“Cách cách……”
Ban đêm yên tĩnh, ánh lửa phát ra tiếng vang thanh thúy.
“Ngô….. Ân…..”
Tiếu Mạch từ từ mở mắt ra, đập vào mắt là ánh lửa đỏ rực. Ta….. Không có chết sao? Nghĩ vậy, Tiếu Mạch ngồi dậy, phát hiện quần áo trên người khác với trước lúc ngất đi. Sao lại thế này? Tiếu Mạch nghi hoặc.
Ngồi thẳng thân thể, ngẩng đầu lên, Tiếu Mạch phát hiện có một người ngồi trước ánh lửa, nhìn thân hình tựa hồ là nam tử. Hít một hơi, Tiếu Mạch dựa thân cây đứng lên, lắc lắc hướng người nọ đi đến.
“Là ngươi cứu ta sao?”
Đứng ở phía sau người nọ Tiếu Mạch hỏi.
“Cám ơn!”
“Ngài không cần cảm tạ ta.”
Người nọ xoay người đối mặt Tiếu Mạch.
“Ngũ hoàng tử!”
“Hoàng…..hậu!”
Nhìn tướng mạo người nọ, Tiếu Mạch kinh ngạc trừng lớn mắt.
“Không đúng, ngươi là nam, nhưng diện mạo của ngươi…..”
Cùng hoàng hậu giống nhau như đúc.
“Ngũ hoàng tử, thuộc hạ là Chấp Ảnh, một trong các ảnh vệ của hoàng thượng.”
Nhìn ra Tiếu Mạch kinh ngạc, Chấp Ảnh tự giới thiệu.
“Đồng thời cũng là hoàng hậu Nhật Diệu quốc.”
“Cái gì?!”
Tiếu Mạch kinh hách, nhưng rất nhanh liền khôi phục trấn định. Ở trong đầu cũng rất nhanh phân tích và tiêu hóa tin tức kinh người này, không bao lâu liền biết chuyện gì xảy ra.
Phụ thân ngươi thật rất kinh người, thế nhưng đem tất cả mọi người lừa gạt!
“Ngươi cũng là đến đuổi bắt ta sao?”
“Thỉnh ngũ hoàng tử theo thuộc hạ hồi cung!”
Chấp Ảnh nhìn thẳng Tiếu Mạch, cung kính nhưng khẩu khí không cho đối phương phản đối.
“Ta đã biết!”
Tiếu Mạch bất đắc dĩ cười khổ, hiện tại y thoát đi còn có đường sống sao? Đã sớm cạn kiệt lực lượng, căn bản không đủ để duy trì ngôn linh, cái thân thể như vậy mà thoát đi trước mặt ảnh vệ, rõ ràng là nằm mộng.
Tiếu Mạch không phải người thích cậy mạnh, khi nào thì nên làm, lựa chọn cái gì y đều biết rõ.
“Đi thôi!”
“Giá!”
Chấp Ảnh đánh xe ngựa hướng Hoàng Đô chạy như bay, Tiếu Mạch ngồi trong thùng xe bị xóc nảy mà thân thể loạng choạng.
Quả nhiên là không thể thoát đi a! Dù sao còn kém nhiều lắm, vô luận là phương diện nào. Nhìn màn đêm ngoài cửa xe ngựa, Tiếu Mạch ảm đạm nghĩ.
Thời khắc lựa chọn thoát đi đó, Tiếu Mạch đã chuẩn bị tốt tùy thời bị truy về, biết rõ là không thể mà vẫn làm người ngu xuẩn, kiếp trước Tiếu Mạch thường dùng lời này răn dạy cấp dưới không biết trời cao đất rộng, lại không nghĩ tới y biết rõ là không thể mà vẫn làm ra hành động hôm nay.
Khi nào thì y trở nên khờ dại như thế, Tiếu Mạch tự giễu. Kỳ thật lựa chọn rời đi là vì không biết nên đối mặt với tình cảm của phụ thân dành cho y như thế nào.
“Phụ hoàng…..thực sinh khí đi? Ta nhạ phụ hoàng sinh khí, làm sao bây giờ?”
Hiện tại tâm tình Tiếu Mạch trống không, một mảnh hắc ám.
“Ngũ hoàng tử thỉnh xuống xe!”
Xe ngựa không biết dừng lại khi nào, Chấp Ảnh vén rèm cửa lên hỏi.
“Tới hoàng cung rồi a!”
Chấp Ảnh đưa tay giúp Tiếu Mạch nhảy xuống xe ngựa, chờ ổn định thân thể y ngay ngẩn cả người.
“Hoàng….. Chấp Ảnh, vì cái gì mang ta đến thần miếu?”
“Chủ nhân ở bên trong thần miếu, mời ngũ hoàng tử theo thuộc hạ.”
Đi trước Tiếu Mạch, Chấp Ảnh đáp lại.
Đi theo phía sau Chấp Ảnh, Tiếu Mạch rất là buồn bực, không hiểu vì sao Ly Nhật Diệu ở thần miếu. Đối với thần miếu, Tiếu Mạch cũng không có xa lạ, lúc mười tuổi sau khi làm lễ rửa tội, Ly Nhật Diệu thường mang Tiếu Mạch đến ôn tuyền, khi đó trừ Tiếu Mạch, tất cả mọi người chưa ai có đặc quyền này, sau đó nhận thức tế sư Âm Vũ, Thành Thỉ.
Tuy rằng sau khi trở thành tế sư phải cải danh là Âm Vũ, Tiếu Mạch vẫn theo thói quen gọi hắn là Thành Thỉ. Bất quá nhắc tới Thành Thỉ, đầu Tiếu Mạch liền đầy hắc tuyến, tuy người Thành Thỉ không tồi nhưng tính cách kia của hắn….. Tiếu Mạch thực không dám khen tặng.
Này không phải hướng đến chủ điện tế thất sao? Chẳng lẽ phụ thân ở tế thất na? Vì cái gì? Một đám dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu Tiếu Mạch, nhìn về phía Chấp Ảnh, ánh mắt tràn ngập nghi hoặc.
Nguyên bản đối Ly Nhật Diệu ở thần điện, Tiếu Mạch đã cảm thấy kì quái, huống chi là ở chủ điện tế thất, chủ điện tế thất thần miếu là địa phương thần thánh mạnh nhất nước, trừ bỏ tế sư Âm Vũ, cho dù là hoàng thượng cũng ít đến chủ điện tế thất.
“Âm Vũ bái kiến ngũ hoàng tử!”
Tế sư Âm Vũ kế nhiệm hướng Tiếu Mạch khom người hành lễ.
“!”
Tiếu Mạch sửng sốt.
“Không, không cần đa lễ!”
Tiếu Mạch không được tự nhiên mở miệng, nhìn bộ dáng Âm Vũ nghiêm trang, Tiếu Mạch ngược lại có chút không biết làm sao.
“Ngũ hoàng tử, hoàng thượng ở bên trong tế thất, chờ ngài đã lâu.”
Giống như là ám chỉ cái gì, Âm Vũ hướng Tiếu Mạch nói.
“Ân!”
Khóe miệng Tiếu Mạch khởi một mạt cười khổ, Tiếu Mạch hướng tế thất đi đến, trốn tránh đã không còn tất yếu nữa.
“Phụ hoàng!”
Nhìn bên trong tế thất, Tiếu Mạch không thể tin vào mắt mình.
“Đây là….. Sao lại thế này?!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...