“Chủ nhân!”
“Hoàng thượng!”
“…..”
Kinh hoảng, lo lắng kêu lên sau là một trận trầm mặc, bọn họ….. Nhìn thấy gì?! Âm Vũ, Chấp Ảnh ngây người.
Đế vương thống khổ gào thét lần đầu tiên nghe được, đế vương bi thương rơi nước mắt lần đầu tiên nhìn thấy, có lẽ khi tại đây, bọn họ mới nhận ra được, nguyên lai đế vương cũng là người, sẽ thống khổ, sẽ rơi lệ, sẽ bi thương.
Ai nói quân vương vô tình, chính là còn chưa gặp mà thôi.
Nhìn Tiếu Mạch giống như búp bê rách nát nằm trong lòng Ly Nhật Diệu, Âm Vũ thở dài. Quả nhiên, lo lắng đã xảy ra.
“Chủ nhân!”
“Hoàng thượng!”
Nếu lúc trước kêu là kinh ngạc, kia hiện tại chính là hoảng sợ. Trong tầm mắt Âm Vũ cùng Chấp Ảnh, đồ đằng hắc sắc lấy tốc độ kinh người hiện lên trên khuôn mặt Ly Nhật Diệu, lan ra cả thân thể hắn, khủng bố, yêu dị mà lại diễm lệ.
“A ———–“
Ly Nhật Diệu bi thương gào thét, tóc dài hắc sắc hóa thành màu đỏ huyết tươi diễm lệ, hai tròng mắt biến thành ám tử, trống rỗng không có một tia ánh sáng, lực lượng khủng bố kinh người không thể tưởng tượng, không thể ức chế, liên miên không dứt.
“Phốc…..”
Máu tươi từ trong miệng phun ra, Chấp Ảnh thân thể bị thương không thể chịu được lực lượng làm cho người ta sợ hãi này, xụi lơ nằm úp sấp quỳ trên mặt đất, máu màu đỏ từ trong miệng không ngừng chảy ra.
“Ngô…..”
Âm Vũ cũng bị ảnh hưởng, thân thể chợt lóe lập lòe.
“A…..Tiểu tử kia! Tiểu tử kia!”
Ôm chặt Tiếu Mạch, cho dù bị chú văn ăn mòn khiến nhập ma, Ly Nhật Diệu cũng muốn dung nhập Tiếu Mạch vào cốt tủy hắn, cùng hòa nhập linh hồn.
Nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, cho biết hắn có bao nhiêu chấp nhất đối với Tiếu Mạch, ngay cả chú văn cũng vô pháp ngăn cản.
“Hoàng thượng!”
Âm Vũ nóng lòng thét lên, nhưng không truyền đến tai Ly Nhật Diệu, tuy sớm đoán Ly Nhật Diệu ôm tình cảm như thế nào với Tiếu Mạch, nhưng tới giờ phút này Âm Vũ mới phát giác, Tiếu Mạch đối với Ly Nhật Diệu có ý nghĩa gì!
Xem Tiếu Mạch trong lòng Ly Nhật Diệu, Âm Vũ phát hiện Tiếu Mạch còn hô hấp, nhưng càng ngày càng yếu. Phát hiện này làm cho Âm Vũ kinh hỉ, bởi vì chỉ cần Tiếu Mạch có thể cứu chữa, kia hết thảy đều có thể vãn hồi.
“Hoàng thượng, ngũ hoàng tử còn có thể cứu, chỉ cần mau mời ngự y, không, thần y đến, ngũ hoàng tử có thể bình an!”
Âm Vũ cuống quýt không khống chế được hướng Ly Nhật Diệu lớn tiếng nói, quả nhiên, lực lượng vô hạn liên miên không dứt có dấu hiệu bình ổn.
“Tiểu tử kia, ngươi nói tiểu tử kia có thể cứu chữa!”
Ly Nhật Diệu cả kinh nói, hắn gọi Âm Vũ là ‘ngươi’, xem ra lúc này Ly Nhật Diệu chỉ nhận biết một mình Tiếu Mạch, mà người khác tất cả đều tồn tại như bụi bặm.
“Đúng vậy hoàng thượng, người xem ngũ hoàng tử còn hô hấp, chính là đang hôn mê, chỉ cần mau chóng thỉnh thần y đến trị liệu, tin tưởng ngũ hoàng tử chắc chắn bình an vô sự.”
Âm Vũ trấn an Ly Nhật Diệu, trên thực tế hắn cũng không thể xác định Quý Nhàn Hoài có cứu được Tiếu Mạch hay không, xem sắc mặt Tiếu Mạch hiện tại không quá tốt, nhưng chỉ có thể đánh cuộc, nếu không hậu quả thật không ai dám nghĩ đến.
“Ngươi, đi mang thần y đến cho trẫm, phải nhanh!”
Ly Nhật Diệu hướng Chấp Ảnh quỳ rạp trên mặt đất hạ lệnh, hoàn toàn không để ý đến Chấp Ảnh đang bị thương.
“Dạ! Chủ nhân!”
Chấp Ảnh lảo đảo đứng dậy đi ra ngoài điện, thân thể của chính mình như thế nào hắn rõ ràng nhất, nhưng mệnh lệnh Ly Nhật Diệu là tuyệt đối, về phần kết giới ngoài điện thì Chấp Ảnh không lo lắng, Ly Nhật Diệu nếu cho hắn đi ra, sẽ không làm cho hắn bị trở ngại.
“Tiểu tử kia! Tiểu tử kia!”
Yêu thương gọi người trong ngực, Ly Nhật Diệu không ngừng hôn trên mặt Tiếu Mạch, biết được Tiếu Mạch chỉ ngất đi, lực lượng cuồng bạo tàn sát bừa bãi kia của Ly Nhật Diệu rốt cuộc được thu lại.
“Hô…..”
Cảm nhận được lực lượng bình ổn xuống, Âm Vũ thả lỏng phun ra khí, chậc chậc….. Nhìn Tiếu Mạch trong ngực Ly Nhật Diệu, Âm Vũ trong lòng lắc đầu, một buổi tối hoàng thượng đến tột cùng ‘làm’ mấy lần, chậc chậc!
Nhìn dấu vết trên người ngũ hoàng tử, khẳng định phi thường kịch liệt, cũng khó trách ngũ hoàng tử chịu không nổi. Thở dài, Âm Vũ làm cho người ta không hiểu được hắn đang nghĩ gì.
Kỳ quái, như thế nào lại cảm giác đột nhiên biến lãnh? Âm Vũ ở thần điện đánh cái rùng mình.
“Ngươi đang nhìn cái gì?”
Ly Nhật Diệu thanh âm ẩn ẩn tức giận vang lên, Âm Vũ cảm giác được nhiệt độ không khí quanh mình lại giảm xuống mấy độ.
“A…..”
Âm Vũ thân thể cứng lại, ta…..Nhìn cái gì? Đem ánh mắt nhìn Ly Nhật Diệu, xong rồi! Thấy ánh mắt Ly Nhật Diệu đầy lửa giận, Âm Vũ chỉ muốn khóc thét.
“Ngươi phải cảm tạ ‘nguyên thân’ ngươi không ở nơi này, hừ!”
Kéo chăn bao thân thể Tiếu Mạch thật kín, Ly Nhật Diệu mạnh mẽ áp chế lửa giận trong lòng.
Hô…..Nguy hiểm thật! Nguy hiểm thật! Âm Vũ vì vận khí của mình mà hoan hô, nếu hiện tại hắn không phải ảnh ảo, hắn thật không dám tưởng tượng chính mình sẽ có hậu quả gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...