ái tình.
Ngọc Cầm
Bảng ý nghĩa tên nhân vật
Lý Tùng Thanh (李从青)
Lý vừa đơn giản là một họ, vừa có nghĩa là cây mận
Tùng vừa có nghĩa là thong dong, vừa có nghĩa là theo, là chữ tùng trong phục tùng.
Thanh có nghĩa là màu xanh, màu xanh cũng là một màu hiền hòa và trung tính.
Tống Dục (宋煜)
Tống là một họ thông dụng của Trung Quốc
Dục có nghĩa là chiếu rọi ánh sáng
Lý Tùng Ngân (李从银)
Ngân vừa có nghĩa là màu vàng, vừa có nghĩa là kim ngân tài bảo. Xem chừng là rất hợp với tính cách của Đại ca nhà họ Lý.
Lý Tùng Huyền (李从玄)
Huyền vừa có nghĩa là màu đen, vừa có nghĩa là huyền bí. Lão Tam của Lý gia thì lạnh lùng huyền bí quá rồi
Lý Tùng Đồng(李从彤)
Đồng vừa có nghĩa là màu đỏ, vừa có nghĩa là một phụ nữ giỏi giang. Tứ nương Lý gia thì chắc chắn là một người phụ nữ giỏi giang rồi.
Lý Tùng Tử (李从紫)
Tử có nghĩa là màu tím. Và màu tím trong tên của Lý Tùng Tử sẽ làm nên một chi tiết rất hay trong bộ Ác mã ác nhân kỵ
Lý Tùng Bạch (李从白)
Bạch có nghĩa là màu trắng, tượng trưng cho sự thanh khiết, thánh thiện. Về ý nghĩa của cái tên này sẽ được tác giả làm rõ trong bộ Ác mã ác nhân kỵ
Tống Huyễn (宋炫)
Huyễn có nghĩa là rực rỡ
Tống Vỹ (宋炜)
Vỹ có nghĩa là sáng sủa
Tống Hy (宋煕)
Hy cũng có nghĩa là sáng sủa
Tống Thước (宋烁)
Thước có nghĩa là lấp lánh
Ngụy Tiểu Diểu (魏小渺)
Ngụy là một họ thông dụng của Trung Quốc
Tiểu có nghĩa là nhỏ
Diểu có nghĩa là mịt mù, man mác
Lâu Sơ Vân (楼初云)
Lâu trong lầu son gác tía, có nghĩa là tòa lầu
Sơ trong ban sơ, có nghĩa là ban đầu
Vân có nghĩa là mây.
———————————————————–
Các bạn xem qua có thấy gì đặc biệt không. Đó là tên các huynh đệ tỷ muội Lý gia đều đặt theo màu sắc, còn tên của các huynh đệ tỷ muội Tống gia đều có tính chất phát sáng. Ngoài ra, tên của các nhân vật cũng khá phù hợp với tính cách của họ. Đây quả là một điều rất thú vị phải không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...