Mạch – Thanh

Không biết qua bao lâu, khi Tiếu Mạch cảm thấy được chính mình thiếu dưỡng khí sắp ngất đi, Ly Nhật Diệu rốt cuộc ngừng lại, không tàn sát bừa bãi môi y, vô lực dựa vào người Ly Nhật Diệu thở phì phò, nếu không phải bị Ly Nhật Diệu ôm lấy, Tiếu Mạch sợ là đã xụi lơ trên mặt đất.

Hô hấp được thông thuận, Tiếu Mạch mới có lực đi hỏi hành vi mới vừa rồi của bọn họ, y cùng phụ thân hôn môi, như thế nào có thể! Tiếu Mạch kinh hoảng vô cùng, sợ hãi xâm nhập thể xác và tinh thần.

“Ngô…..”

Đột nhiên môi bị đụng chạm, Ly Nhật Diệu tay trái nắm thắt lưng Tiếu Mạch, tay phải đặt trên mặt Tiếu Mạch, ngón cái vuốt ve đôi môi Tiếu Mạch bị hắn hôn đến sưng  đỏ.

“Phụ hoàng!”

Tiếu Mạch cuống quýt ngẩng đầu muốn ngăn cản hành động này của Ly Nhật Diệu, nhưng khi nhìn đôi mắt ám tử kia, Tiếu Mạch một câu cũng nói không nên lời.

“Phụ…..hoàng…..”

Tiếu Mạch nhẹ nhàng run rẩy cúi đầu, không dám nhìn hai mắt Ly Nhật Diệu, không dám nhìn đôi mắt tràn ngập dục vọng kia.

Muốn chạy trốn, phải nhanh trốn. Tiếu Mạch run rẩy, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ! Chưa bao giờ trải qua sự tình này, đầu óc Tiếu Mạch một đoàn loạn ý.

“A…..”


Thình lình bị đẩy làm cho Tiếu Mạch kinh hô, ngay sau đó y phát hiện chính mình đã té trên mặt đất. Nằm trên người Tiếu Mạch, Ly Nhật Diệu tay trái vẫn như cũ, gắt gao giữ lấy Tiếu Mạch, tay phải không ngừng vuốt ve trên mặt y, trong mắt lóng lánh là Tiếu Mạch, là thâm trầm, là dục vọng tối nguyên thủy.

“Không, phụ hoàng! Buông, không cần như vậy! Ngô…..”

Đôi môi lại một lần nữa bị đoạt lấy, nam nhân hơi thở thành thục làm cho Tiếu Mạch sợ hãi.

“Không, ngô….. Ân….. Buông ra…..”

Tiếu Mạch giãy giụa quát to, nhưng không thể ngăn cản nam nhân đang tàn sát bừa bãi trên người y.

Bị bản năng dục vọng khống chế, Ly Nhật Diệu đối người ở dưới thân giãy giụa la lên hoàn toàn không có cảm giác, mang theo khí thế như muốn nuốt Tiếu Mạch vào bụng, hấp duẫn môi cùng lưỡi Tiếu Mạch, cướp lấy không khí trong miệng Tiếu Mạch.

“Hô….. Hô…..”

Ly Nhật Diệu buông Tiếu Mạch ra, Tiếu Mạch tham lam hít thở không khí.

“A!”

Tiếu Mạch được tự do phát ra kinh hô.

“Không, phụ hoàng, dừng tay!”

Nắm lấy tóc Ly Nhật Diệu, Tiếu Mạch ý đồ dời lực chú ý của Ly Nhật Diệu đối với cái cổ của mình.

Ly Nhật Diệu không hờn giận rời đi cái cổ trắng nõn của Tiếu Mạch, bắt lấy hai tay Tiếu Mạch giao nhau để trên đỉnh đầu, Tiếu Mạch không đủ sức để phản kháng. Màu tím trong đôi mắt mang dục hỏa hừng hực, làm cho Tiếu Mạch run rẩy không ngừng.

“Phụ hoàng…..”

Tiếu Mạch sợ hãi nhìn Ly Nhật Diệu cầu xin.

“Đẹp quá!”


Ly Nhật Diệu xoa thân thể Tiếu Mạch do sợ hãi mà run rẩy, tay phải ở trên người Tiếu Mạch di du tựa như xà, cách một lớp vải cảm thụ được độ ấm của y, xương quai xanh, ngực, đi xuống eo nhỏ nhắn một chút, đột nhiên ánh mắt Ly Nhật Diệu trầm xuống.

“Hảo chướng mắt!”

“Tê…..”

Ly Nhật Diệu xé rách y phục trên người Tiếu Mạch, lộ ra da thịt trơn bóng trắng nõn.

“A! Không, không….. Dừng tay phụ hoàng….. Không cần…..”

Sợ hãi giống như ‘vô chỉ tẫn bàn’ đánh úp lại, mỗi khi Tiếu Mạch cảm thấy được đáng sợ nhất, không có gì hơn cái này, Ly Nhật Diệu lại gây cho y hoảng sợ hơn nữa.

vô chỉ tẫn bàn: câu sau đã giải thích cho từ này rồi nha.

“Không….. Phụ hoàng, không cần như vậy….. Cầu ngươi….. Phụ hoàng…..”

Tiếu Mạch lắc đầu giãy giụa, không ngừng cầu xin tha thứ.

Nhưng hết thảy những hành động này trong mắt Ly Nhật Diệu lại giống như đang mời gọi, càng thêm kích thích hắn, mất khả năng tự chủ. Đã không có y phục cách trở, tay Ly Nhật Diệu càng thêm thuận lợi di du trên người Tiếu Mạch, một tấc lại một tấc, từng đợt rồi từng đợt.

Nhìn người ở dươi thân không biết là bởi vì sợ hãi, phẫn nộ, hay là ngượng ngùng mà thân thể hơi hơi phiếm hồng.


“Thật sự đẹp quá!”

Ly Nhật Diệu cúi xuống, dùng môi thay thế tay, thăm dò khối thân thể làm cho hắn mê muội không thôi.

“…..”

Sợ hãi tới cực điểm, thanh âm Tiếu Mạch phát cũng không ra, cảm giác được môi phụ thân y đang chậm rãi di du trên người y, lưu lại chất lỏng ám muội, môi Ly Nhật Diệu tập kích quả màu đỏ trước ngực y, Tiếu Mạch cảm thấy được tựa hồ có cái gì đang dần dần bị phá vỡ…..

“Không…. Không cần!”

Sợ hãi cùng bi thống đan vào nhau, Tiếu Mạch lớn tiếng kêu to, không tự giác phát động ngôn linh.

“Ba!”

Ly Nhật Diệu cảm thấy có một cỗ lực lượng đánh vào thân thể hắn, là lực lượng từ thân thể xinh đẹp kia thoát ra, lực lượng mặc dù không lớn, nhưng do không phòng bị nên hắn bị lực lượng kia đánh lui.

Dựa vào trên tường, Ly Nhật Diệu kinh ngạc nhìn Tiếu Mạch, liếc mắt một cái, bất đồng với cỗ lực lượng kia, cái liếc mắt này đánh thật sâu vào tâm hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui